Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 39: Chương 39: Bồ đề ngộ đạo




Lúc Vân Tu vào linh phố, Lương Thư Mỹ cảm thấy toàn bộ nhà kính đều sáng lên.

Minh châu óng ánh, mỹ ngọc long lanh. Hóa ra thật sự có người đẹp đến mức độ này.

Sau đó cô liền bị người “Hừ” một tiếng.

Cố Lâm Uyên đi bên cạnh Vân Tu bên cạnh, kéo tay y, như gấu trúc ôm đùi.

Viên Tú: “...”

Càng ngày càng ngây thơ.

Y tìm một cái ghế gỗ tạc từ rễ cây ngồi xuống, pha cho mọi người tách linh trà, bày tỏ Lương Thư Mỹ nói: “Nói đi.”

Lương Thư Mỹ uống một hớp trà, cảm thấy tâm trạng được rửa sạch, đau đớn trong bụng cũng giảm bớt rất nhiều.

Cô chỉnh lại suy nghĩ, thấp giọng nói: “Ba tháng trước tôi đã chết rồi.”

“Sau khi chết được mấy tiếng, bởi vì đau đớn trên người nên tôi tỉnh lại, tự uống hai viên thuốc giảm đau.”

“Khi đó tôi còn chưa nhận ra sự khác thường. Khi tôi phát hiện cơn đau không giảm bớt, muốn đón xe đi bệnh viện điểm, mới phát hiện ngực mình bị thủng một lỗ to, bên trong mọc ra một giống cây tôi không biết.”

“Tôi nhìn vào gương, xác nhận mình đã không còn hô hấp và nhịp tim.”

“Tôi đã chết, nhưng lại sống đến giờ. Tôi bây giờ, không biết là cái gì nữa.”

Khi cô nói được một nửa, tiến sĩ Nguyên Đan đưa tay che lỗ tai hai con chim nhỏ bên cạnh, trong tiếng bất mãn “Chiếp chiếp chiếp” của chúng, bỏ bé chim lông xù lên cành cây nhiều năm tuổi bên ngoài khu triển lãm.

“Chiếp chiếp chiếp!” Các bé chim bất mãn vỗ cánh, kháng nghị: “Chúng ta muốn nghe kể chuyện!”

Tiến sĩ Nguyên Đan nghiêng đầu, nghe Kuman Thong Oman trên vai phiên dịch. (→ Chú thích: Hồi trước có nói, Oman bây giờ đã biết mười hai tiếng chim rồi!)

“Không được.” Y không cho biện luận nói: “Con nít không thể nghe chuyện của quỷ.”

Thấy Oman trên vai còn phải tiếp tục nói chuyện, Nguyên Đan nghiêng đầu nhìn nó một cái: “Con xin xỏ nữa, con cũng ra ngoài phạt đứng.”

Nếu không phải vì con chính là quỷ, con cho rằng con có thể ở lại?

Oman: “...”

Nó tặng cho các bé chim một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Hôm nay quan nuôi chim đứng đầu tiến sĩ Tiểu Đan, cũng hết sức nghiêm nghị lại có trách nhiệm nha!

Lúc Nguyên Đan trở lại linh phố, câu chuyện của Lương Thư Mỹ đang tiến hành được một nửa, cô cởi áo khoác ra, muốn cho Vân Tu nhìn cái cây trên người mình.

Bất mãn trên mặt Cố Lâm Uyên cũng sắp tràn ra, mùi dấm quả thật tung bay mười dặm.

“Không cần.” Vân Tu cản cô.

Y nhắm hai mắt lại, cảm thụ một chút, sau đó đưa ngón tay ra, gõ lên cổ tay Lương Thư Mỹ một cái, đọc ra một câu ngôn ngữ tinh linh.

Một cành cây màu nâu từ ngực Lương Thư Mỹ chìa ra, vòng quanh cổ tay, ở vị trí mạch máu mọc ra lá non màu xanh bích.

“Đây là...” Không ngờ, là Viên Tú ngồi bên cạnh nhận ra trước.

“Đây là cây bồ đề.”

Sau khi bị Vân Tu dùng pháp thuật sinh mệnh của tinh linh tộc thúc giục phát lực sinh mệnh, thân cây bồ đề trông càng già dặn, mà ba chiếc lá non hình quạt giống như bị được tắm sương, phơi bày màu xanh lục nhu hòa linh động như ngọc bích, sinh cơ bừng bừng.

Tu chân giả ở tại đây có thể cảm nhận được trên người nó bao phủ một loại phật tính trong vắt.

“A di đà phật.” Viên Tú và Nguyên Đan dẫn đầu chắp tay thi lễ.

Vân Tu lại lẳng lặng dùng ma pháp sinh mệnh bồi bổ cho cây một lát, cho đến khi phật quang của nó đầy đặn, xóa đi hình thái uể oải khi trước, rồi mới nói với Lương Thư Mỹ: “Cây này cũng không có hại cô.”

“Nó đang dùng lực sinh mệnh của mình, duy trì sinh cơ của cô, cũng cố định linh hồn của cô trên thân xác đã chết.”

“Cô chắc chắn, là nó giết chết cô sao?”

“...”

“... Tôi biết chứ.” Ánh mắt người chết vốn phải khô khốc, mà trong mắt Lương Thư Mỹ, lại đột nhiên rơi từng giọt nước mắt

Cô như tan vỡ nắm thật chặt cành khô bồ đề kia, im lặng khóc một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên, trấn tĩnh nói: “Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái cây này đã có hoài nghi rồi. Bây giờ rốt cuộc có thể xác định, đây là vị hôn phu của tôi, Trần Gia Minh.”

“Tôi và Gia Minh là bạn học thời đại học, năm hai đại học thì xác định quan hệ yêu đương. Trước khi chuyện này xảy ra, tôi vốn muốn kết hôn với anh ấy.”

“Tôi và Gia Minh sinh ra mâu thuẫn rất lớn về hoạch định tương lai sau khi cưới, cả hai cãi nhau rất không vui vẻ, ngay cả bạn học đại học đều biết.”

“Sau một thời gian chiến tranh lạnh, có một bạn học đại học có quan hệ rất tốt với tôi, giới thiệu cho ta một loại Bùa Đào Hoa lưu truyền rất rộng rãi trong nhóm thanh niên đại học, nghe nói có hiệu quả thần kỳ về mặt cải thiện quan hệ yêu đương và vận thế, không ít người từng loại bùa này rồi.

“Tôi vốn không tin đồ thần thần quỷ quỷ này, nhưng thời gian đó thật sự bị cuộc sống và tình yêu hành hạ sứt đầu mẻ trán. Vì vậy, ôm tâm tư thà tin có, không thể không tin, tôi mua về một lá Bùa Đào Hoa từ cửa hàng mà cô ấy nói tôi biết.”

“Nói là bùa, nhưng thật ra lại là một hạt giống được bọc trong lá bùa màu vàng, trên lá bùa thượng vẽ mực đỏ, nhìn hết sức thần bí. Chủ cửa hàng online đó nói cho tôi rằng, tên hạt giống này là cỏ tình yêu, chỉ cần tìm một nơi không có ánh sáng rồi trồng xuống, lại thoa máu của Gia Minh lên giữa lá bùa, đốt thành tro trộn với nước rồi đem tưới, bảy ngày sau nó có thể mọc rể nảy mầm. Ngâm lá của cỏ tình yêu trong nước rồi cho Gia Minh uống, hoặc là chỉ cần đặt chậu cây ở đầu giường anh ấy, anh thì sẽ thay đổi cái nhìn, sẽ nghe lời tôi răm rắp.”

“Cô làm theo lời người bán nói sao?” Vân Tu hỏi.

“Không.”

Ngoài dự đoán, Lương Thư Mỹ lắc đầu một cái.

“Sau khi tôi trồng hạt giống xuống liền hối hận. Tôi hưởng thụ cảm giác thành công trong công việc, dã tâm được lấp đầy, nhưng Gia Minh hy vọng tôi có thể đặt trong tâm sinh hoạt lên cuộc sống và gia đình, đây vốn là một vấn đề không cách nào phán đoán ai đúng ai sai, cũng không phải là không có cách điều hòa. Chẳng qua là tôi quá cứng đầu, quá nóng lòng, hy vọng anh ấy mau sớm thỏa hiệp. Nhưng nếu quả thật giống như người đó nối, để Gia Minh nghe theo tôi trong mọi chuyện, tất cả đều theo sự sắp xếp của tôi, thế có khác gì là bù nhìn? Chẳng lẽ đây là việc tôi mong muốn sao?”

“Tôi cẩn thận suy tư cả một buổi tối, sau đó từ bỏ. Tôi nhắn cho chủ shop, muốn trả bùa lại. Nhưng là chủ shop nói với tôi một câu rất kỳ quái, anh ta nói “Hạt giống đã trồng xuống, thì không cách nào vãn hồi. Nếu như không làm theo nghi thức, mọi hậu quả, đều phải do chính cô gánh vác.””

“Lúc ấy tôi không để trong lòng, nhưng chừng một tuần sau, trên người tôi xuất hiện triệu chứng kỳ lạ. Tức ngực, nhức đầu, mất sức, mất ngủ, luôn cảm thấy có một hạt giống chui vào trong cơ thể, sinh sôi nảy mầm giữa trái tim tôi, muốn xông phá từng lớp máu thịt cách trở mà trồi ra.”

“Gia Minh cố ý xin nghỉ cùng tôi đi mấy bệnh viện kiểm tra, trừ thần kinh suy nhược và dinh dưỡng không đầy đủ ra thì không có những phát hiện khác, thậm chí bác sĩ ẩn ý nhắc nhở anh ấy đưa tôi đến khoa thần kinh khám thử. Nhưng không biết tại sao, có lẽ là một loại dự cảm, vô luận như thế nào tôi đều cảm thấy, chuyện này có liên quan đến cây cỏ tình yêu tôi đã vứt đi.”

“Tôi nói ngọn nguồn sự việc cho Gia Minh, may thay, anh ấy lựa chọn tin tưởng tôi. Chúng tôi cùng nhau tra xét rất nhiều tài liệu, cũng điều tra đầu đuôi truyền thuyết “Cỏ tình yêu” lưu truyền trong đại học, cuối cùng suy đoán có lẽ đây là một loại Giáng Đầu.”

“Lúc đó, Gia Minh và tôi chạy đến rất nhiều đạo quán và chùa miếu, cũng mất phương hướng lên mạng hỏi thăm một vài thầy pháp nghe nói rất nổi tiếng Đông Nam Á, cũng không có kết quả gì. Tôi có thể cảm nhận được dã tâm bừng bừng của cái cây trong cơ thể kia, nó còn đang không ngừng sinh trưởng, không ngừng lan tràn, muốn chiếm cứ cơ thể tôi, giết chết tôi, thay thế tôi.”

“Lúc ấy tôi đã tuyệt vọng, kêu Gia Minh rời xa tôi. Tôi dù tự tử, cũng không thể để nó được như ý.”

“Nhưng Gia Minh hình như có đầu mối, anh ấy kêu tôi chừ, một mình về quê. Ba ngày sau, anh ấy sắc mặt tái nhợt từ quê trở lại, giao cho tôi một chuỗi phật châu, kêu tôi luông mang bên người.”

“Tôi không có hỏi kỹ... Đây là chuyện cả đời này tôi hối hận nhất.”

Lương Thư Mỹ từ trên cổ lấy ra một chuỗi phật châu từ một trăm lẻ tám viên bồ đề tinh nguyệt, chính giữa có một viên bồ đề kim cang gần giống màu vàng, trong veo trơn bóng.

Nhìn như bình thường, nhưng khi Viên Tú dùng một tia chân nguyên chạm vào, hạt bồ đề kim cang kia đột nhiên hiện ra một luồng linh lực hạo nhiên rộng rãi, khiến Nguyên Đan bên tu vi không đủ thâm hậu phải lui về sau một bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phật châu, trong ánh mắt hiện lên nét khó tin.

“Đây là?”

“Nếu như đoán không sai,“ Vân Tu dùng một ma pháp hệ tự nhiên, thực vật trong linh phố giương phiến lá, thu nạp luồng linh lực ôn hòa này, tăng thêm một tia linh tính, cành lá vui vẻ khua về hướng tinh linh.

“Đây cũng là một trong ba mươi sáu hạt bồ đề của cây bồ đề làm Phật Tổ ngộ đạo kia. Những hạt bồ đề này tán lạc các nơi, khó tìm bóng dáng, hạt nào cũng là trân bảo hiếm thế... Không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây một viên.”

Viên Tú nhắm mắt cảm thụ, lắc lắc đầu nói: “Chỉ đến kỳ hình, chưa đến kỳ thần.”

Hắn nhìn về phía Lương Thư Mỹ, như có điều suy nghĩ ――

“Hạt bồ đề chân chính, sợ rằng trong tim vị cô nương này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.