“Từ ngày đó trở đi, tôi cũng không gặp Gia Minh nữa.” Lương Thư Mỹ cất phật châu bồ đề đi.
“Ba ngày sau, tôi chết.”
Viên Tú suy tư một chút, nhìn về phía Vân Tu.
“Cô muốn chúng tôi làm cái gì đây?” Vân Tu hỏi cô: “Nếu như giúp cô lấy cây này ra, cô sẽ triệt để chết.”
“Tất nhiên, không cần phải lo cái cây gọi là “cỏ tình yêu” sẽ tiếp tục nuốt trọn linh hồn của cô.” Vân Tu nói.
Y chỉ chỉ Viên Tú: “Chỗ chúng tôi có Viên Tú đại sư hội viên danh dự của Hiệp hội Phật giáo Hoa Hạ, tu vi thâm hậu, kỹ thuật siêu độ nhất lưu, tuyệt không để lại bất kỳ hậu hoạn nào.”
“Nếu như muốn tiếp tục dùng loại trạng thái này sống tiếp, cũng không phải là không thể.”
Y lại chỉ chỉ Nguyên Đan: “Thầy pháp nhất lưu Đông Nam Á, có thể luyện chế cô thành hoạt tử nhân, có hô hấp tim còn đập, trạng thái còn tốt hơn bây giờ.”
Vì triển hiện thực lực của thầy pháp ba ba, Oman hiện thân trên bả vai Nguyên Đan, bắp chân quơ quơ, nở một nụ cười ngăm đen không thể nói là đáng yêu.
“Dù cô không hài lòng với trạng thái hoạt tử nhân, muốn chân chính sống lại, tôi cũng có thể làm được.” Vân Tu mỉm cười, “Chẳng qua là từ nay về sau, cô không còn là loài người nữa.”
Trong ma pháp giới có chủng tộc “thụ nhân”, là quan hệ bạn bè nhiều thế hệ với tinh linh tộc, Vân Tu đúng dịp biết phương pháp chuyển hóa của họ.
“Tất nhiên, để phục vụ những việc này, giá tiền cần phải cẩn thận thương lượng.” Ngưu Phát Tài vừa kéo xong một xe lớn thực vật, lau mồ hôi đi vào, nghe Vân Tu nói theo bản năng tiếp một câu.
Không thể thua thiệt, là quy tắc làm việc khắc sâu trong xương của giám đốc Ngưu.
Lương Thư Mỹ chỉ vì nhận ra thức ăn trong đạo quán có thể xoa dịu triệu chứng của mình, muốn đến vườn thực vật Quỷ Quái trong miệng tiểu đạo sĩ thử vận khí một chút, không ngờ có thể có được phương án giải quyết như vậy, hay là ba cách.
Cô ngẩn ngơ tại chỗ ngồi, trầm tư hồi lâu, chậm chạp kiên định lắc đầu một cái, trên mặt hiện một nụ cười khổ.
“Nếu tôi có thể biết nơi này sớm một chút thì tốt quá.”
“Nhưng bây giờ, đã không còn kịp nữa rồi.”
“Gia Minh đã không về được phải không?” Cô nhìn về phía Viên Tú.
Viên Tú có vẻ cảm thông nhìn chăm chú lá bồ đề trên cổ tay Lương Thư Mỹ.
“Vị thí chủ này tình nguyện dùng máu đầu tim tưới cho bồ đề thánh, hạt bồ đề đáp ứng tâm nguyện, mọc rể nảy mầm. Anh ta cầu nhân đắc nhân*, nữ thí chủ không cần quá mức đau buồn.”
*Cầu nhân đắc nhân: Tạm hiểu cho đi bằng lòng nhân ái, thì cũng nhận được kết quả từ lòng nhân ái ấy
Lương Thư Mỹ nhắm hai mắt, cô từ trong ví tiền móc ra thẻ ngân hàng, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Vân Tu.
“Tất cả tiền tiết kiệm của tôi và Gia Minh đều ở đây, vốn là dùng để kết hôn.” Cô cười một tiếng, “Nhưng bây giờ không cần dùng nữa.”
“Tôi không cầu có thể tiếp tục sống, mục đích duy nhất tôi còn ở lại trên thế giới này, chính là báo thù.”
“Trước khi Gia Minh đi, chúng tôi đã tra được người gieo rắc Bùa Đào Hoa trong trường đại học. Gã là bạn cùng học viện với Gia Minh, tên là Lưu Húc. Tôi dùng thời gian hai tháng rưỡi, tính toán mọi cách tiếp cận gã, trở thành bạn gái mới của gã.”
“Tôi muốn biết người sau lưng gã là ai, bán Bùa Đào Hoa cho học sinh vì mục đích gì? Cho dù liều cái mạng, tôi cũng phải báo thù!”
Câu này của Lương Thư Mỹ đúng ý ba người.
Nguyên Đan và Viên Tú mặt lộ vẻ tán thưởng, Vân Tu còn chưa lên tiếng, Cố Lâm Uyên ngồi ôm chân y liền dè đặt nhìn cô một cái, vuốt cằm nói: “Đúng.”
Vân Tu: “...”
Mấy phần tử hiếu chiến xem náo nhiệt không ngại nhiều chuyện các ngươi!
Nhưng bản thân y cũng hết sức thưởng thức tâm khí của Lương Thư Mỹ, vì vậy gật đầu với cô một cái.
“Ủy thác này tôi nhân, lúc nào cho tôi gặp Lưu Húc kia một lần đi.”
Trước khi đi, Lương Thư Mỹ gửi cho Vân Tu một số WeChat.
“Đây là Trần Mặc bạn tốt của tôi và Gia Minh, các anh có thể gọi cậu ấy là Tiểu Hắc. Tiểu Hắc là một trình tự viên kỹ thuật rất giỏi, thông tức của Lưu Húc là do cậu ấy tra được. Mấy ngày nay cậu ấy giúp tôi tra thông tin của chủ shop bán Bùa Đào Hoa.”
Cô là một cô gái hết sức cẩn thận.
“Bây giờ vườn thực vật Quỷ Quải còn đang thử kinh doanh đúng không, có thể thử tuyên truyền đường tắt qua mạng. Mấy ngày trước Tiểu Hắc nói máy tính của cậu ấy có dấu vết bị người xâm nhập, tôi có chút bận tâm về sự an toàn của cậu ấy, nếu tiện, xin cho cậu ấy ở lại chỗ này của các anh một thời gian ngắn.”
“Sẽ không ở không, cậu ấy có thể giúp xây dựng trang web chính thức cho vườn thực vật.”
“Được.” Vân Tu thêm số WeChat tên “Black” kia, vui vẻ đồng ý.
Những ngày qua ngô thử yêu đang bận rộn chuyện này, WeChat của vườn thực vật, Weibo độc quyền còn đang xin, đang sắp xếp.
Nhưng Thư Hạo dù sao cũng là người ngoài ngành, làm tuyên truyền thì được, còn kỹ thuật thì hơi yếu. Nếu có một nhân sĩ chuyên nghiệp tới hỗ trợ, Vân Tu cầu còn không được.
Sau khi Lương Thư Mỹ đi, Vân Tu hỏi mọi người: “Không thể cứ tìm ngoại viện được, vườn thực vật chúng ta phải có một người biết một chút về mạng chứ, bằng không mọi ngày bảo vệ thế nào? Chờ vị này tiểu Hắc tới, các ngươi ai học cùng anh ta một tí?”
Yên lặng hoàn toàn.
Viên Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, Nguyên Đan nhìn xuống mặt đất, Cố Lâm Uyên... Cố Lâm Uyên nhìn mặt Vân Tu.
Vân Tu nhìn đám này đại gia đánh nhau thì tranh nhau, học tập không tích cực này, bất đắc dĩ than thở.
“Thôi. Mấy yêu quái khác sợ rằng cũng không đủ thông minh, vậy thì cứ để nhền nhện làm đi, gã nghiêm túc.”
Chính xác mà nói, tri chu yêu không thể không nghiêm túc được. Các yêu quái khác không nghiêm túc thì nhiều lắm chỉ bị ma tôn phạt một trận thôi, gã là yêu có tiền án, coi như đang lao động cải tọa, không nghiêm túc trực tiếp ngủm củ tỏi.
“Vốn là nên gã,“ Cố Lâm Uyên thấy mình không cần học, miệng cũng cứng cõi lắm, ra vẻ bản tôn co gã học công nghệ thông tin là vì tốt cho gã, “Gã là nhền nhện, gã không học dệt lưới* thì ai học? Bản tôn hả?”
*chỗ này chơi chứ, võng = lưới cũng là mạng internet, mà nhền nhện yêu đang bị bắt học dệt vải rồi:>
Một con rồng không đi lướt mây cưỡi gió lại đi dệt lưới, có ra cái giống gì không?
Vân Tu: “...”
Ngươi nói rất có lý, ta lại hết lời nói.
“Nói đi.” Vân Tu ném thẻ ngân hàng cho Ngưu Phát Tài, kêu gã dùng mật khẫu Lương Thư Mỹ cho chuyển tiền vài tài khoản của vườn thực vật.
“Mọi người thấy thế nào?”
“Theo lời của Lương tiểu thư, lá bùa cô ta mua được đúng là thủ đoạn của thầy pháp, nhưng cũng không phải là Đào Hoa Giáng hay Tình Giáng.”
Nguyên Đan cụp mắt, “Giáng Đầu Thuật vốn khởi nguyên từ Hoa Hạ, Miêu Cương Cổ Thuật, Mao Sơn Đạo Thuật cũng có thể nói là một loại Giáng Đầu Thuật, nghe Lương tiểu thư miêu tả, loại Giáng Đầu Thuật này dựa vào giấy vàng mực đỏ, đây không phải là thủ đoạn của thầy pháp khu vực Đông Nam Á thường dùng, sợ rằng không thoát khỏi quan hệ với một số người trong Hoa Hạ.”
“Tôi có thể nhận ra,“ Vân Tu gật đầu, “Thực vật trong cơ thể cô ấy cũng không phải chỉ có một cây, mà là hai cây.”
“Một loại tốt trong đó chính là cây bồ đề chúng ta đã thấy, cây còn lại giống như là dây mây, nhỏ hơn cả tóc, bị cây bồ đề quấn ở giữa, hệ rễ đâm vào giữa tim Lương Thư Mỹ, rễ phụ quấn chặt ngũ tạng lục phủ và xương cốt tĩnh mạch của cô ấy. Chính là loại thực vật này khiến cô ấy cảm thấy tâm trạng không yên, từ đó bỏ mạng.”
Loại thực vật này quả thực quá nhỏ, cắm rễ trong tim, hấp thu máu của ký chủ, trông vô cùng giống như mạch máu li ti, thậm chí ngay cả thực thể đều cơ hồ không thấy được. Nếu như không phải vì Vân Tu thân là tinh linh, trời sinh có thể cùng giao tiếp với mọi thực vật, cũng không cách nào nhận ra được sự tồn tại của nó.
“Khó trách lúc trước họ tìm đạo quán và chùa miếu đều không thể giúp sức, ngay cả thủ đoạn y học cũng không cách nào theo dõi được sự tồn tại của nó.” Vân Tu thở dài nói: “Vật này thật sự quá âm độc.”
Sắc mặt Nguyên Đan trầm xuống, giống như nghĩ tới điều gì.
“Nghe miêu tả của anh, loại dây mây này giống như là một thực vật ký sinh?”
Vân Tu nghĩ nghĩ, gật đầu.
“May vị hôn phu của cô ấy tìm được hạt bồ đề. Cây bồ đề bản thân là chi sung, thực vật chi sung có đặc tính thắt cổ, dây mây vững vàng quấn giữa rễ phụ. Nếu không có cơ thể Lương Thư Mỹ một khi bị dây mây ký sinh hoàn toàn khống chế, linh hồn cũng bị chiếm đoạt, người khống chế Bùa Đào Hoa không biết sẽ dùng cơ thể cô ấy làm ra chuyện gì.”
“Trọng sinh.” Nguyên Đan nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt Nguyên Đan lạnh giá, “Môn phái biết dùng Giáng Đầu Thuật biên giới Hoa Hạ không nhiều, càng hiếm khi lấy thực vật luyện cổ, hiện nay môn phái biết dùng thực vật chế cổ, trừ Miêu Cương, cũng chỉ còn lại có Linh Minh Phái.”
“Vừa vặn con trai ruột của chưởng môn bị tôi dùng cổ trùng ăn sạch rồi, chỉ cứu được chút ít tàn hồn, bây giờ sợ rằng đang trăm phương ngàn kế nghĩ cách mượn cơ thể người sống để trọng sinh chứ gì.”
“Bùa là dùng để giám định huyết mạch, một khi tìm được thể xác tương thích với thần hồn cũng lão, thì có thể mượn dây mây ký sinh dần dần xâm chiếm ký chủ, mượn cơ hội đoạt xác, đúng là kế hay.”
“Nhưng Lương Thư Mỹ lại không vận dụng lá bùa kia?”
“Khi cô ấy tiếp xúc hạt giống, cũng đã trúng cổ rồi. Vốn chỉ là thi thuật chưa thành nên bị cắn trả, nhưng sau khi phát hiện thể xác cô ấy thích hợp đoạt xác, người hạ cổ lại tăng thủ đoạn. Pháp thuật của Linh Minh Phái chỉ có đàn ông mới thích hợp tu luyện, hôm nay ngay cả cơ thể phụ nữ lão cũng không chọn, sợ rằng đã là nỏ hết đà rồi.”
Viên Tú vốn không tích cực với mấy chuyện thế này, bây giờ lại không nhanh không chậm nhìn Cố Lâm Uyên.
“Hóa ra là kẻ thù cũ, xem ra nhất định phải nhúng một tay.”
Cố Lâm Uyên nhàn nhạt nhìn Viên Tú, lười để ý yêu tăng khoái rước phiền này. Hắn đứng lên, Long tộc tu vi cuối kỳ Hóa Thần một khi không thu liễm, uy áp thâm trầm mạnh mẽ làm toàn thân Nguyên Đan run lên.
Hình người của Cố Lâm Uyên vẫn là một củ cà rốt vừa mới tới eo người trưởng thành, bây giờ lại không ai còn dám khinh thường vị Bắc Thần ma tôn bệ hạ quậy quỷ quái giới long trời lỡ đất, Đông Hải long cung tôm cua không yên.
(đáng lý là gà chó không yên nhưng gà chó sống trên cạn còn long cung ở dưới biển:>)
“Chả cần dùng đến ngươi,“ Hắn nói với Viên Tú: “Chuyện có bao lớn? Tìm mấy yêu tu kỳ Kim Đan, ta với Vân Tu tự mình đi một chuyến, ngươi và Trọng Hề ở lại, trông nhà.”
Viên Tú đồng ý, mỉm cười nhìn Nguyên Đan, hết sức hài lòng về Ma quân đã ra tay đúng thời cơ.
Nếu như nhất định muốn tìm ra chỗ tốt lớn nhất từ trên mình con rồng xấu xa hẹp hòi lại xài tiền như nước này, vậy chỉ sợ sẽ là bao che rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Minh Phái ――
Con trai chưởng môn: Con không muốn làm con gái, con không muốn con không muốn, như vậy sau này con lăn xả trong môn phải làm sao?!
Chưởng môn: Con ơi, đừng chọn nữa, chọn nữa con liền lạnh rồi. Lại đây, xem này, cha đã chuẩn bị vé máy bay quốc tế cho con rồi, trước tiên bay sang Thái rồi bay sang Hàn Quốc, sau khi trở về lại là một hán tử cốt thép!
Con trai chưởng môn:...