Vườn Trường Bạo Quân

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 9

 

Những sự kiện trải qua đêm qua hôm nay vẫn còn cảm thấy như một hồi mộng ảo, Lưu Vũ Hi lại quay về cuộc sống sinh hoạt bình thường ở trường học. Nhưng là y thật không ngờ, giây phút bình yên chỉ duy trì được nửa ngày. . . .

Khóa học buổi sáng, Lý Dục Long không tới phòng học như mọi khi. Lưu Vũ Hi phỏng chừng là đêm hôm qua huyên náo quá muộn, hiện giờ đại khái hắn còn ở nhà mà ôm đầu ngủ đi.

Hai người bọn họ ngày hôm qua khi trở lại yến hội, Lý Dục Long cùng mấy lão cùng thế hệ (ngang bằng vai vế) hắc ban thúc phụ (chú bác) của phụ thân hắn bị bắt đi kính rượu, tuy rằng hắn lấy một địch ba, nhưng cũng đem các trưởng bối đả bại, khả chính mình cuối cùng cũng uống rượu đến say mèm, được người hầu dìu vào phòng nghỉ ngơi.

Hôm nay hắn nhất định là dậy không nổi rồi. . . . Lưu Vũ Hi chống cằm ghé trên bàn, không yên lòng nghĩ.

Bây giờ là thời gian nghỉ giải lao, trong phòng học một mảnh ồn ào náo nhiệt. Các nữ sinh thì tụ ba tụ năm cùng một chỗ thảo luận về ngôi sao điện ảnh cùng trang sức phấn son, còn các nam sinh thì có người đối nhau ầm ỉ cãi lộn có người cùng nhau ước hẹn chơi cờ, Lưu Vũ Hi có vẻ đặc biệc không hợp với các nhóm, một mình ngơ ngác tọa tại vị trí ngồi.

Vài nữ sinh tụ ở bên cạnh y đang cầm tờ báo, tranh nhau nhìn những tin tức mới nhất về nam thần tượng của mình, trách sao tiếng thảo luận của các nàng hô to kích động thật sự làm cho người ta muốn không chú ý cũng không được——–.

“Có lầm hay không! Này là kẻ nào không sợ chết mà dám nói Tiểu Quân là Gay! Ta tuyệt đối không tin!”

“Đúng vậy, Tiểu Quân tỏa ra hương vị nam tính như vậy như thế nào là Gay được đây?”

“Này không thể nhìn bề ngoài a. . . . Rất nhiều Gay mặt ngoài đều cố gắng tỏ ra Man . . . . ” Một nữ sinh nào đó nhỏ giọng nhắc nhở.

“Uy! Ngươi có ý tứ gì? Tiểu Quân nhà ta mới không phải loại Gay ghê tởm đâu!” Mỗ (nào đó) cuồng nhiệt miếng phát điên.

“Nói chuyện với ngươi nhỏ giọng một chút, lời này nếu để cho nhóm Diêu Gia Lâm các nàng nghe được, lại sẽ tìm ngươi phiền toái. . . . ”

“Ách. . . . Ta mới không sợ các nàng đâu. . . . ” Lời tuy nói như thế, bất quá âm điệu nói chuyện rõ ràng giảm xuống.

Này đó nữ sinh trong lời nói thật đúng là chói tai. . . . Lưu Vũ Hi rầu rĩ nghĩ, bởi vì chính mình cũng là loại người trong miệng bọn họ “Cái loại Gay ghê tởm”. . . . Tuy rằng không phải mình tự nguyện biến thành như vậy. . . .

Người bình thường cảm giác đối với bọn hắn thủy chung vẫn còn cảm thấy được ghê tởm đi. . . . Bất quá thái độ Lý Dục Long là như thế quang minh lỗi lạc (công khai không có ý che dấu), làm cho y hoàn toàn quên chuyện này ở trường trong mắt người là như thế nào không thể chấp nhận. Lưu Vũ Hi buồn rầu ôm đầu gục xuống bàn.

Mấy nữ sinh kia hướng đến một tin tức khác trên tờ báo thì một tiếng kêu hô lên—-

“Oa, ngươi xem tin tức này, thật là khủng khiếp! Nữ lang thanh xuân đêm khuya cấp cứu gấp, Y sinh (bác sĩ) theo trong hạ thể lấy ra trang sức tiểu thạch anh một quả quyền đầu lớn. . . . ”

“Nôn. . . . Thật buồn nôn ~~!”

“Bên trong này nói, cô gái này trên người có có những vết roi cùng vết phỏng lớn nhỏ khác nhau, đoán chừng là bị ngược đãi ***, nhưng y sinh hỏi nàng về những vết thương kia như thế nào tồn tại, nữ nhân kia lại không chịu nói.”

“Trên đời này thực là người biến thái gì cũng có a. . . . tiểu Quyền đầu lớn. . . . Thật sự có thể nhét vào đi?”

“Oa! Ngươi đừng nói nữa, thật buồn nôn!”

Các nàng đang nghị luận sôi nổi, Lưu Vũ Hi lại đột nhiên từ trên bàn ngẩng đầu dậy.

“Ách. . . . Cái kia. . . . ”

Chúng nữ không rõ ý của y nhìn chằm chằm y, Lưu Vũ Hi ngước lên cố sức nói “Các ngươi báo chí. . . . Có thể cho ta mượn xem một chút được không?”

“Nha. . . . Có thể a” Cô gái sảng khoái cầm tờ báo đưa cho y.

“Cám ơn.” Lưu Vũ Hi nhanh chóng tìm được tin tức kia trên tờ báo, đó là tin tức không có nhiều miêu tả khá ngắn khoảng chừng một trăm từ. Nhưng Lưu Vũ Hi có thể xác định, người nữ tử bị ngược đãi trong này chứng thực là “Quyên tỷ!”

Y nhớ tới Lý Dục Long hôm qua từng nói qua với y, kêu y lưu ý tin tức báo chí ngày mai, nguyên lai là nói chuyện này!

Kia Quyên tỷ quả đích xác đáng giận, nhưng có cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế để trả thù không. . . . Đối phương chỉ là một nữ nhân có phần tự cao tự đại thôi, Lý Dục Long sao có thể ngoan độc như thế? Tuy rằng đem Quyên tỷ ngược đãi thành như vậy chính là Lý Tuấn Hoằng, nhưng sự kiện này người khởi xướng chính là Lý Dục Long! Lưu Vũ Hi thất thần cầm tờ báo, trong lòng cảm xúc đan xen.

Lúc khóa học buổi sáng kết thúc, Lý Dục Long đi vào phòng của y.

Hắn trước sau như một coi thường lão sư đang trên lớp, đứng ngoài cửa đối với Lưu Vũ Hi ngoắc ngoắc tay, đỉnh đạc thuyết “Uy, đi ăn cơm.”

Lưu Vũ Hi nhìn về phía giáo viên, thấy đối phương bất đắc dĩ hướng y gật gật đầu. Y yên lặng thu dọn những đồ dùng học tập trên bàn, đi theo Lý Dục Long rời đi.

Hai người đến trên sườn núi mà thường ngày vẫn thường hay ăn cơm. Người hầu Lý gia đem điểm tâm đến bày biện tốt liền tự động tránh qua một bên. Lưu Vũ Hi tâm sự nặng nề cầm bát, một ngụm cũng không thèm nếm qua. Lý Dục Long đã uống vài ngụm canh, hai mắt mẫn tuệ liếc nhìn y.

“Kiêng ăn sao? Muốn giảm béo à?” Hắn cà lơ phất phơ trêu chọc nói.

Lưu Vũ Hi ăn vài miếng, cuối cùng không chịu nổi, mở miệng nói “Cái kia. . . . Ta hôm nay ở trên báo chí biết được một tin tức. . . . ”

“Tin tức gì?” Lý Dục Long thờ ơ ăn trứng tươi cuốn.

“Nói là. . . . Có một nữ nhân bị tính ngược đãi. . . . Đêm khuya phải cấp cứu gấp. . . . ”

“Nga, chuyện này đâu có gì liên quan đến ta?”

Lưu Vũ Hi ánh mắt hoảng động hạ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn. Biểu tình của đối phương, tựa hồ thật sự là tuyệt không quan tâm.

“Người phụ nữ kia. . . . Có phải hay không. . . . Quyên tỷ. . . . ”

“Nếu đúng thì như thế nào?”

“Cái kia. . . . ” Lưu Vũ Hi tay cầm bát không khỏi tăng lực độ nắm chặt, quanh co nói “Ngươi. . . . Ngươi có biết là ngươi làm như vậy. . . . Có điểm. . . . ”

Y không nói được nữa, Lý Dục Long lãnh mạc nhìn về phía y “Có điểm gì?”

“Có điểm. . . . hơi quá đáng. . . . ”

Lý Dục Long nghe xong, lạnh lùng cười rộ lên. Lưu Vũ Hi trong lòng hiện ra cảm giác bị hắn châm chọc, phi thường bất hảo.

“Làm gì? Ngươi bây giờ là muốn giúp nữ nhân kia minh oan (nói lý lẽ) a?”

“Không phải. . . . ” Lưu Vũ Hi trong lòng chính mình phát động một tia khó chịu không biết đến từ đâu, ngữ khí của y không khỏi tăng lên “Nếu ngươi là muốn cho nàng một cái giáo huấn, không cần phải làm đến trình độ này đi. . . . ”

Lý Dục Long lạnh lùng quét mắt nhìn y một cái, hắn hôm nay bởi vì hôm qua say rượu mà đau đầu cả một buổi sáng, tâm tình vốn tồi tệ, hiện tại bị Lưu Vũ Hi như vậy quấy nhiễu, cảm xúc càng thêm bất hảo, hắn không có kiên nhẫn hỏi lại.

“Mắc mớ gì tới ngươi? Nàng với ngươi đâu có thân?”

Khẩu khí của hắn rất tệ, Lưu Vũ Hi ủy khuất mím môi.

“Nàng cùng ta không thân, thậm chí có chút. . . . Nhưng ta cảm thấy được không cần làm quá mức như vậy. . . . ” Thanh âm của y bởi vì áp lực mà phát run.

“Vậy ngươi muốn như thế nào? Muốn giáo huấn lại ta?”

“Ta không có. . . . ”

“Không có liền câm miệng cho ta, ăn cơm đi.” Lý Dục Long bá đạo mệnh lệnh.

“Ngươi. . . . Làm sao ngươi có thể một chút cảm xúc đều không có? !” Lưu Vũ Hi trong cơ thể tinh thần phản kháng rốt cuộc ở một khắc bạo phát đi ra “Đem đối phương làm đến phải vào bệnh viện, ngươi như thế nào có thể lãnh tĩnh như vậy?!”

Hiếm thấy y dám cùng mình trang luận, Lý Dục Long ngược lại đánh hưng trí (thích thú), nhíu mày hỏi: “Ngươi sinh khí cái gì? Nàng cũng không phải thân thích của ngươi.”

“Tuy rằng nàng ta chỉ là một người cùng ta không liên quan, nhưng ta cũng không muốn đối phương vì nguyên nhân của ta mà bị giày vò!”

“Ngươi là đường tăng a? Trái tim từ bi thật lớn.” Lý Dục Long lãnh trị (lãnh = lạnh lùng, trị = bình tĩnh) chế giễu.

“Không phải ta có trái tim từ bi lớn, là ngươi quá vô tình!” Lưu Vũ Hi triệt để tức giận, lớn mật lên án nói.

“Ta chính là người vô tình như vậy, vậy ngươi chuẩn bị cải tạo ta sao? Sư phụ?” Lý Dục Long giận điên người không suy nghĩ nói.

“Ngươi. . . . Ngươi. . . . ” tài ăn nói của Lưu Vũ Hi không tốt, cà lăm nữa ngày, không thể nào phản bác.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Không biết nói chuyện liền câm miệng ăn cơm. Ngươi là buồn bực mà hoảng đi? Thiếu chuyện gì không làm lại cùng ta cãi nhau.” Lý Dục Long coi thường bộ dáng xúc động phẫn nộ của y, lại kẹp lên đồ ăn ăn. Vốn tưởng rằng đối phương đã không còn lời nào để nói, không thể tưởng được Lưu Vũ Hi trầm mặt thật lâu, sau một lúc, lần thứ hai ngập ngừng mở miệng.

“Ta nguyên bản. . . . với ngươi cũng là người không liên quan. . . . ”

Lý Dục Long thản nhiên nghiên mắt nhìn y, Lưu Vũ Hi cúi đầu hỏi “Nếu. . . . Nếu ngày đó ngươi không phải bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, ngươi cũng sẽ không từ trong tay bọn người Liêu ca cứu ta đi. . . . ”

Lý Dục Long suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ý tứ của y.

“Ngươi kéo ra chuyện này để làm chi? Chuyện trước kia lâu như vậy, ta không nhớ rõ.”

“Ta luôn luôn không rõ, ngươi vì sao lúc đó lại cứu ta. . . . ” Lưu Vũ Hi rốt cuộc lấy hết dũng khí. Ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ngươi muốn biết vì cái gì?” Lý Dục Long kéo ra một nụ cười lãnh đạm, hắn buông xuống bát đũa trong tay, hai tay đặt tại trên vai của Lưu Vũ Hi, thình lình đem y đẩy ngã.

Lưu Vũ Hi thấy hoa mắt, kinh hô một tiếng. Lý Dục Long đẩy cổ áo của y, đầu lưỡi liếm lên bả vai tuyết trắng của y, dán vào lỗ tai của y tối nói nhỏ:

“Vì thượng ngươi. . . . ”

“Ách. . . . ” Lưu Vũ Hi trước ngực căng thẳng, thật lâu trước kia, Lý Dục Long thường thường đem những lời này nói ra, treo bên cửa miệng, làm cho y nghĩ đến đối phương tiếp cận mình là vì loại mục đích xấu xa này. Chính là. . . . Hắn lại luôn làm ra một số chuyện khiến cho mình cảm động, ngày hôm qua hắn còn vì mình mà cùng phụ thân hắn đối kháng, tại sâu trong nội tâm của Lưu Vũ Hi, sớm đã nhận định Lý Dục Long là thật tâm thích chính mình.

Nhưng là tại lúc này, hắn lại nói ra lý do này. . . . Chẳng lẽ đây chính là chân chính cách nghĩ của hắn sao? Lưu Vũ Hi trong mắt hiện lên nước mắt.

“Ta đối với ngươi mà nói. . . . Cũng chỉ có giá trị này. . . . ?” Y run rẫy lên.

Lý Dục Long nhìn chằm chằm ánh mắt của y, không một tia nghi hoặc, cũng không có một tia che dấu thuyết “Bằng không như thế nào? Ngươi còn có thể nghĩ đến cái giá trị khác sao?”

Lưu Vũ Hi mắt đột nhiên trừng lớn, toát ra ngọn lửa, y dùng sức đem Lý Dục Long đẩy ra. Lý Dục Long trọng tâm không ổn định ngã về sau ngồi xuống, Lưu Vũ Hi nhanh chóng đứng lên, thanh âm bất ổn nói.

“Xin ngươi. . . . xin ngươi sau này. . . . đừng đến tìm ta nữa!”.

Lý Dục Long mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn y, tiếp theo chậm rãi điều chỉnh tư thế đứng lên. Thân ảnh của hắn che ánh sáng trước mặt của Lưu Vũ Hi , nhất thời làm cho đối phương sinh ra một loại cảm giác áp bách bị hắc ám bao trùm.

“Ngươi đây là thỉnh cầu hay là mệnh lệnh?” Hắn chậm thanh nói.

“Ta thỉnh cầu ngươi. . . . ” Lưu Vũ Hi run giọng nói.

Lý Dục Long khóe miệng xả ra nụ cười thản nhiên, gằn từng chữ “Ta, cự, tuyệt.”

Lưu Vũ Hi trong lòng cứng lại, nhịn không được rống to: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tha cho ta?”

“Dựa vào cái gì muốn ta tha cho ngươi?”

“Với ngươi cùng một chỗ rất khó chịu! Ta không muốn tiếp tục cùng ngươi có cái gì liên quan! Vì cái gì ngươi không đi tìm người xứng với ngươi hơn?”

Nhãn tình Lý Dục Long hiện lên thần sắc bi thương, có thể Lưu Vũ Hi chỉ lo cúi đầu không chứng kiến được. Hắn trước ngực cuồn cuồn nổi lên sóng dữ, cố ý làm thanh âm lãnh nói.

“Tốt lắm a, ngươi để cho ta làm một lần, ta sẽ tha cho ngươi.”

Lưu Vũ Hi nhất thời câm như hến, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn. Lý Dục Long nắm trụ ở tay y, cúi người để sát vào y, ác tính nói nhỏ: “Như thế nào? Giao dịch này không tệ đi? Chỉ cần ngươi có thể cho ta thượng một lần, ta sẽ không bao giờ. . . . nữa đến dây dưa ngươi. . . . ”

Lưu Vũ Hi ánh mắt kịch liệt lay động, phảng phất muốn đáp ứng, lại dường như cảm thụ được bị vũ nhục thật lớn. Lý Dục Long chăm chú nhìn y, không buông tha một phản ứng nho nhỏ nào.

Gió thu mát mẻ thổi qua đỉnh núi, trong vườn hoa những cúc vạn thọ nho nhỏ trong gió nhẹ nhàng gật đầu, mấy chú chim nhỏ ở trong rừng cất tiếng hót chơi đùa.

Qua thật lâu thật lâu.. Môi Lý Dục Long nhẹ nhàng ấn xuống môi của Lưu Vũ Hi, động tác này phá trừ ma chú yên lặng, mí mắt Lưu Vũ Hi kịch liệt rung động.

Ngay khi tay của đối phương trong nháy mắt vói vào trong vạt áo của y, y đột nhiên trừng lớn hai mắt, chống lấy bả vai Lý Dục Long muốn đem hắn đẩy ra. Nguyên bản động tác mềm nhẹ của Lý Dục Long bỗng dưng tăng thêm lực, dùng sức siết chặt lấy, giữ lấy hông của y, đôi môi cũng không còn như chuồn chuồn lướt nước mà là hung hăn mút, cắn lên môi y.

“Ô. . . . ” Lưu Vũ Hi phẫn hận ngâm nhẹ lên, dùng hết khí lực, song chưởng y bám víu đính trên ***g ngực của hắn, ra sức đẩy hắn ra. Bởi vì dùng qua nhiều khí lực, nên mắt kính của y cũng do đụng chạm mà rớt xuống.

Lý Dục Long lảo đảo lui về phía sau vài bước, rất nhanh liền ổn định thân mình. Lưu Vũ Hi thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu, dùng sức lau đi dấu vết dịch thủy dính trên môi của mình. Lý Dục Long bẻ bẻ cổ, hắn dùng ngữ điệu trước sau như một lười nhác hỏi “Như thế nào? Muốn trước đánh với ta một trận mới bằng lòng nghe lời phải hay không?”

Lưu Vũ Hi cắn cắn môi dưới, hai đấm nắm chặt, ánh mắt nháy mắt trở nên lợi hại (sắc bén). Lý Dục Long đối diện từng bước tiến về trước, y lập tức bày ra tư thế tác chiến, gầm nhẹ nói “Không được lại đây!”

“Ta càng muốn lại, ngươi sẽ làm như thế nào?” Lý Dục Long vừa nói ra, đột nhiên hướng y vươn tay, Lưu Vũ Hi nhanh chóng đem tay hắn ngăn lại. Tay kia của đối phương thì lại vừa duỗi lại đây, Lưu Vũ Hi kịp lúc nhảy về sau. Lý Dục Long cường ngạnh bắt được cánh tay y, Lưu Vũ Hi trong lòng cấp bách, không chút nghĩ ngợi liền hướng hắn đá ra một cước. . . .

Trên sân thượng trường học, một người giơ cao kính viễn vọng chuyên dụng, cô gái khẩn trương hô to: “Oa oa , đánh nhau!”

“Phải không? Cho ta xem!”

“A! Đến phiên ta xem ~~!”

Hai thiếu nữ ở bên cạnh tranh nhau cướp đoạt kính viễn vọng của nàng, Diêu Gia Lâm cầm kính viễn vọng trong tay lớn tiếng quát chỉ “Đừng giành giật! Ta sẽ tường thuật trực tiếp!”

Đường Vịnh Quân cùng Chân Tuệ Kỳ dưới sự cưỡng bách “lạm dụng uy quyền” của nàng, đành phải dừng tay.

“Vũ Hi đá hắn. . . . A! Bị tránh thoát! Lại đá! Bị tay chặn. . . . Hắn bắt được chân Lưu Vũ Hi, a a! Hắn càng lúc càng áp đảo! Oa oa ~~ Hắn cởi quần áo của Vũ Hi ~~ oa oa ~~ thực đẹp mắt ~~”.

Nàng hai mắt nhìn thấy, còn lại hai người kia chỉ có thể nghe trực tiếp, từ xa nhìn lại, trên sườn núi chỉ có hai điểm đen, căn bản thấy không rõ động tác của bọn họ.

Các nàng còn đang lúc nghiên cứu cái đốm đen hình tròn bên kia, Diêu Gia Lâm bỗng nhiên kích động hô to: “A! Vũ Hi đánh trúng mặt Lý Dục Long !!”

Hai người vừa nghe, lại bổ nhào đi qua ——

“Cho ta xem nữa!”

“Nên đến phiên ta!”

Ba nữ nhân ở trên sân thượng thưởng được bất diện nhạc hồ (trông vui vẻ hồ nháo), mà triền núi bên này. . . . .

Trúng một quyền của Lưu Vũ Hi Lý Dục Long ngã ngồi dưới đất, sắc mặt bình tĩnh nhìn đối phương. Lưu Vũ Hi thở hổn hển, lạp nhanh y phục của mình, hai mắt rưng rưng nhìn hắn một cái, chợt xoay người chạy đi.

Y sau khi đi xa, Lý Dục Long chậm rì rì đứng lên, vuốt thảo tiết (vụn cỏ) trên người mình, xoa nhẹ cằm bị đánh. Hắn đốt một điếu thuốc, xuất thần nhìn trên mặt đất một mảnh hỗn độn —- đó là kết quả do hắn cùng Lưu Vũ Hi đánh nhau mà tạo thành, đồ ăn đều bị lật tung, không cách nào ăn được nữa.

Những người hầu luôn tránh ở phụ cận lo sợ đi tới, tuy rằng sợ hãi sẽ nhận lấy tức giận của Lý Dục Long, nhưng nếu để cho hắn đói bụng liền càng thêm không xong.

Quản gia dẫn đầu cố lấy dũng khí hỏi “Tam thiếu gia. . . . muốn hay không. . . . gọi người trong nhà mang đồ ăn mới lại đây. . . . ?”

Lý Dục Long hít khói, diễn cảm như trước thực bình thản, không có bởi vì bị đánh mà tỏ ra tức giận. Chờ hắn đem điếu thuốc hút xong, hắn mới ném đầu mẫu thuốc lá đi, đáp “Không cần.”

“Ta muốn đến phòng ngủ.” Hắn nói xong, hai tay đan chéo nâng cái gáy, ở trước ánh mắt ngạc nhiên của người hầu nhìn soi mói chậm rãi bỏ đi.

 

—————————————

Lưu Vũ Hi đẩy chiếc xe đạp ra, không khí trầm lặng lắc lắc cái đầu, đi theo dòng người đi ra khỏi trường

Một chiếc bảo mã màu xám (BMW) chậm rãi đi theo sau y cách y khoảng chừng năm mười thước, ba cô nàng không một chút chú ý hình tượng chen chúc nhau ngồi phía sau xe, Diêu Gia Lâm tiếp tục cầm kính viễn vọng, tập trung nhìn thân ảnh phía trước, cảm thán nói:

“Ai ai. . . . Nhìn bộ dáng tiểu bảo bối Vũ Hi của chúng ta thật là khó thấy. . . . Ngươi xem ngươi xem, ngay cả đầu cũng không nâng, ta nói là để cho y theo cái tên đầu lang sói kia thì sẽ không có hạnh phúc nha!”

“Ai nha, không có cực khổ làm sao có được hạnh phúc được, những đôi tình nhân không phải bình thường cũng hay giận dỗi sao” Đường Vịnh Quân nói.

“Ân, nếu liên tục thuận lợi đến với nhau như vậy hội cũng không có ý nghĩa, có chút vui buồn ly rồi hợp hợp rồi ly, độc giả mới có thể nhìn thấy được tình cảm a,” Chân Tuệ Kì một bên ghi chép vào tiểu tịch một bên xen mồm, không quên phân phó tài xế “Lão Triệu, đừng lái xe quá gần, bị phát hiện sẽ không tốt đâu.”

“Tiểu thư người yên tâm, ta sẽ cẩn thận.” Tài xế Triệu tràn đầy tự tin nói.

“Uy. . . . Chúng ta đi theo sau như vậy thật sự có ích sao?” Đường Vịnh Quân lo lắng thuyết, Chân Tuệ Kì nắm chắc mười phần nói.

“Hắn hắc, dựa theo tình tiết tiểu thuyết điển hình phát triển đi lên, kế tiếp Lý Dục Long chỉ có thể sử dụng hai biện pháp, thứ nhất, ngồi xe của hắn đến trước cửa nhà chặn người, đem Lưu Vũ Hi của chúng ta kéo qua sau đó bá đạo cho y một cái hôn sâu ngọt ngào, sau đó nói [không được cùng ta đấu khí ], tiếp theo nữa là tha y lên xe đi hóng gió ~~ nếu không thì khi y đang trên đường về nhà kêu mấy người bảo tiêu mặc đồ tây trang đen xuất hiện, đem bắt cóc y tiến vào trong xe mang y về nhà, sau đó tuyên bố [Cùng ta một chỗ đến khi hảo mới được trở về], cuối cùng là có thể XXOO ~~ nga ha ha a ~~”

“Ngươi hay nói giỡn a? Nào có chuyện tình phát triển trùng hợp như thế?” Đường Vịnh Quân đang tỏ vẻ nghi ngờ, Diêu Gia Lâm bỗng nhiên kêu to:

“Có mấy người mặc đồ tây đen chạy đến ~!”

“Không thể nào?” Ngay cả Chân Tuệ Kì cũng cảm thấy giật mình, cùng Đường Vịnh Quân phía trước chen chúc nhìn ra.

Phía trước quả nhiên xuất hiện ba gã nam nhân mặc đồ tây đen, bọn hắn đằng đằng sát khí bao vây xung quanh Lưu Vũ Hi.

“Xin hỏi có chuyện gì. . . . ” Lưu Vũ Hi đang còn muốn hỏi, trong đó hai người một câu cũng không giải thích, nhào lên muốn bắt y, Lưu Vũ Hi sợ tới mức bỏ lại xe đạp, lui về sau bỏ chạy, tên còn lại nhanh chóng đánh tới.

“Đừng tới đây —–!” Lưu Vũ Hi kinh hoàng thất thố đá ra một cước, người nọ dường như sớm có chuẩn bị, thân hình nhanh nhẹn tránh thoát. Mặt khác, hai người kia lập tức vượt lên, Lưu Vũ Hi bối rối cùng với hai người đối chiến. Coi như Taekwondo của y có cao đi chăng nữa thì cũng vô pháp đồng thời đối phó ba người đàn ông ngưu cao mã đại (mạnh như trâu.), hơn nữa những người này tựa hồ còn có võ công.

Chỉ thấy một người trong đó hung hăn đánh trúng bụng y một quyền, Lưu Vũ Hi ăn đau lấy tay ôm lấy bụng, kính mắt cũng bị đánh vỡ. Hai người đàn ông còn lại nhanh chóng tiến lên áp chế y. Lưu Vũ Hi sống chết giãy dụa, một người lấy ra một ống tiêm, mãnh liệt đâm vào cổ Lưu Vũ Hi. Y kêu lên một tiếng đau đớn, rồi hôn mê.

Những người kia đem y ôm vào lòng dừng ở bên cạnh một chiếc xe màu đen thượng đẳng, xe rất nhanh nghênh ngang rời đi. Xe BMW thượng bốn người trông theo nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn quên phản ứng, tài xế là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần.

“Cái kia. . . . tiểu thư. . . . Chúng ta có phải đuổi theo hay không?”

Chân Tuệ Kỳ cà lăm lên nói “Vậy. . . . đi theo một chút đi. . . . “

“Hảo” Tài xế tăng chân ga, chạy đuổi theo chiếc xe kia.

Diêu Gia Lâm bất an nói “Xem bộ dáng của những người đó, không giống như là người của Lý Dục Long phái tới a. . . . “

Đường Vịnh Quân phụ họa “Đúng vậy. Động tác thô lỗ như vậy, còn cho Lưu Vũ Hi một đấm. . . . Cảm giác thật đáng sợ. . . . “

——————–

Đồng hồ trên tường cây kim dừng lại ở 6h45, màu da cam của ráng chiều còn dư âm xuyên thấu qua song sa (màn cửa)tuyết trắng đi vào, in dấu trên sàn nhà gỗ.

Lý Dục Long bán nằm ở trên chiếc giường màu lam sắc, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dán một khối thuốc chói mắt —– đó là nơi bị Lưu Vũ Hi đánh. Trong tay hắn vuốt vuốt một khẩu súng lục. Phía trước hắn là một bức tường cách hắn khoảng mười lăm thước, trên đó gắn lên một bia ngắm hình nhân. Lý Dục Long thong dong lười nhát giơ súng lên, phanh phanh phanh bắn ra mấy phát, viên đạn được gắm trên đầu và trái tim hình nhân.

Hắn ném khẩu súng qua một bên, hay tay đệm cái gáy, buồn ngủ nằm xuống giường. Nằm ngủ không bao lâu, điện thoại để trên đầu giường liền vang lên.

Đại khái là người hầu gọi hắn đi ăn cơm đi, Lý Dục Long làm bộ giả như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, bình thường nếu vang lên ba lượt mà hắn không đón, thì những người hầu tự nhiên sẽ hiểu và ngay sau đó sẽ cúp máy.

Nhưng lần này bất đồng, điện thoại ước chừng vang lên năm lần, sáu lần, Lý Dục Long ngại phiền toái mở mắt ra, lười nhát đè xuống miễn cưỡng nói.

Thanh âm tổng quản gia Trần Tân truyền đến “Tam thiếu gia, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, có ba vị nữ nhân tự xưng là đồng học với ngài, nói có chuyện quan trọng muốn tìm ngài.”

“Là chuyện quan trọng gì?” Lý Dục Long không quá quan tâm.

“Các nàng nói là về. . . . chuyện bằng hữu của ngài Lưu Vũ Hi”

Tên Lưu Vũ Hi tựa như công tắc điện, Lý Dục Long nghe xong, chợt sinh khí dồi giàu từ trên giường ngồi dậy “Mang các nàng đến bên đại sảnh chờ ta.”

“Hảo”

Lý Dục Long ấn nút đóng điện thoại, đi chân trần ra khỏi phòng. Bên đại sảnh Lý gia, Ba bọn người Diêu Gia Lâm bộ dáng nghiêm chỉnh ngồi chờ, đến nỗi nước trà người hầu mang lên cũng không dám tùy tiện uống, lúc tiến vào cửa bị kiểm tra cảm ứng kim loại toàn thân cùng trận thế của các bảo tiêu ngoài cửa đã muốn dọa hỏng các nàng, nếu không phải tình thế cấp bách, cho các nàng gan lớn như trời các nàng cũng không dám tiến vào nơi như thế.

Trần Tân một thân âu phục màu xám nho nhã lễ độ kêu gọi “Các tiểu thư thỉnh uống trà, Tam thiếu gia rất nhanh sẽ xuống tới.” đến một phút đồng hồ, liền thấy Lý Dục Long theo bậc thang vòng đi đến.

“Lý đồng học!” Diêu Gia Lâm thấy hắn liền lo lắng đứng lên, đem sợ hãi cũng ném sau đầu.

Lý Dục Long giơ lên mi anh tuấn, buồn bực hỏi “Ngươi là ai?”

“Ách. . . . Ta là…” Diêu Gia Lâm nhất thời xấu hổ, không biết trả lời thế nào. Lúc này, bên cạnh Chân Tuệ Kỳ động thân mà ra.

“Lý đồng học, trước không cần biết chúng ta là ai, Vũ Hi y đã xảy ra chuyện!”

Lý Dục Long đối với nữ sinh đã từng chụp hình mình thật còn có một chút ấn tượng, hắn cau mày hỏi “Đã xảy ra chuyện là chỉ cái gì?”

Diêu Gia Lâm cướp lời oa oa thuyết “Hôm nay thời gian tan học chúng ta đi theo phía sau Lưu Vũ Hi về nhà, y ở nửa đường bị mấy người nam nhân mặc đồ tây đen bắt đi rồi! Chúng ta vốn tưởng là người của ngươi phái đến tìm y, nhưng những người đó ra tay đánh Lưu Vũ Hi rất kỳ quái, y sau đó còn ngất đi! Chúng ta cảm thấy được chuyện này có chút kỳ lạ nên cũng liền bám theo. . . . “

Nàng còn chưa nói xong, Lý Dục Long sắc mặt liền đại biến một bước dài xông lên, níu lấy cổ áo nàng, khẩu khí trở nên khủng bố:

“Ngươi nói những người đó, đối với Vũ Hi ra sao?”

“Ách. . . . Chính là. . . . Ách. . . . ” Diêu Gia Lâm bị biểu tình của hắn dọa sợ tới mức đầu lưỡi như thắt lại, người nhát gan như Đường Vịnh Quân đã sớm lui thành một đoàn, chỉ có Chân Tuệ Kỳ dám nói chen vào:

“Bọn hắn cũng không có như thế nào tổn thương Vũ Hi, chính là làm cho y hôn mê đi. Chúng ta chạy theo dõi phía sau xe của bọn hắn, phát hiện bọn hắn khai hướng bến tàu mang y đi, có thể lúc sau những người đó đại khái phát hiện chúng ta, rất nhanh liền đem chúng ta bỏ rớt lại, chúng ta cũng không biết mục đích của bọn chúng rốt cuộc là gì.”

Diêu Gia Lâm gật đầu “Chúng ta không có biện pháp, vì thế nghĩ đến nhà ngươi tìm ngươi. . . . “

“Nga, còn có, ta có ghi lại số của bảng số xe. . . . ” Chân Tuệ Kỳ vội vàng từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, Lý Dục Long tiếp nhận nhìn nhìn, lập tức xoay người bỏ đi.

“A. . . . Lý đồng học. . . . cái kia. . . . ” Diêu Gia Lâm còn muốn hỏi cái gì, Lý Dục Long quay đầu lại nói:

“Cám ơn các ngươi, kế tiếp ta sẽ tự mình xử lý.”

Hắn bước nhanh đi lên cầu thang, lưu lại phòng khách mấy người đưa mắt nhìn nhau. Lý Dục Long chạy trở lại phòng, cầm lấy di động, bấm xuống số của nhị ca hắn.

“Ca, giúp ta tra một cái bảng số xe, còn có, ta muốn biết mấy hôm nay bến tàu có. . . . con tàu khả nghi nào rời bến hay không. . . . “.

Dưới đêm trăng, biển khơi ngủ say. Bọt sóng màu trắng dưới bóng tối bao trùm dường như đại dương càng thêm kích động, từng đợt sóng biển trượt đến bên trên bờ cát, lại nhẹ nhàng thối lui. Mấy con cua nhỏ theo từ trong cát chui đi ra, huy động cái càng, lại nhanh chóng chui lại vào một cái động trong cát.

Một tòa biệt thự màu trắng đứng vững vàng ở cạnh biển trên vách núi, trên biệt thự tường vây, nhóm cảnh vệ trang bị cầm súng tiểu liên trong tay, tinh thần phấn chấn trên mặt đất đi đi lại lại tuần tra.

Lầu chính trên một cái ban công, nghênh hướng bờ biển cửa sổ mở ra, song sa tuyết trắng lay động theo làn gió. Một thiếu niên tóc dài màu xám hay tay chống lên lan can, đôi mắt xanh thẫm nhìn chăm chú vào bờ biển mênh mông.

“Ân. . . . ” Phía sau trong phòng truyền đến một tiếng rên khẽ, Lý Dục Đình chậm rãi xoay người lại, hai mắt sắc bén quẳng ném về hướng người thiếu niên đang nằm trên ghế sa-long.

Lưu Vũ Hi đầu óc choáng váng ngồi dậy, thân thể dần dần khôi phục tri giác, trên phần bụng từng trận đau đớn cũng có thể rõ ràng cảm giác được.

“Ngươi đã tỉnh?” Một đạo thanh âm mang theo khinh miệt truyền đến, Lưu Vũ Hi ngạc nhiên nhìn lại. Bởi vì không đeo theo mắt kiếng, y chỉ có thể nhìn đến một đoàn thân ảnh mơ hồ, ban công xa xa phát ra những ánh sáng không tự nhiên, Lưu Vũ Hi đang muốn giơ tay lên che lại, lúc này mới phát hiện tay của mình bị còng, y chỉ hảo híp mắt lại. Khi y một lần nữa mở mắt ra, Lý Dục Đình đã đi tới phía trước mình.

“Ngươi là. . . . ” Lưu Vũ Hi rốt cuộc có thể thấy rõ diện mạo của người trước mắt, y nghĩ một chút mới nhận ra hắn “Ngươi là đường ca của Lý Dục Long?”

“Hừ!” Lý Dục Đình hừ lạnh.

Hắn như thế nào sắc mặt một bộ không tốt lắm. . . . Lưu Vũ Hi khó hiểu nghĩ, y mờ mịt nhìn quanh bốn phía, lập tức nhớ tới tình cảnh trước lúc khi mình hôn mê.

“Ân. . . . cái kia. . . . Cho hỏi nơi này là chỗ nào? Là ngươi cho người mang ta đến đây sao?” Y sợ hãi hỏi

“Loại câu hỏi ngu ngốc như vậy ngươi cũng dám hỏi?” Lý Dục Đình mới mở miệng liền không lưu tình chút nào “Xem ra ngươi còn không rõ ràng lắm tình cảnh hiện tại của chính mình đâu, thật sự là một cái đản ngu ngốc! Không hiểu rốt cuộc Lý Dục Long nhìn trúng cái gì ở ngươi.”

Chính mình hỏi sai gì sao? Hắn như thế nào hung như vậy . . . . Lưu Vũ Hi cau lại chiếc mũi xinh xắn, lòng tràn đầy ủy khuất nghĩ.

“Kia xin hỏi. . . . Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?”

Lý Dục Đình không trả lời. . . . ngay, mà là nghiêm lệ nhìn. . . . từ trên xuống dưới. . . . của y. Đem Lưu Vũ Hi từ đầu tới chân nhìn một phen, sau hắn mới hất càm lên, mệnh lệnh “Đứng lên.”

Lưu Vũ Hi nghe lời đứng dậy, Lý Dục Đình đi đến trước mặt y, Hắn so với đối phương tả hữu cao hơn khoảng hai li. Hắn kề sát vào mặt Lưu Vũ Hi, cẩn thận nhìn chằm chằm y.

Sau khi xem hết một vòng, hắn một lần nữa đứng thẳng thân hình, lạnh lùng nói thầm “Hừ! Ngũ quan căn bản không có xuất sắc như ta, cũng chỉ có làn da bóng loáng một chút mà thôi.”

“?” Hắn đang nói cái gì a. . . . Lưu Vũ Hi đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Uy!” Lý Dục Đình giọng nói đột nhiên thay đổi trở nên hung tợn “Ngươi là như thế nào câu dẫn Lý Dục Long? Vì cái gì hắn thích ngươi như vậy?”

Nghe hắn nhắc đến Lý Dục Long, khuôn mặt Lưu Vũ Hi nóng lên, nhưng là hai người vừa mới cãi nhau xong, trong lòng y vừa tức giận vừa ai (đau thương, buồn bã), ấp úng nói “Không có a. . . . “

“Cái gì không có a? Đứng có qua mặt ta!” Lý Dục Đình tánh khí táo bạo quát “Ngươi vô luận là dáng người hay tướng mạo đều so ra kém ta! Nhất định là do ngươi mặt dày mày dạn quấn quít lấy Dục Long! Ánh mắt của hắn mới có thể nhất thời bị ngươi mê hoặc!”

“Ta thật không có!” Lưu Vũ Hi cũng đã muốn cáu kỉnh, rõ ràng là Lý Dục Long dây dưa với y, làm cho y khổ không thể tả, vì cái gì người này còn muốn xuyên tạc sự thật!

“Hừ! Ngươi lừa không được ta đâu!” Lý Dục Đình lấy ra máy tính điện tử mang theo bên người, ấn xuống mấy cái nút, lập tức trên màn hình nhỏ xuất hiện tràn đầy những bản ghi chép. Hắn đem màn hình mở ra cấp cho Lưu Vũ Hi xem, nói một cách chuẩn xác thuyết “Ta đã đem lai lịch của ngươi đều tra rõ ràng rồi! Tội của người đều ghi ở trong này!”

“Tội?” Lưu Vũ Hi nghẹn họng nhìn trân trối nghiền ngẫm cái từ này, Lý Dục Đình bắt đầu nhất nhất liệt kê “tội trạng” của y:

“Ngươi biết được Lý Dục Long thích người có làn da trắng noãn, cho nên luôn luôn trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, bảo dưỡng làn da của mình trắng lên; ngươi biết được thần kinh vận động thiên phú của Lý Dục Long, cho nên cố ý chạy đến học Taekwondo, dùng cái này hấp dẫn sự chú ý của hắn; ngươi biết được Lý Dục Long sau khi tan học thường chạy tới rừng cây cùng nữ nhân lêu lổng, cho nên ngươi nhường mấy người kia giả bộ mình bị khi dễ. Còn đặc biệt cố ý chạy tới trước mặt hắn ra vẻ đáng thương, nhường Lý Dục Long ra tay giúp ngươi, sau đó liền mặt dạn mày dày nói sẽ lấy thân báo đáp hắn; ngươi còn biết trước đây Lý Dục Long thích nữ nhân phong tao (làm dáng, lẳng lơ), cho nên ngươi muốn để cho hắn nếm thử khẩu vị mới, cố ý giả bộ thành một người ngây thơ thẹn thùng, nhân gia Lý Dục Long hôn ngươi, ngươi cư nhiên còn dám lau miệng, a a ~~ thật sự là người rất không biết xấu hổ!”

Cái miệng của hắn giống như là súng liên thanh dường như có thể nói như vậy cả đời, Lưu Vũ Hi nghe được ngoài sửng sốt thì là sửng sốt. Lý Dục Đình khép lại bản ghi chép điều tra, chỉ vào mũi của y mắng “Ngươi là thích đùa giỡn cùng tâm kế lẳng lơ! Ta nhất định sẽ làm cho Lý Dục Long thấy được chân diện mục* của ngươi!”

*bản chất thật của con người, bộ mặt thật

Hắn lên án thật sự là không hề có đạo lý, Lưu Vũ Hi ngay cả khí lực tức giận cũng không có, y vô lực thuyết “Ta không rõ ngươi đang nói cái gi. . . . .”

“Lấy chỉ số thông minh của ngươi, không rõ cũng không có cái gì kỳ quái” Lý Dục Đình cao ngạo nói.

Lời này cũng quá vũ nhục người, Lưu Vũ Hi cuối cùng cũng bị chọc tức nói “Ta căn bản không có câu dẫn Lý Dục Long! Ngươi nói cái gì là tội trạng một chút cũng không có đạo lý!”

“Nga? Ngươi còn muốn phản bác?”

“Ta không ra khỏi cửa là bởi vì cho tới bây giờ liền không thích hoạt động ngoài trời; ta học Taekwondo là bởi vì ở trường học ta bị người khi phụ, muốn mạnh mẽ cường thân kiện thể; ta cũng không có kêu những những người Liêu ca giả vờ khi dễ ta, ta căn bản cũng không biết khi đó Lý Dục Long ở trong rừng cây. . . . “

“Hừ! Ngươi liền giả bộ đi! Không lừa được ta đâu!”

“Ngươi không tin coi như xong!” Lưu Vũ Hi cam chịu nói.

“Chính là Lý Dục Long cư nhiên bị ngươi này một chút tiểu xiếc lừa được, còn nói hắn chỉ thích ngươi. . . . Hừ!” Lý Dục Long tức giận đến tốn hơn thừa lời*

* lý sự, tranh cãi vô ích, làm việc không có ý nghĩa.

Lưu Vũ Hi ánh mắt ảm đạm đi xuống, y thấp giọng nói “Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, ta cùng hắn cãi nhau, hắn sẽ không tiếp tục yêu thích ta. . . . “

Lý Dục Đình không cho là đúng hừ lạnh “Hừ! Ngươi cho là ngươi nói như vậy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

“Ngươi không tin cũng không sao” Lưu Vũ Hi vô lực phản bác.

Lý Dục Đình dè bỉu “Ai kêu ngươi ngay cả nói dối cũng thấp như vậy muốn để cho người khác có thể tin tưởng cầu ngươi cố gắng chịu khó hơn một chút đi! Tối hôm qua còn là một bộ dạng thân thiết, hôm nay lại nói cãi nhau ai mới tin ngươi a! Hừ! Xem như là các ngươi thật sự cãi nhau ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, ngươi cho là như vậy là có thể đem ta đẩy đi, nếu như vậy thì ngươi sai lầm to! Về điểm thủ đoạn này của ngươi lấy đi lừa Lý Dục Long còn có thể dùng, còn muốn dùng trên người ta? Nằm mơ!”.

Hắn lượng hô hấp (sức thở) kinh người, một tràng tiếng hô như vậy nói ra mà không cần hít không khí. Lưu Vũ Hi bị chửi mà chỉ biết trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn, ngay cả lời phản bác cũng tiết kiệm nói, dứt khoát để cho hắn nói đủ.

Thật không hổ là đường huynh với Lý Dục Long, cá tính đều là cổ quái như vậy, miệng mồm đều lợi hại như thế. . . . Lưu Vũ Hi ở trong lòng cảm thán.

Lý Dục Đình mắng xong một hơi, cảm thấy được miệng có điểm khô, cấm lấy chén trà bên cạnh đưa lên uống một ngụm. Hắn liếc mắt nhìn Lưu Vũ Hi một cái, đối phương thần tình đang suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú hắn.

“Ngươi nhìn cái gì chưa từng thấy qua thiếu niên xinh đẹp uống trà à?!” Lý Dục Đình nóng nảy rống.

“Ách. . . . Ngượng ngùng” Lưu Vũ Hi vội vàng đưa ánh mắt chuyển khai.

“Hừ!” Lý Dục Đình buông tách trà xuống, hắn nhuận nhuận cuống họng, bắt chéo tay lên thắt lưng vênh váo tự đắc thuyết “Ngươi hôm nay bất kể như thế nào đều trốn không thoát đâu, cho nên những cái cớ của ngươi nên đem tất cả tỉnh xuống đi!”

Lưu Vũ Hi rốt cuộc sinh ra cảm giác được nguy hiểm, y phòng bị hỏi “Xin hỏi. . . . Ngươi muốn như thế nào?”

“Ta muốn đem ngươi biến thành người Lý Dục Long tối ghét nhất. . . . ” Lý Dục Đình âm trầm nói.

“Người tối đáng ghét. . . . ?”

Lý Dục Đình vỗ vỗ tay, hô “Vào đi!”

Cửa phòng “Phốc” một tiếng mở ra, hai gã mang khẩu trang đi vào, một nam nhân thân mặc trang phục của bác sĩ dẫn vào trước, theo sau nhóm của bọn hắn chính là hai gã bảo tiêu mặc đồ tây đen, ba hộ sĩ bộ dáng nữ tử giơ lên một tờ giấy sau đó đẩy vào một chiếc giường phẫu thuật. Lưu Vũ Hi thấy trên giường bệnh trên bốn gốc đều cố định một cái vòng da, như là để giữ chặt tứ chi của người, trái tim y buộc chặt nhảy lên dự cảm bất hảo, bất an nói.

“Ngươi. . . . .Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Lý Dục Đình âm lãnh cười nói “Dục Long có nói qua, hắn ghét nhất chính là nữ nhân ngực phẳng. . . . “

“A?” Lưu Vũ Hi sờ không được (không tìm ra được) ý nghĩ.

Lý Dục Đình trên mặt tràn đầy tự tin cao giọng tuyên bố “Ta muốn đem ngươi biến tính* !Cho ngươi trở thành một [Nữ nhân ngực phẳng]!!”

(*) đổi giới tính

 

———————————

Hem còn ba chương nữa gần xong rùi, lòng ta phơi phới ah.

Share this:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.