CHƯƠNG 10
Trong chủ trạch Lý gia
Chiếc xe màu đen dài ngoằn có rèm che chậm rãi dừng lại, người tài xế xuống xe, đi đến cửa xe ghế sau, cung kính mở cửa. Lý Tuấn Hoằng một người trường thân màu xám bước xuống xe, bước đi ung dung đến bãi đỗ xe. Lão bộc Duy thúc cùng vài tên giúp việc đang đứng ở ngoài cửa lớn nghênh đón hắn.
Lý Tuấn Hoằng tại khi bọn người hầu giúp mình cởi bỏ áo khoác ngoài, theo thói quen hỏi: “Trong nhà có chuyện gì phát sinh không?”
“Này. . . . Tam thiếu gia. . . . ” Duy thúc đang muốn chi tiết công đạo (nói rõ), chợt nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến. Thật sự là nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Lý Dục Long tay cầm di động, tay cầm một sấp giấy chân dung thật dày, vội vàng nhanh chóng chạy tới.
“Ba! Đem đội đột kích tư nhân của ngươi cho ta mượn!” Lý Dục Long trực tiếp nói.
“Ngươi cần tới làm gì?” Lý Tuấn Hoằng coi thường lo lắng của hắn, chậm rì rù đi vào trong đại sảnh.
“Tiểu tử thúi Dục Đình đem [đồ vật] của ta bắt cóc mang đi! Ta muốn cướp về !” Lý Dục Long đi theo phía sau hắn quát.
“Cái đồ vật gì quan trọng như vậy?” Lý Tuấn Hoằng nghiền ngẫm hỏi.
Lý Dục Long dừng một chút, cắn răng nói “Lão bà của ta!”.
“A…” Lý Tuấn Hoằng ngụ ý không rõ cười khẽ.
“A cái gì mà a? Ngươi mau cho ta mượn! Còn có, ta muốn dùng vận binh trực thăng của ngươi.”
“Ngươi không phải cũng có mấy bộ [Apache] cùng [hắc ưng] sao?”
“Hắn đem Lưu Vũ Hi giấu ở trên đảo tư nhân của bác trai! Làm sao Apache có thể nào công khai đi vào?”
“Cái đảo được trang bị pháo cao xạ? Chậc chậc, hai người tiểu tử các ngươi muốn chiến thế nào đây?”
“Đúng, là cái rắm Lý Dục Đình kia khơi màu!”
“Ha ha… Dục Đình đứa nhỏ này điên lên cũng thật là đáng yêu a.” Lý Tuấn Hoằng vừa đi lên trên vừa nói.
“Đáng yêu cái rắm! Ngươi ít nói nhảm! Rốt cuộc có cho ta mượn hay không!” Lý Dục Long không có tâm tình cùng hắn pha trò.
“Tiểu Long, ngươi thái độ này là dùng để cầu ba ba của mình sao?”
“Ta không dùng thái độ như vậy ngươi liền đáp ứng sao?” Lý Dục Long hỏi lại.
“Nói không chừng nha…” Lý Tuấn Hoằng cười, mở cửa thư phòng đi vào.
“Sách!” Lý Dục Long thối một ngụm, đi theo hắn tiến vào thư phòng.
Lý Tuấn Hoằng ngồi xuống ghế xoay, tao nhã vén lên hai tay, vẫn ung dung thong dong hỏi “Như thế nào?”
Vì cứu Lưu Vũ Hi, Lý Dục Long không thể không thỏa hiệp, hai tay của hắn để lên chiếc bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi thuyết ra tiếng khẩn cầu “Ba, ta thỉnh cầu ngươi đem bộ đội tư nhân cùng phi cơ hắc ưng của ngươi cho ta mượn.”
“Lúc này ít nhất cũng kêu ta một tiếng ‘ba ba’ đi?” Lý Tuấn Hoằng cố ý dụ hắn.
Người nầy lòng tham không đáy! Lý Dục Long cắn răng một cái, kêu “Ba ba…”
“Ân… Vẫn là quên đi, nghe ngươi kêu như vậy thấy quái quái ghê tởm a.” Lý Tuấn Hoằng không sợ chết nói.
Đừng được tiện nghi còn ra vẻ! Lý Dục Long không muốn tốn hơi thừa lời.
“Cho mượn là được, bất quá đừng có làm thái quá.” Lý Tuấn Hoằng kéo ra ngăn tủ, lấy ra con dấu.
“Đã biết” Lý Dục Long trống rỗng đáp lời.
“Còn có, đồ trang bị của đại bá ngươi không phải là chỉ là bày biện để chơi, thời gian cướp người hãy tận lực giảm bớt thương vong đi…” Lý Tuấn Hoằng một bên ký tên lên một văn kiện một bên nói.
“Ta sẽ tận lực.” Lý Dục Long không cho là đúng bĩu môi, Lý Tuấn Hoằng bất đắc dĩ cười.
“Quên đi… người Lý gia chúng ta làm gì cũng khởi sự hấp tấp, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.”
“Ngươi biết là tốt rồi, muốn nói khoa trương, ta xem ra cũng so kém các ngươi một chút…” Lý Dục Long đang nói thì điện thoại cầm tay của hắn bất ngờ vang lên, hắn nhìn điện báo, mi tâm hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Lý Dục Long định thần nhàn nhã tiếp điện thoại nghe “Uy?. . . . Ta biết, ta đang xử lý… Nga… Ta đã biết, chút nữa báo lại.”
Lý Dục Long tắt điện thoại, tiếp văn kiện trên tay phụ thân. Hắn một chút cũng không để ý nhìn đến những điều khoảng ghi trên văn kiện, lập tức đem văn kiện khép lại.
“Cám ơn ngươi, lão ba” Lý Dục Long cầm văn kiện đi ra ngoài cửa, hắn trong mắt hiện lên một tia sát ý sắc bén, trong lòng dấy lên hừng hực chiến hỏa.
—————–
“Ta muốn đem ngươi biến tính! Cho ngươi thành một cái [nữ nhân ngực phẳng]!!”
Lời nói Lý Dục Đình tựa như một cái bồn nước đá lớn tạt vào đầu y, trừ y ra, trong phòng tập thể lâm vào trầm mặc.
“…>◇_