Vườn Trường Bạo Quân

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 5

“Không… không cần làm nơi đó… A! không cần…”

Tiếng thở gấp liên lục từ trong nhà vệ sinh bay ra, trong lúc đó còn đan xen những tiếng ma xát do cởi quần áo truyền ra.

Lưu Vũ Hi bị cưỡng ép lên vách tường, quần bị kéo hết đến đầu gối, cặp mông tuyết trắng bóng nhẵn nhô cao lên đầy dụ hoặc. Lý Dục Long phun ra một ngụm khí, một tay ấn chặt sau gáy đối phương, một tay nắm lấy dục vọng đang phấn chấn bắt đầu cọ xát trên đùi của y, cuối cùng bất chợt đỉnh dục vọng còn nhắm đến u huyệt nhỏ bé.

Mỗi khi chỗ kín của mình bị vật thể kia đụng tới, Lưu Vũ Hi liền cả người run lên. Y quay đầu nhìn lại cái vật thể đang nhe nanh múa vuốt mình… Lúc này còn lớn hơn hồi nãy. nếu như bị thứ này đâm vào trong cơ thể, chính mình chẳng phải là muốn đi đời nhà ma? Trời ạ ~~ không cần đâu a ~~~

Lưu Vũ Hi càng nghĩ càng sợ hãi, chân mày cau lại thành một chỗ, hai mắt thủy lệ uông uông nhìn chăm chú vào cái đỉnh kia đang ở trên khe đít của mình cọ xát, y không biết được bộ dạng của mình như vậy càng khơi dậy dục vọng của người khác mà ra sức chà đạp. Lý Dục Long khẩu khí bất ổn nói “Mẹ nó! Ngươi là muốn câu dẫn ta sao! ?”

Dục vọng của hắn lại trướng đến cực đại, Lưu Vũ Hi không ngớt lời cầu xin tha thứ “Ta… ta không có a… không cần ~~”

“Lão tử quản ngươi nhiều như vậy!” Lý Dục Long gào lên, thô lỗ tách ra u huyệt của y.

“Không cần –!!” Lưu Vũ Hi ra sức giãy dụa, thét chói tai, âm thanh tăng lên không ít.

“Kết giao với ngươi hơn một tháng mà cũng chưa có tiến triển gì! Hôm nay nếu chúng ta còn không làm thì cũng không cần đi ra ngoài!” Lý Dục Long dùng sức đè lại y , tinh khí thật lớn để ở lối vào, đang muốn tiến quân thần tốc!!

Lưu Vũ Hi bỗng nhiên không kháng cự nữa, hai tay chống lên vách tường, bả vai chợt run lên dữ tợn, đầu thì cúi thấp rũ xuống. Lý Dục Long mẫn tuệ dừng lại. chỉ nghe hắn phát ra những âm thanh nức nở nhỏ bé.

Lý Dục Long đưa lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, nắm eo của hắn xả xuống “Ngươi làm gì thế?”

Lưu Vũ Hi trên mặt giọt ngắn giọt dài liên tục chảy xuống, hai mắt thì đỏ bừng. Lý Dục Long thấy mà mềm lòng, nhưng miệng thì vẫn cứng rắn hỏi “Đừng tưởng rằng dùng nước mắt thì có thể lừa ta bỏ qua chuyện này!”

Lưu Vũ Hi khóc thút thít vài tiếng, xoa xoa mặt, chủ động quay lưng ghé vào trên vách tường, bày ra một tư thế mặc ngươi hiếp đáp

Nếu y kịch liệt phản kháng, còn có thể kích thích dục vọng chinh phục của Lý Dục Long, nói không chừng còn mãnh liệt muốn thượng y. Có thể mình cố tình bày ra một bộ dạng đáng thương bị người áp bức lăng nhục, nhường cho Lý Dục Long loại người ăn mềm không ăn cứng không thể nào hạ thủ. (em Hi thông minh quá a)

“Mẹ nó! Xem như ngươi cao chiêu!” hắn thấp giọng nguyền rủa.

Lo sợ trong lòng dù vậy cũng chưa buông xuống được, Lưu Vũ Hi nhát gan mở mắt quay qua nhìn lại phía sau, Lý Dục Long thình lình đem tinh khí cường tráng của mình di chuyển đến dưới bắp đùi của Lưu Vũ Hi. Hắn dán tại trên tai y thở dốc cúi thấp nói “Lần này trước bỏ qua cho ngươi, bất quá ngươi cần phải đặt trước tiền cọc!”

Lưu Vũ Hi đang muốn mở miệng hỏi, Lý Dục Long đã muốn đem hai tay nắm bắp đùi của y hợp lại.

“Kẹp chặt cho ta!!” hắn mệnh lệnh, Lưu Vũ Hi đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

Dục vọng bị trướng đau phát nóng của Lý Dục Long gắt gao bị kẹp ở giữa hai cái bắp đùi non mịn, hắn thoải mái thở dài ra, bắt đầu vặn vẹo thân mình mà tiến hành luật động. Cự vật đen cứng to lớn ở giữa hai bắp đùi trắng nõn mềm mại ra ra vào vào, hình thành một hình ảnh *** ô.

Lưu Vũ Hi nhìn thấy vật thể kia không ngừng ở chính giữa hai chân mình trừu động, dần dần cũng nổi lên phản ứng, bắp đùi càng kẹp chặt hơn

“Nha… không sai… chính là như vậy…” Lý Dục Long vừa lòng xoa nắn tiểu mông phấn nộn, hắn nói “ Đưa tay qua đây, cằm phía trước”

Lưu Vũ Hi khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy chìa ra một bàn tay, bao lấy dị vật phía trước của đối phương.

“Dùng điểm lực, chuyển xuống…” Lý Dục Long vừa trừu động vừa nhẫn nại kich thích tiến hành chỉ đạo, Lưu Vũ Hi thở phì phò, dùng bàn tay mềm mại bao lấy vật phía trước, chỉ chuyển động vòng tròn.

Lý Dục Long không ngừng thì thào nói “Tốt lắm” “Không sai”, trừu động bắt đầu nhanh hơn. Dục vọng của Lưu Vũ Hi cũng bị kích thích, cũng bắt đầu ngẩng đầu lên, dục hỏa đã che lắp đi cảm giác xấu hổ trong lòng của mình, y thấp tiếng thở gấp, hai tay nắm ở tinh khí của mình và đối phương bắt đầu cọ xát.

Lý Dục Long bỗng nhiên vuốt mông Lưu Vũ Hi, theo phản xạ có điều kiện mà toàn thân y căng cứng, đùi của y càng đem tinh khí kẹp chặt chẽ hơn. Lý Dục Long gầm nhẹ lên, mãnh lực tiến lên vài cái, cự vật phía trước cuối cùng cũng phun ra những giọt sềnh sệch trắng đục…

Hắn tuy đã ra rồi, nhưng Lưu Vũ Hi còn chưa có. Lý Dục Long chậm hồi sức, kéo lại Lưu Vũ Hi nâng lên cằm của y, hôn y.

“Ân… ân…” Lưu Vũ Hi cái lưỡi cùng hắn dây dưa giao triền xoay tròn cùng một chỗ, một sợi chỉ bạc theo cái miệng nhỏ nhắn mà chảy xuống.

Lý Dục Long kinh nghiệm lão luyện, một bên cùng y hôn môi kịch liệt, một bên cằm lấy tinh khí phấn nhỏ của y mà vuốt ve. Lưu Vũ Hi trong miệng hắn thấp tiếng rên rỉ, tiểu mông lay động vài cái, cuối cùng đem dục vọng bắn ra trong tay của hắn.

Lý Dục Long trêu chọc đem bàn tay dính dịch thể của y đưa lên miệng liếm mút

“Hương vị thật ngon, muốn hay không thử một chút?” hắn khiêu khích nói. Lưu Vũ Hi xấu hổ đến đỉnh đầu bốc khói, cuống quít lắc đầu. Không nghĩ tới Lý Dục Long cường ngạnh bóp lại hai má của y, buộc y  mở miệng, cuối cùng đem ngón tay vói vào trong miệng của y, Lưu Vũ Hi bất ngờ phản ứng không kịp nuốt vào.

Hắn cười ác nói “Hương vị như thế nào?”

“Khụ khụ… thật khổ…” Lưu Vũ Hi cau mày ho khan

“Vậy sao? Ăn vài lần sẽ thành quen thôi”

Ô ~~ ta không muốn thứ thói quen này a ~~ Lưu Vũ Hi ở trong lòng hò hét, Lý Dục Long cứ thế nói tiếp “Lần này chỉ cho ngươi nếm của chính mình, lần tới ta nhất định phải phóng trong miệng của ngươi, cho ngươi được ăn no”

Cái gì phóng trong miệng ~~ cái gì ăn no ~~ loại tình huống đáng sợ như vậy mà hắn nói ra với khuôn mặt không chút đổi sắc~~! ! Lưu Vũ Hi nhanh muốn ngất đi.

“Vốn muốn tuần sau đến gặp ngươi, dù sao hiện tại kế hoạch đã muốn phá vỡ, ta bây giờ cũng mặc kệ thành tích của ngươi ra sao, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý”

Ô ô… Ta có cách nào mà chuẩn bị tâm lý a ~~ Lưu Vũ Hi tiếp tục trong nội tâm khóc thầm kể lể.

“Tốt lắm, trở về đi học đi, đợi thời gian tan học ta tới tìm ngươi” Lý Dục Long mặc quần vào cho y, vỗ vỗ mặt của y thả y đi.

Ô… còn muốn tới tìm ta? Sớm biết vậy mình sẽ không đi nhặt bóng, lại không nên xui xẻo bắt gặp hắn cùng nữ sinh khác đang thân thiết, càng không nên khiến cho ác ma đối với mình chú ý!! Trời cao a ~~ vì sao phải như vậy đùa bỡn ta~~! Lưu Vũ Hi hồn lìa khỏi xác mà phiêu phiêu đi ra ngoài.

Giờ tan học—–

“Túi sách” đứng ở ngoài cửa Lý Dục Long hướng Lưu Vũ Hi vươn tay, Lưu Vũ Hi khó hiểu, ngơ ngác mà đem túi sách của mình giao cho hắn. Lý Dục Long cầm cặp sách của y, anh tuấn giắt ở trên vai, nắm tay y bước đi.

“Ách… cái kia… chính là mình đi đến nơi…” Lưu Vũ Hi ngượng ngùng để cho hắn nắm tay mình dắt đi

“Câm miệng” Lý Dục Long bá đạo ném lại một câu, Lưu Vũ Hi chỉ phải nghe lời khép miệng lại.

Tuy rằng bọn hắn cùng đi ở trong sân trường cũng không phải chuyện một hai ngày, nhưng trước ánh mắt của mọi người mà công khai tay trong tay vẫn là lần đầu tiên. Đi qua chỗ nào, cũng dẫn đến sự chú ý 200%, ngay cả các thầy cô giáo cũng không nhịn được mà nhìn vài lần. Ánh mắt giống như kim châm ghim lên trên người. Lưu Vũ Hi xấu hổ đến nổi không ngốc đầu lên được, quả muốn tìm một cái lỗ nào chui xuống cho rồi.

Lý Dục Long đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Lưu Vũ Hi đang cúi đầu mà đi, một cái bất ngờ không phòng bị mà đụng vào một tấm lưng rắn chắc xém chút ngã xuống.

“Ngươi làm gì vậy” Lý Dục Long đối mắt với y nhíu mày.

“Không… không có việc gì…” Lưu Vũ Hi che lấy cái mũi đau đớn của mình.

Lý Dục Long đưa nón bảo hiểm đội lên trên đầu y, cài dây nón. Lưu Vũ Hi liếc nhìn phía sau xe máy, lo sợ bất an hỏi.

“Ách… muốn đi đâu a?”

“Lượng thân” Lý Dục Long trong lời nói trước sau như mộ đơn giàn trả lời làm cho người ta không rõ liền làm theo.

*lượng thân: là chỉ lấy số đo thân thể để may quần áo đấy*

“Xin hỏi lượng thân là chỉ…”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì, chỉ biết vậy được rồi, lên xe” Lý Dục Long không khỏi phân trần mà đem y nhấc lên xe. Tiếng xe máy gào thét, ly khai khỏi cổng trường học, một đường hướng trung tâm thương mại sầm uất nhất mà đi.

Xe cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng nhìn rất bắt mắc, cửa hàng có ba tầng lầu được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Tầng dưới cùng là quán café, ở phía ngoài là một hàng dài cầu thang uốn lượng đi lên, đem ba tầng lầu thông với nhau.

Lưu Vũ Hi theo Lý Dục Long đi lên lầu hai, vừa lên đã thấy một mảng không trung thoáng đảng, bên trong là một vườn hoa hồng với những chậu nhỏ trồng hoa hồng, làm cho người ta ngửi được thoang thoảng có mùi hoa hồng dịu nhẹ khắp nơi, tinh thần cũng thả lỏng một chút, trong vườn hoa bày đặt những bàn trà theo phong cách Tây Âu còn ghế thì được móc trên một chiếc đu quay màu trắng, thoạt nhìn cho người ta cảm giác lãng mạng và độc đáo.

Lý Dục Long đẩy ra một cánh cửa, quay đầu lại mới nhìn thấy Lưu Vũ Hi vẫn còn đang ngẩn người, hăn không kiên nhẫn nói.

“Uy, tiến vào”

“Nga, nha…” Lưu Vũ Hi vội vàng cùng hắn tiến vào, hắn ngẩn đầu nhìn phiến cửa bằng thủy tinh kia, phía trên có treo một miếng thẻ bằng gỗ, trên có khắc một chữ tiếng anh “Puccini”

Tiến vào phòng trong, vốn là ngửi được một mùi hương hoa hồng thanh nhã, tới gần cạnh cửa bày ra hai hàng giá áo, ngăn tủ trên có giày da, khăn quàng, dây lưng (nịt) cùng một số đồ trang sức khác, xem ra đây là một tiệm may y phục.

“Lý thiếu gia, hoan nghênh ngài đến” Hai cô gái phẫn một bộ y phục màu tím cùng Lý Dục Long chào hỏi, một người phóng đầu hướng vào bên trong hô to “Ông chủ, Lý thiếu gia đến đây”

“Đến đây…” Một gã nam tử trẻ theo cánh cửa ở phía sau đi ra, hắn có mái tóc dài chạm vai, môi hồng răng trắng, lông mày mãnh mắt nhỏ, dáng người cao gầy mảnh dẻ, cả người tản ra hơi thở âm nhu.

Ôn Triệu Huy mềm giọng mở miệng “Tiểu Long, y phục của ngươi hai ngày nữa mới đến ngày hẹn giao nha”

“Ta biết, hôm nay ta đưa y đến lượng thân.” Lý Dục Long đem Lưu Vũ Hi đang lui về phía sau đẩy ra trước.

“Ôi…” Ôn Triệu Huy không khỏi bất ngờ nhìn Lưu Vũ Hi, lập tức nghiền ngẫm cười rộ lên.

“Bằng hữu của ngươi?”

Lý Dục Long biết Ôn Triệu Huy đang suy nghĩ cái gì, hắn cố ý lộ ra nụ cười sáng lạn, trả lời “Lão bà của ta”

“Nha…” Ôn Triệu Huy rõ ràng ứng thanh, hắn tươi cười chân thành chuyển hướng Lưu Vũ Hi vươn tay “Nhĩ hảo, ta gọi là Ôn Triệu Huy, gọi ta là Ôn ca là được rồi”

“Nhĩ hảo, ta gọi là Lưu Vũ Hi…” Lưu Vũ Hi ngượng ngùng cùng Ôn Triệu Huy bắt tay.

“Vũ Hi nhĩ hảo, rất hân hạnh được biết ngươi” Ôn Triệu Huy nhiệt tình chào hỏi, sau đó hướng Lý Dục Long hỏi “Muốn làm quần áo như thế nào?”

“Lễ phục đi”

“Lễ phục sao?” Ôn Triệu Huy đối nữ nhân viên cửa hàng nói “Đem bản mẫu lấy ra đây”

Nhân viên cửa hàng đem đến một quyển album với những mẫu thiết kế cùng với một ấm trà lài, ba nam nhân ngồi trên ghế gần cửa sổ cửa hàng, Ôn Triệu Huy mở ra quyển album, hỏi Lưu Vũ Hi “Vũ Hi, ngươi thích loại lễ phục như thế nào?”

“Ách… Ta sao cũng được…” Lưu Vũ Hi ngây ngô trả lời, y từ đầu tới cuối hoàn toàn không hiểu dụng ý của Lý Dục Long dẫn y đến đây lượng thân là để làm gì.

“Vậy làm một cái quần hai bên dài bảy phần thôi được không?” Ôn Triệu Huy chỉ vào một tờ giấy tương tự như bản thiết kế thời trang trẻ em.

“A?” Lưu Vũ Hi khó xử nói “Này…này…giống như không quá thích hợp…”

“Sẽ không, loại kiểu dáng này thực đáng yêu a, thích hợp với những nam sinh có thân hình nhỏ nhắn mặc”

“Ta… Ta … Ta là học sinh trung học…” Lưu Vũ Hi thẹn thùng cho biết.

“Ách? Nha… Ngượng ngùng…” Ôn Triệu Huy cũng xấu hổ “Ta nhìn ngươi bộ dáng đáng yêu như thế, còn tưởng là học sinh tiểu học…”

“Không…không sao cả…”

Lý Dục Long lành lạnh nói chen vào “A Ôn ngươi ít nghĩ đi, ta dù không câu nệ tiểu tiết cũng sẽ không đối với học sinh tiểu học ra tay đi?”

“Này khó có thể nói…” Ôn Triệu Huy không nể tình đáp trả.

“Được rồi, Hiểu Hạm, Tiểu Tiểu, mang vị đệ đệ này đi lượng thân” Ôn Triệu Huy phân phó hai nhân viên nữ cửa hàng.

“Hảo, tiểu đệ đệ, mời qua bên này” Hai người nữ tử cười hì hì đẩy đẩy Lưu Vũ Hi đang không biết phải làm sao, đi đến trước một cái gương lớn để lượng thân.

Khi ba người đã đi xa, Ôn Triệu Huy cười cười ám muội nhìn về phía Lý Dục Long, hắn đang chăm chú nhìn vào Lưu Vũ Hi không kiên nhẫn xoay đầu lại trừng Ôn Triệu Huy

“Cười cài gi mà cười? Coi chừng miệng toét ra”

“Ha ha… Không có gì” Ôn Triệu Huy uống một ngụm trà, từ từ nói “Xem ra ngươi vừa giác tỉnh, cũng rất sớm nha”

Lý Dục Long chống cằm, không nói chuyện. Ôn Triệu Huy lại nói “Nguyên lai tính hướng quả thật là có di truyền a”

Lý Dục Long liếc mắt gã một cái “Này cùng tính hướng không có quan hệ, chỉ là vừa hảo đối tượng chúng ta thích là nam thôi”

“Kia cũng là…Trước ngươi tuyên bố tuyệt đối sẽ không biến thành người như ca ca và ba ba của ngươi, kỳ thật, chẳng qua là bởi vì ngươi chưa có gặp được đối tượng thích hợp với mình mà thôi”

Lý Dục Long một bên vừa nghe hắn nói chuyện, một bên ánh mắt nhưng không có rời khỏi người Lưu Vũ Hi, nhìn thấy y ngốc nghếch bị hai cái nữ nhân viên đổi tới đổi lui, khóe miệng của hắn không khỏi hiện lên tia cười ấm áp.

Ôn Triệu Huy theo ánh mắt của hắn nhìn sang, vô cùng cảm thán nói “Nam nhân Lý gia các người… đều là một bộ đức hạnh”

“Cái gì đức hạnh?”

“Đối với người mình thích sẽ ôn nhu dung túng đến không thể tưởng tượng nổi, còn đối với những người không quan hệ dù cho họ có đau khổ đến mấy thì các người cũng đều lãnh khốc vô tình, không thèm nhìn đến”

“Tại sao nói những lời tuyệt tình như thế? Nhị ca của ta đối với ngươi không phải cũng rất tốt sao?”

Lý Dục Long không để ý nói, làm cho Ôn Triệu Huy trên mặt ý cười biến mất, thay vào đó là một mảnh thương cảm u buồn. Hắn trầm mặc một lúc, thấp giọng hỏi:

“Hắn gần đây ra sao?”

“Hắn là người nào?” Lý Dục Long đang nhìn thấy Lưu Vũ Hi giơ tay cao để cho nhân viên cửa hàng đo ngực

“Chính là người ngươi mới nói”

“Ngươi nói nhị ca của ta?” Lý Dục Long rốt cuộc quay lại nhìn Ôn Triệu Huy, thờ ơ nhúng vai “Còn không phải cái dạng kia”

“Nghe nói … Hắn tìm được ‘người kia’ sao?

“Tìm thì được rồi, bắt quá xem bộ dạng của hắn cũng không thư thái gì”

“Vì cái gì?”

“Không rõ lắm, đại khái bởi vì ‘người kia’ rất khó trị đi?”

“Rất khó muốn làm? Đối phương không chấp nhận ‘quan hệ’ sao? Hay là nói… là nguyên nhân khác?” Ôn Triệu Huy để ý hỏi.

“Ta không biết chuyện của bọn họ, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì nên trực tiếp đi hỏi nhị ca của ta là được rồi” Lý Dục Long một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình nói.

“Nếu ta mà nói ra được, thì cũng không cần phải khổ não như thế này…” Ôn Triệu Huy thấp giọng than . Lưu Vũ Hi đã muốn lượng thân xong đang hướng đi qua.

“Đo tốt không?” Lý Dục Long sủng nịnh sờ sờ đầu của y, nhân viên cửa hàng đem số liệu giao cho Ôn Triệu Huy, hắn sau khi xem xong, khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp.

“Muốn kiểu dáng như thế nào?”

“Không phải áo màu trắng đuôi én là tốt rồi” Lý Dục Long thay Lưu Vũ Hi trả lời.

“Ngươi cũng nên cho Vũ Hi nói ra ý kiến của mình nha, luôn bá đạo như vậy…” Ôn Triệu Huy trách cứ.

“Ách… Ta không sao cả…” Lưu Vũ Hi không có tiền đồ trả lời.

“Ai, hài tử đáng thương, cứ như vậy số mệnh định bị ăn là chắc rồi a…” Ôn Triệu Huy vô cùng đồng tình nói, Lý Dục Long đắc ý gợi lên khóe miệng.

“Khi nào thì có thể hoàn thành?” Hắn hỏi

“Ta sẽ cố gắng đến cuối tuần sau sẽ xong, yến hội là 28 tháng này đúng không

“Ân, sau khi hoàn tất thì đều mang đến nhà ta hết đi”

“Hảo”

Lưu Vũ Hi càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, cái gì mà cuối tuần? Cái gì yến hội? Sau khi rời đi tiệm trang phục, y cuối cùng không chịu nổi hỏi “Xin hỏi…Này lễ phục là dùng để làm gì?”

“Tham gia yến hội” Lý Dục Long đương nhiên trả lời.

“Yến hội?” Lưu Vũ Hi há to mồm

“Ân, chính là tiệc sinh nhật của ba ta”

“Sinh nhật của ba ngươi?” Lưu Vũ Hi miệng trương càng lớn hơn, Lý Dục Long quan sát vẻ mặt của y, cười tà nói “Miệng mở lớn như vậy, là muốn ta đem cái ‘đồ vật’ đó nhét vào sao?”

Lưu Vũ Hi kinh hách vội vàng che miệng lại, cà lăm nói “Ta..Ngươi…Ngươi muốn ta tham gia yến hội sinh nhật của ba ngươi?”

“Đúng vậy, có cái gì không ổn?”

“Chính là…cái kia…chính là…” Y nhớ không lầm, phụ thân của Lý Dục Long là hắc đạo lão Đại thì phải ~~ dù cho hiện tại đã về hưu, nhưng cũng thật đáng sợ a ~~

“Ngươi khẩn trương cái gì? Không phải chỉ là đi gặp mặt thôi sao, cũng không phải muốn kêu ngươi biểu diễn Piano ballet hay địa loại như vậy”

Ô ô ~~ hắn nói thật thoải mái ~~ đây chính là sinh nhật của hắc đạo lão Đại a, có thể tưởng tượng được người đến dự tiệc sẽ là loại nhân vật nào, để cho y một cái nam học sinh trung học nho nhỏ đi đến cái loại tiệc đó? Trời a ~~

Bất quá coi như có cấp cho Lưu Vũ Hi lá gan lớn hơn trời, y cũng không dám nói ra những lời như “Ta không muốn đi”.

“Còn chưa có đi ngươi đã sợ thành như vậy, ba của ta cũng không có ăn thịt người” Lý Dục Long nhìn sắc mặt của y là đã biết y đang miên man suy nghĩ cái gì

“Ân…Ân” Lưu Vũ Hi cứng cổ gật đầu.

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, đừng chạy loạn, đừng nói lung tung, đừng loạn xem người, đừng ăn cái gì bậy bạ, như vậy thì không có chuyện gì xảy ra”

Bị hắn nói như thế, cảm giác đáng sợ ngày càng lớn hơn ~~ Lưu Vũ Hi không tiếng động kêu thảm.

Ngày cuối tuần

Buổi chiều cuối tuần. Những bảng tên gian hàng mua sắm san sát nhau trong quảng trường, dòng người đang đi trên đường dạo phố nối tiếp nhau không thôi.

Một gã cao lớn và một nam hài đi bên trong đám người, có vẻ phá lệ dẫn nhân chú mục, không ít nữ sinh cũng nhịn không được dừng chân ngắm nhìn. Nam hài bên cạnh là một người với làn da trắng nõn, thân hình mãnh khảnh trông như một thiếu niên, chỉ nghe nam nhân bên cạnh đối với thiếu niên kia nói

“Làm gì phải bài vẽ mua lễ vật chứ? Phiền toái chết được”

“Chính là…đây là yến hội sinh nhật a…” Lưu Vũ Hi sợ hãi rụt rè nói “Không mang theo lễ vật, xem cũng hơi quá mất lễ phép…”

“Vậy ngươi cần chuẩn bị cái lễ vật gì?”

“Ta không biết a… Ba của ngươi thích gì?”

“SEX”

“A?” Mỗ thuần khiết tiểu bạch thỏ nghe không hiểu lắm

“Làm, tình” Lý Dục Long không nhanh không chậm phun ra hai chữ, Lưu Vũ Hi cuối cùng đã rõ ràng nhất thời mặt đỏ tai hồng.

“Ta không phải hỏi cái này…”

“Không phải hỏi cái này? Ngươi hỏi ta ba ta thích cái gì a, lão quỷ háo sắc kia liền thích làm tình”

“Ngươi…ngươi đừng nói nữa…” Nào có nhi tử nào nói phụ thân mình như vậy, Lưu Vũ Hi so với hắn càng cảm thấy được thẹn thùng.

“Này có là cái gì? Ngươi nên tặng hắn SM, đồ dùng tình thú tốt lắm”

“Ách…xin hỏi [SM]* là gì ?…” tính ham học hỏi của Mỗ thuần khiết tiểu thỏ lại phát huy.

(*)đồ dùng tăng thêm tình thú trong làm tình

“Sadism and Masochism, tính ngược đãi”

“Tặng cái này… tựa hồ không tốt cho lắm đi…”

“Đúng vậy, không tốt, dù sao đi nữa dưới tầng hầm ngầm của lão cũng chứa đủ loại ‘đồ chơi’ này, cái nào cũng không thiếu”

“…>__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.