CHƯƠNG 6
Một tuần sau———–
“Vũ Hi? Vũ Hi? Con đã xong chưa? Bạn của con đang đợi dưới nhà kìa” Lưu mẫu ở ngoài cửa đối với đứa con trong phòng hô lớn.
“Chờ một chút, sắp xong rồi…” Bên trong truyền đến tiếng trả lời bối rối của Vũ Hi, Lưu mẫu không yên lòng, lại hỏi:
“Con làm sao vậy? Có phải hay không quần áo không vừa người?”
“Không phải…” Lưu Vũ Hi mở cửa đi ra, một thân quần áo màu trắng , quý phái thoạt nhìn nghiễm nhiên như một tiểu công tử quý tộc.
“Oa! Thực đáng yêu a” tiếng Lưu mẫu tán thưởng vang lên.
“Con cảm thấy nó có chút không được ổn cho lắm…” Lưu Vũ Hi cả người không được tự nhiên.
“Sẽ không a, thực thích hợp, có muốn xịt thêm một ít nước hoa hay không?”
“Không cần a…”
Lưu mẫu giúp y sửa sang lại quần áo, chỉnh lại cái nơ hình con bướm trước cổ, dặn dò nói “Khó có được người ta mời đi dự tiệc sinh nhật, nên cảm tạ người bằng hữu kia một tiếng nga, khi nào gặp phụ thân của người ta thì nên chào hỏi trước, như vậy mới lễ phép”
“Ân…” Lưu Vũ Hi không có ý kiến gì điểm gật đầu.
“Có cơ hội thì nên mời vị bằng hữu kia đến nhà chơi một lần, ăn cơm canh đạm bạt với gia đình cũng tốt”
“Này…” Lưu Vũ Hi không có cách nào sảng khoái mà đáp ứng được. Nếu Lý Dục Long thấy phụ mẫu của chính mình, thật không biết hắn sẽ làm ra chuyện khủng bố gì… Lưu Vũ Hi đáy lòng sợ hãi suy nghĩ.
“Tốt lắm, đừng chậm trễ thời gian, vị bằng hữu của ngươi ở dưới lầu chờ cũng lâu rồi”
“Hảo, con đi đây…” Lưu Vũ Hi mang theo một cái túi quà nhỏ, bước nhanh ra khỏi nhà. Đi xuống dưới lầu, thấy một chiếc xe màu đen dài hơn cả cái cái xe hiệu Roll-Royce đang đổ trước cửa nhà.
Xe… cũng thật là khoa trương quá đi! Lưu Vũ Hi mắt nhìn mà đầu choáng váng. Loại xe này đúng là đối với những người bình dân như mình thật là khó thấy, hoàn hảo hiện là buổi tối, bằng không sẽ khiến những người dân phụ cận gây nên một trận rối loạn.
Vị bằng hữu mà mẹ mình nói thì đang ngồi ở giữa xe, không ngoài ai khác đó chính là Lý Dục Long, khoác lên mình một hình tượng nam nhân hào phóng, trên thân mặc một bộ lễ phục màu xám sang trọng, phong độ khí chất của một công tử giàu có hiển lộ không bỏ sót chút nào. Bất quá khi hắn mở miệng thì một hình tượng đẹp đẽ một cái biến mất không còn——–
“Mẹ nó ngươi đang mơ màng cái gì? Muốn đứng trời tròng như vậy đến bao giờ?” Lý Dục Long đối với y mặt nhăn mày nhíu, oán giận nói
“Không có gì… thực xin lỗi…” đối mặt với bạo quân Lý Dục Long này chỉ có thể cuối đầu ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất.
“Mau tới đây!” Lý Dục Long không nhẫn nại hô, Lưu Vũ Hi vội vàng chạy chậm đến trước mặt của hắn. Lý Dục Long cao thấp đánh giá y một phen, tiếp theo tiến sát đến bên người đưa mũi xuống chiếc cổ xinh xắn, thật sâu hít một hơi.
“Ngươi tắm rửa?”
“Ân, đúng vậy…” Có cái vấn đề gì sao? Lưu Vũ Hi trong lòng tràn đầy hoang mang.
Lý Dục Long cười xấu xa nói “Đem chính mình trở nên sạch sẽ thơm tho như vậy, rốt cục quyết định đêm nay hiến thân cho ta đi?”
Lưu Vũ Hi sau một lúc mông lung mới hiểu được ý tứ của hắn, y ngượng ngùng lắc đầu như chết “Không phải a! Tuyệt đối không phải!”
“Như thế nào còn chối? Đem chính mình biến thành đẹp đẽ như vậy không phải vì hảo dụ dỗ ta sao?” Lý Dục Long không để ý đến lời phủ nhận của y, cố ý nói.
“Ta nào có biến thành đẹp đẽ…” Lưu Vũ Hi khóc không ra nước mắt nói, y bất quá chỉ là tắm rửa bình thường mà thôi.
“Tốt lắm, không nói, lên xe” Lý Dục Long mở cửa xe, Lưu Vũ Hi thuận theo ngồi vào xe. Lý Dục Long tọa ngồi ổn thì đối với tài xế nói “Đi thôi”
“Vâng, tam thiếu gia” người lái xe trả lời như đã được huấn luyện qua, bắt đầu khởi động xe.
“Muốn uống chút gì không?” Lý Dục Long mở ra một cái tủ lạnh nhỏ gắn ở trong xe hỏi, Lưu Vũ Hi đang sợ hãi trong lòng than khi nhìn thấy những trang thiết bị xa hoa ở trong xe, thấy hắn vừa hỏi như vậy, thì cuống quít phục hồi tinh thần lại.
“Ách… không cần, cám ơn…”
Lý Dục Long thẳng mở ra một chai bia uống, Lưu Vũ Hi ngơ ngác nhìn động tác của hắn, rất không tự nhiên mà đưa mắt ra nhìn ngoài cửa xe, hai tay gắt gao nắm chặt gói quà nhỏ mà nhìn những cảnh vật bên ngoài vượt vút qua.
“Ngươi khẩn trương cái gì?” Lý Dục Long hướng y hỏi
“Ân… cái kia… ta đi theo ngươi như vậy… có thể hay không có điểm kì quái?”
“Làm sao kì quái?” Lý Dục Long hỏi lại.
“Chính là … chúng ta đều là nam nhân a… chính là ba ngươi sẽ không cảm thấy không thích hợp sao?”
“Sẽ không” Lý Dục Long cái gì cũng không giải thích, liền thốt ra một câu chắc nịt thuyết phục. Hắn đều nói như vậy, Lưu Vũ Hi thật sự không dám tái hỏi hắn nữa. Lý Dục Long phiêu phiêu nhìn thấy y bộ dáng ủ rũ thản nhiên mở niệng.
“Ngươi là bất an mà tâm hoảng sợ đi? Có tâm tình nghĩ đến vấn đề đó, không bằng chúng ta làm một chút chuyện để nâng cao tinh thần thì tốt lắm…”
Dùng tất cả suy nghĩ của mình để nghĩ điều hắn nói “chuyện có thể nâng cao tinh thần” là cái gì! Lưu Vũ Hi kinh hoảng lắc đầu lia lịa.
“Không…không cần…”
“Xác định không cần” Lý Dục Long bên khóe miệng cười tà.
“Thật… thật sự không cần!”
“Nhưng ta cảm thấy được thực buồn chán a….” Lý Dục Long vừa dứt lời, đột nhiên lấy tốc độ như hổ đói vồ mồi mà đè y xuống, một tay đồng thời ấn một cái nút bên tay vịn, một cái màn đen chậm rãi nâng lên, cách ly toa xe sau mở ra.
Lý Dục Long cầm lấy cái cà vạt của Lưu Vũ Hi, hướng xuống cái cổ trắng noãn bóng loáng cắn xuống một ngụm.
“Oa~~” Lưu Vũ Hi kêu lên sợ hãi.
“Còn có thập phần chung mới đến nơi… chúng ta ngoạn hôn nhẹ đi” Lý Dục Long thấp giọng nói xong, thì đôi môi nhanh chóng hạ xuống ngăn chặn cái miệng đang muốn mở ra hò hét, đầu lưỡi cuốn lấy dây dưa, giao triền càn quấy trong miệng như muốn đoạt lấy hơi thở của người dưới thân.
Cứu mạng oa ~!!! Còn có thập phần chung ~ giết ta đi ~!! Lưu Vũ Hi ở trong lòng kêu thảm.
Ở giữa sướn núi phía trên là biệt thự Lý gia đang giăng đèn kết hoa, tiếng người sôi nổi, phân chia từng vị trí đỗ xe theo chức danh, trận thế có thể so với đại hình hội chợ ô tô. Khách nhân dự tiệc cũng tạo thành một phong cảnh khó tin, có tây trang thẳng tấp, váy dài phiêu phiêu một thân thục nữ, cũng có những khách nhân bí ẩn một thân trang phục kì quái.
Một chiếc xe màu đen hiệu Rolls – Royce chậm rãi tiếng vào trong bãi đỗ xe chuyên dụng của Lý gia, dừng lại. Tài xế xuống xe, đi ra cửa phía sau, chậm rãi mở cửa xe. Lý Dục Long thần thanh khí sảng bước xuống xe, khoác lên người áo khoác tây trang. Đi theo phía sau hắn xuống xe là một thiếu niên quần áo không chỉnh tể, tóc rối bù, một bộ dáng bị chà đạp qua, thiếu niên đó không ai khác chính là Lưu Vũ Hi.
Lưu Vũ Hi hốt hoảng chà xát mặt chính mình nhằm lau đi dấu vết nước miếng trên mặt mình, thẳng đến khi hắn tiếp xúc với ánh mắt phỏng đoán của chú tài xế hướng đến trên người mình. Hai má y nóng lên, vội đem quần áo sửa sang lại hảo, chấn hưng tinh thần đuổi theo cước bộ của Lý Dục Long.
Yến hội được cử hành bên cạnh bể bơi, một ít nữ nhân dáng người nóng bỏng mặc áo tắm khêu gợi ở trong nước chơi đùa, mặt khác một ít khách nhân tọa ngồi bên cạnh hồ bơi thưởng thức rượu cốc-tai nói chuyện trời đất. Nhóm đầu bếp khởi động bếp lò, đang chế biến những món ăn mĩ vị cho bữa tiệc, những đàn dương cầm sư ngồi thành hình tam giác với những cây đàn màu trắng, tấu ra những khúc nhạc du dương, tô điểm cho không khí lãng mạng sôi trào cho bữa tiệc, những phục vụ sinh đã được huấn luyện trên tay cầm những chiếc dĩa lớn chứa những thức ăn đẹp mắt, ở trong đám người xuyên qua từng nơi dâng thực (thức ăn). Bên cạnh hồ bơi là một hoa viên, trên cây treo đầy những bóng đèn nhỏ màu sắc rực rỡ, theo từng nơi mà có vị trí sáng tối khác nhau.
Khách nhân dự tiện không hề ít là những huynh đệ hắc đạo, một bộ dáng lỗ mãng những nam nhân tiến đến ôm mỹ nữ vào lòng, trước mặt mọi người tán tỉnh, một ít nam nữ lớn mật tránh ở những gốc cây mà thân thiết, dù vậy những khách nhân khác nhìn như không thấy, chỉ có Lưu Vũ Hi lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng này mà trợn mắt há hốc mồm
“Ngươi phát ngốc cái gì? Đi mau” đi ở phía trước Lý Dục Long nhìn thấy y đang đi ở phía sau dừng lại, không kiên nhẫn nắm tay kéo dắt y đi, đi về phía những nam tử đang đứng trên cầu thang biệt thự.
Này nam nhân một tây trang lễ phục thuần trắng, đứng ở giữa là một nam tử trẻ tuổi, đại khái là khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dáng người khôi ngô, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất cao nhã mang theo một chút âm trầm. Nam tử diện mạo cùng Lý Dục Long có bảy phần tương tự, bất quá dáng người so với Lý Dục Long còn cao hơn một hai centimet.
Những nam nhân khác thấy Lý Dục Long đều cung kính kêu “Tam thiếu gia”
“Ân” Lý Dục Long ứng phó một tiếng, liền hỏi nam tử ở giữa “Lão ba đâu”
“Ở trong phòng” Lý Dục Hào phe phẩy ly rượu trong tay, hai tròng mắt tập trung xem xét nhìn thiếu niên phía sau Lý Dục Long, cười khẽ hỏi “Lão Tam, không giới thiệu một chút sao?”
Lý Dục Long hướng một ngón tay chỉ vào Lưu Vũ Hi nói “lão bà của ta”
“Nga?” Lý Dục Hào có ý tứ hàm xúc nga một tiếng, Lý Dục Long tái chỉ vào hắn nói với Lưu Vũ Hi.
“Nhị ca ta”
“Ách…” Lưu Vũ Hi không biết như thế nào trả lời, đành phải ngượng nghịu khom người chào “Nhĩ hảo..”
“Xin chào” Lý Dục Hào cùng y bắt tay, Lưu Vũ Hi đụng đến lòng bàn tay chại sạn của hắn, hơi sửng sờ, nhìn không ra bề ngoài nam nhân tuấn nhã trên tay cư nhiên có những vết chai của nhân dân hay lao động mới có.
Lý Dục Hào nhìn ra nghi vấn của y, hắn dùng ngón cái xoa xoa lòng bàn tay của chính mình nói “ Đây là nhiều lần bị thương mà tạo thành”
“Ách… nguyên lai là như vậy…” Lưu Vũ Hi xấu hổ hai má một mạt ửng hồng chọc người yêu thích, vì cái gì hắn cùng Lý Dục Long dường như có tâm linh cảm ứng, mình suy nghĩ cái gì đều không thể gạt được bọn họ. Lý Dục Long nhìn đến y vì nam nhân khác mà đỏ mặt tía tai, trong lòng khó chịu, hắn quệt miệng nói.
“Đừng nói những cái này, đại ca đâu? Còn chưa tới?”
“Hắn nói có một cuộc làm ăn rất quan trọng cần phải đi, hẳn là không trở lại”
“Hắn khi nào thì để ý đến việc buôn bán của chính mình như vậy? Ta xem là lại cùng gã trợ lý của hắn giận dỗi, thi nhau mà tranh hơn thua thôi”
“Đại khái đi” Lý Dục Hào từ chối cho ý kiến.
“Ta đi tìm ba đã” Lý Dục Long lôi kéo Lưu Vũ Hi xoay người tránh ra, Lưu Vũ Hi luống cuống bị hắn kéo đi, lướt qua đám người trong yến hội, thuận tiện dẫn đến những ánh mắt tò mò đánh giá hướng đến.
“Tiểu Long!” Một đạo âm thanh nam bỗng dưng theo trong đám người vọt ra, Lý Dục Long dừng bước lại, Lưu Vũ Hi cũng theo tiếng dừng lại, chỉ thấy một gã nam tử mặc đồ Tây đen anh tuấn từ trong đám mỹ nữ đi tới, nam tử niên kỷ cùng Lý Dục Hào không sai biệt lắm, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên tóc dài xõa vai xinh đẹp.
Nhưng khi bọn họ đến gần, Lưu Vũ Hi mới phát hiện hai người này đều là con lai. Lớn tuổi chính là vị kia, ngũ quan trông như điêu khắc giống như pho tượng khéo léo, tóc cùng ánh mắt đều là nâu đậm; còn vị thiếu niên trẻ kia, ngũ quan tinh xảo, làm da trắng nõn, bộ dạng giống như búp bê, mái tóc của hắn là màu xám nhạt, anh mắt lại là màu xanh thẫm. Hai người này làm cho người ta cảm như mở ảo (lúc ẩn lúc hiện), tựa như nhân vật từ trong bức tranh bước ra, cùng Lý gia huynh đệ cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Lưu Vũ Hi đang nhìn bọn họ xuất thần, chợt thấy ánh mắt hung ác của người thiếu niên tóc dài xinh đẹp nhìn mình lom lom, trong lòng y cả kinh. Cho là mình mạo phạm đến hắn, cuống quít dời ánh mắt sang chỗ khác không dám nhìn nữa.
“Vội vội vàng vàng như vậy, muốn đi đâu thế?” Người nam nhân hỗn huyết dễ nhìn kia, mang theo một chút quốc ngữ không được thông thạo nói.
“Tìm ba ta, làm sao?” Lý Dục Long không có tính nhẫn nại nói.
“Chậc chậc, thật sự là không đáng yêu, chúng ta thật vất vả mới trở về một lần, chẳng qua lên tiếng gọi lại chào hỏi một tí.” Lý Dục Hàm nâu nhãn vừa chuyển, cười híp mắt nhìn Lưu Vũ Hi, chìa một tay “Nhĩ hảo, ta gọi là Lý Dục Hàm, là đường ca của Tiểu Long, gọi ta là Jerome là được rồi.”
“Nhĩ hảo, ta là Lưu Vũ Hi” Lưu Vũ Hi thuận theo bắt tay hắn.
“Rất hân hạnh được biết ngươi, Vũ Hi” Lý Dục Hàm xuất ra một nụ cười sáng lạn, hắn nhìn người thiếu niên bên cạnh “Colin, giới thiệu một chút a.”
Nam hài được gọi là Colin với khuôn mặt điêu khắc hừ lạnh một tiếng, thái độ có thể nói là khiếm nhã. Lưu Vũ Hi khó xử nhìn Lý Dục Long, mình không biết như thế nào đắc tội đối phương.
“Không biết…” Lưu Vũ Hi hảo tính tình đáp, nghĩ thầm bọn hắn nguyên lai là huynh đệ a, xem bề ngoài tuyệt không giống.
“Rất hân hạnh được biết ngươi, nhĩ hảo…” Lưu Vũ Hi chủ động vươn tay, Lý Dục Đình cũng không thèm nhìn y một cái, khiến cho tay của y treo ở giữa không trung. Lưu Vũ Hi xấu hổ không thôi, Lý Dục Long nhanh chóng kéo tay của y xuống, lạnh lùng nhìn Lý Dục Đình, khẩu khí không tốt nói “Muốn bày ra khuôn mặt thối đó thì đi về nhà” Lý Dục Đình cắn môi dưới phấn nộn, vừa bực vừa hận trừng mắt hắn, một bộ dáng sắp sửa bùng nổ. Lý Dục Hàm thấy tình huống không ổn, nhanh chóng hòa giải nói “Ai, mọi người đều là đại nhân (người lớn), cũng đừng có tính trẻ con như thế. Tiểu Long ngươi cũng biết tiểu đường ca chính là cá tính khó chịu, cũng đừng cùng hắn tính toán vậy.”
Lý Dục Long đương nhiên không có khả năng bị hắn nói vài lời liền nguôi giận, hắn cao ngạo hất càm lên “Cần giận dỗi hướng ta thì được, đừng đem tính khí đó rơi trên người Vũ Hi.”
Kia Lý Dục Đình bắt đầu mở miệng, mang theo cơn tức mười phần nói “Ta muốn phát cáo đó! Mắc mớ gì đến ngươi!”
“Ngươi lăn về nhà mà phát cho đủ, ta mới lười quản ngươi” Lý Dục Long đổ dầu vào lửa.
Lý Dục Đình đôi mắt đỏ lên, giận dỗi xoay người chạy đi. Lý Dục Hàm đuổi theo hắn, trước khi đi còn buông một câu “Thực không hiểu nổi hai người, không cãi nhau thì không thể sống yên sao?”
Kỳ thật Lưu Vũ Hi cũng không hiểu nổi, y nghi hoặc nhìn bọn hắn, Lý Dục Long không đem hai huynh đệ để vào mắt, hắn nắm tay Lưu Vũ Hi tiếp tục bước đi.
“Ách…cái kia…bọn họ như vậy không sao chứ?” Lưu Vũ Hi lo lắng hỏi.
“Cái gì?”
“Cái vị tiểu đường ca… giống như thực tức giận…”
“Quản hắn nhiều như vậy.” Lý Dục Long quay lại phía sau nhìn y “Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi cũng không tức giận?”
“Sẽ không … nói không chừng hắn có nỗi khổ gì đó…”
“Ngươi a…” Lý Dục Long nhìn lại, sủng nịnh vuốt tóc y “Cũng bởi vì ngươi luôn như vậy, người khác mới luôn khi dễ ngươi.”
“Còn không phải…” Lưu Vũ Hi trong lòng nóng lên, muốn nói người luôn khi dễ ta không phải là ngươi sao?
Lý Dục Long dường như hiểu được y muốn nói cái gì, ôm y cười hì hì nói “Yên tâm, khi dễ ngươi là độc quyền của ta, chỉ cần có ta, người khác đừng nghĩ ức hiếp ngươi.”
Ngươi đây là ban ân hay là hãm hại a… Lưu Vũ Hi ai oán nhìn hắn. Đang nghĩ ngợi, một gã trung niên nam tử thoạt nhìn trung trực thẳng thắng dẫn theo một người bàn tử (béo, mập mạp) đầu trọc, hướng bọn hắn đi tới.
“Tam thiếu gia” Trần Tân hướng Lý Dục Long cúi đầu, giới thiệu với hắn “Vị này chính là Hà Huy tiên sinh.”
Đầu bóng lưỡng Hà Huy thần tình a dua nịnh hót tươi cười, xoa xoa tay hướng Lý Dục Long hành lễ “Ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Lý thiếu gia, thực vinh hạnh và may mắn hôm nay có thể được ngài mời đến dự tiệc.”
Lý Dục Long cười lạnh, dù không thoải mái vẫn thong thả nói “ [lễ vật] của ta, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đều đã chuẩn bị xong, chuyện thiếu gia phân phó, tôi sao dám chậm trễ”.
“Vậy thì tốt” Lý Dục Long hướng Lưu Vũ Hi nói “Lễ vật của ngươi, lấy ra”
Lưu Vũ Hi ngoan ngoãn đem gói quà đưa lên, Lý Dục Long tiếp nhận, chuyển qua cho Trần Tân “Giữ lấy”.
“Dạ”
Lưu Vũ Hi lôi kéo tay áo của hắn, nghi hoặc hỏi “Như vậy… có tốt không?”
“Như thế nào không tốt? Lễ vật đều nhất trí lưu giữ trong phòng chứa”
“Như vậy a…” Lưu Vũ Hi buông lỏng một hơi, biết sớm như vậy, chính mình cũng không cần khẩn trương chuẩn bị, ai…
Lý Dục Long lại hỏi Trần Tân “Ba của ta đâu?” “Thưa thiếu gia, lão gia sẽ sớm ra…” Trần Tân vừa dứt lời, phía sau truyền đến một trận xôn xao, các tân khách sôi nổi nhìn lại___________
Một gã nam tử to lớn khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện, ở giữa đám người vây quanh, giống như một vương giả đi vào trong đại tràng. Hắn mặc một bộ âu phục màu xám đậm, dáng người thon dài, khí lực tuyệt đối không kém các chàng trai trẻ. Trừ bỏ tuổi ở ngoài ra, nam tử bộ dạng cùng Lý Dục Long có chút tương tự, cùng Lý Dục Hào lại không có sai biệt, nói vậy người này chính là diễn viên chính của buổi tiệc hôm nay.
Theo sự xuất hiện của hắn, trong tràng không khí nhất thời phát sinh biến hóa. Trên thân nam nhân tản mát ra không khí hắc ám đủ để cho người ta ngạt thở, Lưu Vũ Hi lần đầu tiên biết cái gì gọi là “Người giống hắc động”, tựa hồ năng lượng nhiệt độ chung quang đều bị hắn hấp thụ, làm cho người ta có một loại… lòng bàn chân có cảm giác lạnh cả người.
Thừa dịp các tân khách khác tiến lên phía trước chúc mừng, Lưu Vũ Hi theo bản năng rúc vào sau lưng Lý Dục Long. (ủa, seo hem rúc vào trong lòng anh í, như thế thì sẽ ấm ngay thôi hehe >_