Kỳ Dương thành, ngã tư đường.
Thủy Lung đi ra Thái Bạch tửu lâu, chưa đi được mấy bước, phía sau truyền tới tiếng gọi của Ngọc Hương: “Tiểu thư, đợi một chút, đợi một chút, đợi Ngọc Hương.”
Đoàn người nhìn thấy hình bóng của Bạch Thủy Lung, liền giống như nhìn thấy ôn dịch lập tức tránh xa ra.
Thủy Lung thấy Ngọc Hương đã theo kịp phía sau mình, kinh ngạc cười nói: “Cũng không ngốc.”
“Tiểu thư có ý gì?” Bộ ngực của Ngọc Hương không ngừng phập phồng.
“Ngươi không phải đã hiểu rồi đó sao?” Thủy Lung cười không để ý.
Ngọc Hương kinh hãi run sợ, mấy lần muốn thử hỏi lại không dám.
Thời gian uống hết một chén trà nhỏ, hai người đi qua mấy nhà tiệm thuốc, Ngọc Hương rốt cục nhịn không được nữa hỏi: “Tiểu thư, người không phải đi mua thuốc cho Phương công tử hay sao?”
Thủy Lung liếc nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Ngọc Hương nói: “Trên người ta từ đầu đến chân một đồng cũng không có.” Ý của nàng là, trên người ta không có tiền thì mua cái gì thuốc?
Ngọc Hương cảm thấy mình sắp điên rồi: “Nhưng không phải tiểu thư nói muốn mua thuốc cho Phương công tử…”
Thủy Lung thản nhiên cắt lời nàng: “Không lấy cớ đi mua thuốc, làm sao để cho bọn họ trả tiền cơm.”
“Làm sao… làm sao có thể làm như vây!” Trong lòng Ngọc Hương hèn mọn nghĩ, thật vô sỉ!
Thủy Lung đột nhiên quay đầu, vẻ mặt rõ ràng tươi cười, ánh mắt lại làm cho Ngọc Hương có ảo giác bị đông cứng, suy nghĩ này ở dưới ánh mắt kia hoàn toàn không chỗ che giấu.
“Lại bị hù dọa?” Thủy Lung mặt giãn ra, cười thực vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ thân thể cứng ngắc của Ngọc Hương, nói: “Tại sao không thể làm như vậy? Chẳng lẽ Ngọc Hương muốn bán mình trả tiền cơm?”
Ngọc Hương không dám nói lời nào.
Ước chừng nửa canh giờ sau, mặt trời lặn ánh trăng lên, sắc trời mờ tối, các nhà các hộ đốt đèn lồng lên.
Ngọc Hương nhìn đến cảnh vật xung quanh, sợ tới hai chân run run, đứng tại chỗ không cử động.
Thủy Lung quay đầu: “Sao không đi?”
Đèn lồng vầng sáng đỏ rực, khuôn mặt cứng nhắc vì tươi cười càng tăng thêm huyết sắc và sức sống, đôi mắt phản chiếu ánh sáng chói rọi động lòng người.
Trong mắt của Ngọc Hương lại cảm thấy Thủy Lung lúc này còn xấu xí hơn cả ác quỷ.
“Ta hỏi ngươi nói.” Đợi một lúc lâu cũng không thấy Ngọc Hương trả lời, trong mắt của Thủy Lung thoáng qua một chút không kiên nhẫn.
Ngọc Hương sợ tới mức quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu, lớn tiếng khóc kêu: “Tiểu thư, Ngọc Hương biết lỗi rồi, cầu xin tiểu thư đừng bán Ngọc Hương làm kỹ nữ. Tiểu thư, cầu xin người nể tình Ngọc Hương mấy năm nay theo hầu hạ người, không có công lao cũng có khổ lao, tha cho Ngọc Hương đi.”
Thanh âm thê lương rước lấy ánh nhìn của mọi người chung quanh. Khi phát hiện ra thân phận của Thủy Lung, lại vội vàng tản ra.
Lúc này, Thủy Lung đứng ở một nơi có rất nhiều đèn lồng, khắp nơi đều tràn ngập hương hoa, hồng lăng phiêu diêu (1), rất nhiều nữ nhân mặc quần áo lộ ra da thịt đứng ở trên lầu các vung vẫy khăn thêu, mùi hương nồng đậm của phấn bột nước thoang thoảng trong không khí.
Hóa ra đi một mạch, Thủy Lung mang theo Ngọc Hương đi đến nơi này, cũng là con đường nhiều thanh lâu, kỹ viện nhất của thành Kỳ Dương. Ngọc Hương nghĩ rằng Thủy Lung thật sự bán nàng ta làm kỹ nữ cho nên không dám đi tiếp.
Âm thanh khóc lớn hô to của nàng ta rất gây chú ý với mọi người. Mặc dù người bên ngoài không dám nhúng tay vào chuyện của Thủy Lung, nhưng các loại ánh mắt thống hận, chán ghét đều không ngừng dừng ở trên người Bạch Thủy Lung.
Thủy Lung vòng hai tay trước ngực, hững hờ liếc nhìn nàng ta một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Ngọc Hương không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, trong lòng không hiểu Bạch Thủy Lung có dự định gì.
Đại tiểu thư rất sĩ diện, dựa vào dáng vẻ bình thường, sẽ phải vì sợ mất mặt mũi bỏ qua cho mình mới đúng chứ. Bây giờ cái gì cũng không có nói là có ý gì?
Thủy Lung đã đi mất, Ngọc Hương cũng khóc không nổi nữa, suy nghĩ một chút, cắn răng bước theo sau Thủy Lung.
Lúc Thủy Lung ngừng lại trước cửa Xuân Ý lâu, sắc mặt Ngọc Hương đã muốn tái nhợt như tờ giấy.
Người của Xuân Ý lâu đối với sự xuất hiện của Bạch Thủy Lung tuyệt không có cảm thấy kỳ quái, Xuân Nương từ bên trong đi ra, vẻ mặt tươi cười tới bên cạnh Thủy Lung, cười duyên nói: “Bạch đại tiểu thư đã lâu không có tới, thật sự là làm vẻ vang cho kẻ hèn này nha, Tiểu Ngư Nhi mỗi ngày đều nhớ tới Bạch đại tiểu thư, trà không muốn cơm không ăn.”
Thủy Lung đánh giá toàn bộ thân thể mềm mại của nữ nhân đang ở trong ngực mình. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đầu vãn phi tinh trục nguyệt kế (2), mặt thoa nhiều phấn làm người ta nhìn không ra tuổi thật của nàng, chỉ có thể suy đoán ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm thôi. Trên người mặc một bộ giáng hồng váy dài, thắt lưng buộc bằng gấm mỏng màu trắng, trong suốt bó chặt làm tôn lên dáng người thướt tha.
Đó là một nữ nhân hết sức phong tình, một cái nhăn mày cười đều lộ ra hơi thở phong trần, cũng không có tục tằng làm cho người ta chán ngấy, cũng không có vẻ thanh cao, chỉ có xinh đẹp dẫn người sa đọa.
“Vậy ngươi có nhớ ta không?” Thủy Lung chợt tà tứ (3) không kềm chế được cười một tiếng, dùng sức nắm ở thắt lưng Xuân Nương, để sát mặt vào nàng.
Chỉ cách một tấc, chóp mũi hai người có thể chạm nhau.
Xuân Nương giật mình, trừng đôi mắt to tròn lườm nàng một cái, thật đáng yêu.
“Ha ha ha.” Thủy Lung cười to, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt. Nữ nhân này làm cho nàng nhớ tới một vị huấn luyện viên ở kiếp trước.
“Ôi! Ta đương nhiên là cũng nhớ Bạch đại tiểu thư.” Nàng hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Thủy Lung vô cùng thoải mái không kiềm chế cười to. Khi Thủy Lung nghiêng mắt nhìn nàng, lại làm cho trái tim nàng nhảy rộn lên, gò má đỏ bừng, ánh mắt nhìn qua Ngọc Hương đang ở phía sau Thủy Lung trêu ghẹo: “Ngày xưa, Bạch đại tiểu thư chỉ thích đi một mình đến đây, hôm nay, tại sao còn mang theo một tiểu cô nương?”
“Nhìn nhan sắc của nàng rồi ra giá đi.” Thủy Lung ôm nàng đi lên lầu.
“Tiểu thư.” Ngọc Hương thét chói tai.
Xuân nương nháy mắt một cái, nghiêm túc đánh giá Ngọc Hương, cười nói: “Nhan sắc nha đầu này chỉ coi như thuộc hạng trung đẳng, cũng không phải xử nữ, sợ là bán không được giá?” Nàng thật giống như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Ngọc Hương, đối với Thủy Lung cười nói: “Nhưng mà nể mặt mũi của Bạch đại tiểu thư, Xuân Nương nhất định trả một giá thực.”
Thủy Lung cười khẽ: “Hàng kém phẩm chất khiếm khuyết như vậy sợ là ảnh hưởng đến Xuân Ý lâu, hay không bán nữa vậy.”
Ánh mắt Ngọc Hương rũ xuống oán hận thoáng qua.
Xuân Nương ung dung thản nhiên nhìn nàng ta một cái, trong mắt hiện lên khinh thường.
Thủy Lung ngồi ở lầu hai, trong phòng ‘Thu Cúc’, Xuân Nương nói đi mời Tiểu Ngư Nhi liền rời đi.
Ngọc Hương nhìn Thủy Lung thản nhiên uống rượu, khẽ nói: “”Tiểu thư, chúng ta không có ngân lượng.”
Trong mắt Thủy Lung hiện lên ý vị thâm trường (4) liếc nhìn nàng một cái , không lên tiếng .
Ngọc Hương cơ hồ cắn hàm răng.
Đinh linh —— Tiếng chuông thanh thúy uyển chuyển đột nhiên xuất hiện, yếu ớt lại phá vỡ đêm tối phồn hoa, thẳng tới lỗ tai người ta.
Thủy Lung nhanh chóng nghiêng người, ánh mắt lạnh như băng lại hưng phấn.
Ngọc Hương không rõ nguyên do, sau đó thấy chiếc ghế Thủy Lung ngồi khi nãy bể tan tành thành mấy khối, cửa sổ đối diện cũng vậy, không tránh được bị hoảng sợ, ý nghĩ ác độc luôn xoay quanh ở trong lòng: “Nếu như Bạch Thủy Lung không tránh đi thì thật tốt!”
Cửa sổ bị phá, ánh trăng bên ngoài đổ hết đi vào, cũng lộ ra cảnh tượng vô biên bên ngoài cửa sổ.
Thủy Lung đứng bên cửa sổ, liếc mắt một cái liền chú ý tới bóng dáng màu lam dưới ánh trăng.
Người nọ đứng thẳng trên ngói thanh lâu, trường sam màu lam nhạt dưới ánh trăng che thanh vận (5), một đầu tóc đen theo gió tung bay, khí thế kinh thiên. Người đứng quá xa, không nhìn rõ dung mạo, càng làm cho người ta chú ý tới chính là một luồng khí lạnh thấu xương không chịu gò bó, khí phách tao nhã.
Chung quanh hắn không ngừng lóe lên bạch quang (6) chói mắt.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện bạch quang kia chính là vì đao kiếm phản quang, đao kiếm thì được thích khách mặc y phục dạ hành cầm. Chẳng qua là vì trời quá tối, khinh công của thích khách lại rất cao, mới làm cho người ta trong chốc lát không phát hiện ra được.
Thủy Lung thấy không rõ động tác của nam nhân mặc áo lam, thích khách ở chung quanh một đám rơi xuống.
Đây chính là cao thủ cổ đại sao? Ý nghĩ khôi phục nội lực ở trong lòng của Thủy Linh càng kiên định hơn.
Lúc này, một bạch y nhân xuất hiện ở đối diện của người mặc áo lam. Một thân bạch y, đầu đội nón phủ lụa trắng.
Dường như hai người nói gì đó, sau đó lại đánh nhau.
Ở chỗ của Thủy Lung, có thể nhìn thấy rõ ràng đao kiếm của hai người va chạm nảy ánh lửa.
Phong thái của người áo lam rất thoải mái, liếc mắt một cái liền nhìn ra được người mặc áo trắng không phải là đối thủ của hắn. Khoảng chừng trải qua ba phút, người áo trắng bị đâm trúng một kiếm, thân thể lăn xuống mái hiên. Người áo lam chậm rãi thu kiếm, chắc là muốn rời đi.
“Di?” Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe. Chỉ thấy trên mái hiên ở đằng xa, thân mình của người áo lam bỗng nhiên co giật, cũng rơi xuống mái hiên.
Thủy Lung nhấc cổ áo của Ngọc Hương, đem nàng ném ra ngoài cửa sổ.
“A—“ Ngọc Hương thét chói tai, ngay sau đó bên dưới truyền đến một tiếng ‘phanh’ của dị vật rơi xuống.
Thủy Lung cũng từ cửa sổ nhảy xuống, rời từ lầu hai xuống mặt đất một cách dễ dàng, đối với Ngọc Hương đang bò từ dưới ao lên nói: “Đuổi theo.”
Thân thể Ngọc Hương run rẩy, ánh mắt oán hận gần như có thể chết đuối Thủy Lung, nhưng vẫn bò ra khỏi hồ, đi theo sau lưng nàng, hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”
“Phát tài.” Thủy Lung nói.
“Phát…phát tài cái gì?” Buổi tối còn có thể phát tài cái gì?
Thủy Lung khẽ cười, trong mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh của màu sắc: “Phát tài từ người chết.”