Cách một tấm mành cửa của căn phòng, hai bên cũng chỉ có thể nhìn đến hình bóng mơ hồ của đối phương. Thủy Lung chỉ dựa vào thân ảnh mơ hồ liền nhận ra Trưởng Tôn Lưu Hiến, bởi vì ‘chủ nhân cũ’ của thân thể này đã khắc sâu cái tên Trưởng Tôn Lưu Hiến vào tận xương tủy, quá sâu sắc, quá kiên trì nhung nhớ.
Ngọc Hương đang quỳ trên mặt đất giật mình ở trong lòng, một cổ ác niệm dâng lên, trộm nhìn vẻ mặt sâu hiểm khó dò của Thủy Lung, kinh hãi lớn tiếng kêu: “Đại tiểu thư, thật không ngờ vừa mới ra khỏi phủ tướng quân là có thể gặp được Vũ Vương, đây chính là ‘duyên phận’ mà tiểu thư nói với Ngọc Hương sao?”
Đại tiểu thư? Phủ Tướng quân?
Người ở bên ngoài lập tức đoán ra được người đang ngồi ở bên trong là ai.
“Ta còn tưởng ai, thì ra là Bạch đại tiểu thư của tướng quân phủ ha ha ha.” Bên ngoài truyền tới tiếng cười đùa của nam tử.
“Lưu Hiến, hai ngươi đúng là có duyên phận.” Nhị công tử phủ thượng thư – Phương Tuấn Hiền âm dương quái khí (1) nói.
“Đi.” Âm thanh ôn hòa mát lạnh như nước sông ngày xuân của nam tử vang lên, mang theo một chút vui cười rộng lượng.
Thủy Lung lại nghe ra bên trong tiếng cười của hắn có che giấu sự chán ghét và không kiên nhẫn.
Thấy mấy hình bóng bên ngoài mành treo cửa chuẩn bị rời đi. Thủy Lung híp lại đôi mắt, tiếng cười qua mành vải rơi vào trong tai mấy người bọn họ: “Hiếm khi có dịp, vì sao không cùng nhau ngồi một lúc.”
Bên ngoài, âm thanh của Phương Tuấn Hiền lại vang lên: “Ôi! Lưu Hiến, mỹ nhân ước hẹn nha!”
Ở Tây Lăng vương triều, ai cũng biết Bạch Thủy Lung tướng mạo xấu xí đần độn, nói nàng tướng mạo bình thường là còn coi trọng nàng, làm sao có thể gọi nàng là mỹ nhân, vừa nghe liền biết đối phương chế nhạo nàng thôi.
Trưởng Tôn Lưu Hiến nói: “Không cần…”
Thủy Lung ngắt lời hắn: “Hai tháng sau, Vũ Vương chính là muội phu của ta, ta còn là hoàng thẩm của ngươi nữa, ta nghĩ Vũ Vương sẽ không hẹp hòi ngay cả một chút mặt mũi cũng không chịu cho ta chứ.”
Thản nhiên khoát tay ý bảo Ngọc Hương còn đang quỳ dưới đất, nói: “Ngọc Hương còn không vén rèm cửa mời Vũ Vương và các vị khách đi vào.”
Ngọc Hương sững sờ không biết trả lời làm sao cho phải, bị ánh mắt của Thủy Lung nhìn xẹt qua, liền đứng dậy đi vén rèm cửa.
Rèm cửa vừa mở, Thủy Lung liền nhìn rõ mấy người đang đứng ở bên ngoài.
Tổng cộng bốn người, đều là nam tử, đứng đầu là Trưởng Tôn Lưu Hiến.
Thủy Lung đánh giá Trường Tôn Lưu Hiến —— Tướng mạo của hắn rất tuấn tú, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, không giống da thịt mềm mại của con gái, càng giống như ngọc thạch mát lạnh. Một đôi mày kiếm đen nhánh quét ngang, ánh mắt một mí không lớn nhưng lại thâm sâu tinh thông, lúc rũ mắt nhìn người, ánh mắt giống như bị ôn tuyền ấm áp vây quanh, mê người nhất chính là đôi môi đỏ mọng của hắn, luôn tự nhiên vểnh lên, nhã nhặn lại ôn hòa.
Quần áo màu trắng cộng thêm áo choàng quý giá làm lộ ra thân hình cao gầy hoàn mỹ của hắn, bên hông đeo ngọc bội hình vuông sợi dây giữ lại màu tím tía tô, tương xứng với ngọc quang trên tóc hắn, thật ứng với câu nói: Quân tử như ngọc.
Trong trí nhớ của Thủy Lung, nàng biết ‘mình’ yêu Trưởng Tôn Lưu Hiến nhất chính là ở chỗ tính tình của hắn ôn nhu, nho nhã như suối.
Mỗi lần bị hắn nhìn chăm chú, trái tim bình thản sẽ bắt đầu nóng lên, giống như một người sống trong bóng tối, luôn khát vọng được thấy ánh sáng, dù biết rõ ánh sáng ấy là giả.
“Bạch Thủy Lung, ngươi nhìn muội phu tương lai như vậy không hợp với phép tắc cho lắm.” Thanh âm trêu chọc của nam nhân lại vang lên.
Bạch Thủy Lung thản nhiên dời mắt đi.
Người nói chuyện chính là người sôi nổi nhất Phương Tuấn Hiền. Dung mạo của hắn cũng không thua kém gì Trưởng Tôn Lưu Hiến, thậm chí còn xinh đẹp hơn, cũng đẹp hơn cả nữ nhân. Tế mi mắt phượng (2), mũi quỳnh (3) chu thần (4), tài trí sắc bén, không gì không giỏi, khi hắn híp mắt, ánh mắt vốn quyến rũ lại giống như lưỡi đao, hóa giải phần dung mạo mang nét nữ tính, một thân lãnh liệt, nguy hiểm, làm người không rét mà run.
Hai gã nam tử đứng phía sau, Thủy Lung chỉ nhìn lướt qua.
Bọn họ là nhị công tử Tống Thế Minh và tam công tử Tống Thế Nguyệt con trai của đại học sĩ, một đôi song sinh, luôn đi theo bên người của Trưởng Tôn Lưu Hiến, hình tượng làm chó săn, không đáng để ý tới.
“Ngồi đi.” Bạch Thủy Lung mỉm cười khoát tay.
Bọn người Trưởng Tôn Lưu Hiến không ai bước vào.
Tống Thế Minh nhướn mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Bạch đại tiểu thư, đây là thái độ ngươi mời Vũ Vương sao?”
Một bàn chén đĩa còn dư lại cặn bã, có che giấu cũng che không được.
“Tiểu nhị.” Thủy Lung gọi tiểu nhị đang đứng bên ngoài rèm cửa.
“Bạch tiểu thư có gì căn dặn?” Tiểu nhị nói.
Thủy Lung mỉm cười nói: “Gọi người vào thu dọn, ngoài ra ngươi đem mấy món đặc biệt của lâu lên hết đây, mỗi món một phần.”
Tiểu nhị ngập ngừng nói: “Các món ăn đặc sản của lâu, mỗi món đem lên một phần?” Hai mươi ba món ăn, làm sao mà ăn hết?
Thủy Lung nhàn nhạt nhíu mi: “Muốn ta lặp lại nữa à?”
“Không, không cần. Bạch đại tiểu thư đúng là rộng rãi.” Tiểu nhị sợ tới mức tim gan đều nhảy dựng, vội vàng dặn người đi làm.
Thủy Lung nhìn về phía Trưởng Tôn Lưu Hiến nói: “Bốn vị, mời ngồi.”
Chỗ ngồi cũng đã được tiểu nhị thu xếp xong, thức ăn cũng gọi, nếu bây giờ bọn họ không đi vào, khó tránh không nể mặt của Bạch Thủy Lung.
Trưởng Tôn Lưu Hiến do dự một chút, đi vào.
Phương Tuấn Hiền lạnh lùng trừng Tống Thế Minh một cái, cũng đi theo.
Tống Thế Minh đều biết do mình lắm mồm, cúi thấp đầu không dám nói nữa, đi vào nhưng không có ngồi, ngược lại cùng đệ đệ đứng ở một bên.
Thủy Lung cùng Trưởng Tôn Lưu Hiến ngồi đối diện nhau, Phương Tuấn Hiền ngồi bên tay phải của Bạch Thủy Lung.
Mặt bàn được người dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chừa lại một ấm trà xanh.
Thủy Lung tự mình châm trà cho Trưởng Tôn Lưu Hiến, nhẹ nói: “Tỳ nữ không hiểu chuyện, ngay cả châm trà mời khách cũng không biết, ta đành phải tự mình động thủ.”
Ngọc Hương đứng một bên sắc mặt trắng bệch, môi cử động lại không có âm thanh.
Phương Tuấn Hiền cười nói: “Rõ ràng là ngươi muốn được gần gũi với Lưu Hiến, cần gì phải tìm cớ.”
Thủy Lung rót nước trà cho Trưởng Tôn Lưu Hiến xong, lại rót cho Phương Tuấn Hiền, hơi híp đôi mắt, cũng cười nói: “Vậy bây giờ có phải đại biểu, ta cũng muốn gần gũi ngươi hay không?”
Tiếng nói của nàng trong trẻo uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe, lời nói mềm mại giống như dỗ ngon dỗ ngọt đối với tình nhân, động tác hí mắt, làm cho dung mạo cứng nhắc cũng trở nên tươi mới, sinh động hơn.
Phương Tuấn Hiền ngẩn ra, sau khi hoàn hồn nhìn thấy mặt bàn trước mặt đã có một ly trà, nóng hôi hổi.
Bạch Thủy Lung này, giống như đã thay đổi?
“Ta tự tay châm trà, ngươi không định uống thử sao?” Thủy Lung mềm nhẹ nói.
Phương Tuấn Hiền thần trí vẫn còn hỗn độn, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao, nghe theo Bạch Thủy Lung, nâng chung trà lên đưa vào môi.
Nhiệt lượng nóng bỏng làm cho Phương Tuấn Hiền thức tỉnh, dừng lại động tác kịp lúc.
Một ngụm này mà uống vào, đầu lưỡi nhất định sẽ bị phỏng.
Hắn đang muốn buông chén trà xuống thì tay nhỏ bé của Thủy Lung đã duỗi ra, hướng về phía bàn tay đang hạ xuống của hắn, đẩy lên… nước trà nóng bỏng vẩy vào trên môi, hơn phân nửa vào miệng, gần một nửa chảy qua cổ, thấm ướt áo.
“Hí — Bạch Thủy…”
“Uống trà cũng chậm chạp như vậy, thật sự coi mình là nữ nhân sao?” Bạch Thủy Lung khinh bỉ nhìn chằm chằm Phương Tuấn Hiền.
Nét mặt của Phương Tuấn Hiền biến đổi.
Hoàng thân quốc thích của Tây Lăng vương triều, quan quyền thế hệ trẻ tuổi ai cũng biết Phương Tuấn Hiền hận nhất là người khác nói hắn giống nữ nhân.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, chỉ cần chạm nhẹ liền có thể bùng nổ.
“Tuấn Hiền, Bạch tiểu thư là nữ tử, trước đó vài ngày mới bị độc của giao thú ăn mòn nội lực, thân thể còn bị thương chưa lành.” Trưởng Tôn Lưu Hiến đột nhiên lên tiếng. Giọng nói bình thản như suối trong, làm cho không khí nặng nề dần tiêu tán.
“A. Ngươi thật sự muốn che chở nàng. Cũng đúng, nàng bị biến thành như vậy là vì ai chứ?” Phương Tuấn Hiền chế giễu nói.
Lúc này nói có mấy câu, hắn liền thầm hút vài hơi khí lạnh, đôi môi bị bỏng nặng.
Thủy Lung nhẹ giọng nói: “Miệng của ngươi bị sưng đỏ lên rất giống thịt tràng (5) khi nãy ta mới ăn.”
Phương Tuấn Hiền xanh cả mặt: “Ngươi còn dám nói!?”
Thủy Lung nhíu mày, “Ta không biết nước trà nóng như vậy, nếu biết ta sẽ không cho ngươi uống.”
Phương Tuấn Hiền nghe ra trong lời nói của nàng có hối hận, lại là ngẩn ra. Trong tầm mắt, đôi mày thô dày của Bạch Thủy Lung nhẹ cau, lông mi có chút run run, cho dù da mặt của nàng vẫn chất phác khô khan, Phương Tuấn Hiền vẫn nhìn ra nàng hối hận, đôi con ngươi đen bóng sâu thẳm phía dưới cặp lông mi khẽ run run, làm cho người ta muốn chú ý nhưng cuối cùng lại không thấy rõ.
Phương Tuấn Hiền hoàn toàn không có phát hiện chính mình gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Lung, dáng vẻ mê mẩn lại không bình thường.
Trường Tôn Lưu Hiến ngồi ở bên cạnh dừng lại động tác dùng ngón tay ma sát cốc nước, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
“Tuấn Hiền.”
“A?” Phương Tuấn Hiền không quay đầu lại nhìn hắn, vừa há mồm liền đau, tay ôm lấy môi mình.
“Đau lắm à?” Thủy Lung hỏi.
“Ngươi để ta hắt nước nóng lên người ngươi một lần thì biết!” Phương Tuấn Hiền ánh mắt nhỏ dài híp lại, giống như lưỡi đao. Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng không có hành động như vậy.
Thủy Lung đột nhiên đứng lên.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi ngồi ở đây đợi một lát, ta đi mua thuốc cho ngươi.”
“Cái gì?” Phương Tuấn Hiền nghĩ rằng chính mình nghe lầm.
Bạch Thủy Lung tự mình đi mua thuốc cho hắn? Ở trước mặt Trưởng Tôn Lưu Hiến, lại dốc lòng săn sóc đối với nam nhân khác? Rất kỳ lạ!
Tây Lăng quốc, ai chẳng biết Bạch Thủy Lung không phải là loại người phục tùng người khác, nàng chỉ dịu dàng và tỉ mỉ đối với Trưởng Tôn Lưu Hiến.
“Ta nói đi mua thuốc cho ngươi.” Thủy Lung nhẹ nhàng mỉm cười .
Nàng đứng, Phương Tuấn Hiền ngồi, hắn ngửa đầu liền có thể nhìn rõ ánh mắt của nàng. Cặp mắt kia rất giống hắc diệu thạch (6), đen không thấy đáy, sâu bên trong tựa hồ như có cất giấu cái gì đó, nhiều gợn sóng nhỏ dập dờn lan rộng, cực kỳ lấp lánh.
Phương Tuấn Hiền nhìn xem thất thần một lúc, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng đánh mất.
“Tiểu, tiểu thư?” Ngọc Hương biết Bạch Thủy Lung căn bản không có tiền để trả, thấy nàng đi rồi, trong lòng giật mình , mơ hồ đoán được điều gì đó. Bất chấp sự có mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến và những người khác ở đây, chạy chậm ra khỏi căn phòng.
“Hình như Bạch tiểu thư không có cùng với Vũ Vương nói chuyện một câu nào thì phải?” Tống Thế Nguyệt đột nhiên nói.
Tình huống này chưa từng xảy ra.
Tống Thế Minh nói: “Sẽ không phải là nàng ta muốn lạt mềm buộc chặt chứ?”
Phương Tuấn Hiền âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng là loại người thiếu tâm nhãn, cũng biết thủ đoạn này sao?”
Tống Thế Minh huynh đệ bị hắn châm biếm, vội vàng câm miệng.
Trường Tôn Lưu Hiến nhíu mày suy nghĩ nhìn Phương Tuấn Hiền.
___________________________________
(1) Kỳ lạ, quái gở.
(2) Lông mày hẹp dài, mắt phượng.
(3) Ngọc đẹp để chỉ những đồ vật tinh xảo. Ý nói mũi của hắn đẹp không tì vết, cao thẳng tắp.
(4) Thần: môi; chu: đỏ. Đôi môi đỏ thắm.
(5) Giống như xúc xích í >.
(6) Thạch anh màu đen.
Trong các loại đá thạch anh, thạch anh khói và thạch anh tóc đen ở trong một số điều kiện môi trường đặc biệt sẽ chuyển hoá thành thạch anh đen. Thạch anh đen có khối lượng riêng rất nặng và độ cứng cao nhất trong các loại thạch anh.