Ánh trăng bên ngoài sáng rực, bầu trời lấp lánh ánh sao, còn bên trong nhà, mọi ngóc ngách đều tràn ngập niềm vui...
Tiếng nhạc chuông thanh thúy vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp.
Phượng Tử Hề lấy điện thoại di động ra, lướt qua dãy số trên màn hình, là số lạ!
Đầu ngón tay cô ấn nhẹ một cái, sau đó tùy tiện ném chiếc điện thoại xuống một góc của ghế sofa.
Bà nội Dạ ở đầu dây bên kia nghe một tiếng “tút”, vẻ mặt trở nên trống rỗng, tay phải đỡ cằm, đầu hơi nghiêng nghiêng, sau một hồi suy nghĩ, bà nhấp giọng hô to “Tên vô lại, mau lại đây...”
Dạ Lăng Mặc ở trong phòng tắm nghe thấy âm thanh hoảng loạn của bà nội, tay trái giơ lên, ném con thỏ trắng xuống đất. Anh bước nhanh ra ngoài, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bà nội Dạ giơ tờ giấy ra trước mặt anh: “Đây là số của Hề Hề đúng không “
Dạ Lăng Mặc liếc xuống, nhẹ nhàng gật đầu:“Là số của cô ấy “
Bà nội Dạ nghe vậy, trên trán hiện ra hình chữ xuyên, mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm:“Thật khó hiểu “
Tại sao Hề Hề lại không nghe điện thoại của bà vậy!
Dạ Lăng Mặc đứng bên cạnh bà của mình, hai tay đút trong túi quần, con ngươi sâu thẳm hiện lên một mạt trầm tư. Lát sau, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên một đường mờ nhạt. Từ cơ thể anh tản mát ra hơi thở lạnh lẽo...
Người giúp việc đứng gần đấy khẽ rùng mình một cái, cắn chặt môi không dám nói.
Sau một hồi im lặng, bà nội Dạ nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười tươi như hoa: “Tên vô lại kia, ta muốn nói chuyện điện thoại với Hề Hề!”
Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc lóe lên. Đuôi lông mày nhiễm một chút ý cười, thanh âm gợi cảm vang lên trong không khí: “Bà muốn con gọi giúp sao?”
Bà nội Dạ đứng bên cạnh gật đầu ngoan ngoãn: “...”
Đôi tay của người giúp việc gập lại trước ngực: “...”
Sao cô lại cảm thấy cậu chủ đang rất vui nhỉ?
Là ảo giác đúng không?
Khóe miệng Dạ Lăng Mặc nhếch lên một đường cung tà mị, hàng mi đen dày như lông vũ khẽ rung lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt của anh hiện lên thêm phần tuấn mỹ.
Ngón tay thon dài ấn một dãy số.
Giây tiếp theo, tiếng nhạc chờ êm tai vang lên...
Đôi chân của Dạ Lăng Mặc để chéo nhau, lưng lười biếng dựa vào tường, lặng lẽ chờ đợi một giọng nói quen thuộc...
Tuy nhiên, sau khi tiếng nhạc kết thúc, vẫn không có ai bắt máy...
Đôi mắt của Dạ Lăng Mặc lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tay phải nắm tay cầm điện thoại xiết thêm chặt, có thể nghe thấy tiếng khớp xương vang lên răng rắc. Lát sau, khi vật trong tay trở nên biến dạng, anh mới quăng nó sang một bên, một mạch đi vào phòng ngủ.
Bà nội Dạ khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất ở hành lang, khuôn mặt bao phủ một tầng mờ mịt, bà duỗi tay chọc chọc cánh tay người giúp việc ở bên cạnh, hỏi nghi hoặc: “Có thấy tên vô lại kia còn tức giận hơn cả ta không!”
Người giúp việc gật đầu tán đồng: “......”
Ban nãy, cô còn tưởng bản thân bị đóng băng đến nơi rồi chứ, thật đáng sợ......
- ----------
Phòng ngủ.
Mùi hoa oải hương nhàn nhạt vấn vít khắp các ngóc ngách.
Màu sắc ga trải giường so với sơn tường vô cùng hòa hợp.
Dạ Lăng Mặc mở ngăn kéo, lấy điện thoại ra, phá lệ gửi đi một dòng tin nhắn.
Sau đó, anh lười biếng thả người xuống giường, hai chân vắt chéo nhau, lặng lẽ chờ đợi...
Một phút, hai phút... mười phút sau, tin nhắn như bị ném xuống biển sâu không đáy vậy. Không có một lời phản hồi nào cả...
Một ngọn lửa dữ dội bùng lên trong lồng ngực, đôi mắt của Dạ Lăng Mặc gằn lên tia máu, giống như một con thú dữ vừa bị đánh thức.
Phượng Tử Hề, xem như cô lợi hại!
Bà nội Dạ nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ, ló một nửa đầu vào quan sát, đôi mắt vẩn đục của bà lộ ra vẻ khó hiểu, tên vô lại này rốt cuộc bị sao vậy!
Có vẻ rất không vui!
Bà lão nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thế nhưng vẫn không thể biết được lí do Dạ Lăng Mặc đột nhiên nổi nóng!
Mà thôi!
Nếu không hiểu được thì đừng cố hiểu làm gì!
Bà vẫn nên đi tìm cách gọi điện cho Hề Hề thì hơn.