Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 150: Chương 150




Bà nội Dạ quay trở lại đại sảnh, nhấc tay cầm điện thoại lên. Khuôn mặt già nua trở nên đen kịt. Tên vô lại, chỉ gọi điện thôi mà, có cần dùng lực mạnh như thế không?

Bà tung tăng đi vào phòng khách, lấy điện thoại lên.

“Nhấn cho ta một dãy số!” Bà nội Dạ đưa điện thoại di dộng cho người giúp việc: “Nếu không bắt máy, tiếp tục gọi, cho đến khi kết nối được thì thôi!”

- ---------------------

Tiếng chuông vang lên liên tục chẳng khác gì đòi mạng.

Phượng Tử Hề có vẻ không vui, cô với tay lấy điện thoại di động ra từ một góc, liếc nhìn. Sau vài giây, ngón tay thản nhiên lướt trên màn hình.

Đầu dây bên kia, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Lão phu nhân, bắt máy rồi ạ...”

Đồng tử của Phượng Tử Hề hơi co lại, khóe miệng tùy ý nhếch lên: Lão phu nhân? Lão phu nhân nào vậy!

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc có chút giận dỗi truyền tới: “Hề Hề, con quên ta rồi đúng không!”

Người giúp việc nhìn bà lão đứng bên cạnh, có chút kinh ngạc: “...”

Đây là lão phu nhân mà cô biết?

Có cảm giác như đã thay đổi hoàn toàn vậy!

Trái tim Phượng Tử Hề đập mạnh, đây là...bà của Dạ ác ma!

Sau một hồi im lặng, đôi môi thanh tú khẽ nhếch lên: “Con có thể quên ai, nhưng sao lại quên bà được!”

Bà nội Dạ trong lòng vui mừng, cả người cuộn tròn trên ghế sofa, khuôn mặt nhăn nheo lộ ra nụ cười hạnh phúc, giọng nói già nua mang theo ý cười: “Mấy lời này làm ta thật sự vui a!”

Giọng điệu trẻ con khiến Phượng Tử Hề nở nụ cười rạng rỡ, hàng mi tựa cánh bướm non rung lên nhè nhẹ...

“ Bà, con muốn Dạ ác ma đưa bà đến Cao An chơi! “

“Dạ ác ma, Dạ ác ma...”Bà nội Dạ nhẩm lại từ này vài lần, khuôn mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười. Bà đưa tay ra vỗ nhẹ vào trán, cười haha mấy tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, thằng nhóc đó đúng là ác ma, hơn nữa còn là ác ma giết người không thấy máu! “

Khóe miệng Phượng Tử Hề giật giật:“... “

Bà thực sự đối xử với đứa cháu trai duy nhất như vậy ư!

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, bà nội Dạ miễn cưỡng cúp điện thoại.

Bên kia đầu dây, sau khi cúp máy, Phượng Tử Hề thấy một tin nhắn được gửi tới, liền mở ra đọc. Là của Dạ Lăng Mặc.

Nội dung đơn giản và súc tích: [Bà nhớ cô, mau gọi lại]

Phượng Tử Hề nhíu mày, khuôn mặt thanh tú lộ chút mệt mỏi. Cô vừa nói chuyện với bà nội Dạ xong, tin nhắn này coi như dư thừa.

Lúc này, Liễu Duyệt hào hứng đi đến: “Hề Hề, Chủ tịch Đoàn hứa sẽ hợp tác với Phượng thị!”

Phượng Tử Hề gật đầu: “...”

Đoàn Thiên Tường không hổ danh là lãnh chúa trên thương trường, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra vấn đề bên trong của Phượng thị...

Sau vụ với Phượng Kim Hải, mặc dù Liễu Duyệt nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nhưng cựu cổ đông của công ti vẫn không đồng tình với việc một người phụ nữ chuyên ở nhà nội trợ lại đảm nhiệm vị trí chủ tịch.

Bây giờ với sự hợp tác của Đoàn thị, những người kia không muốn cũng phải đồng ý mà thôi.

Nếu không có việc cứu người lần này, Phượng Tử Hề dự định dùng phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất, bắt những người đó phải gật đầu đồng ý.

- -------------

Cùng lúc đó, biệt thự Dạ gia.

Lão phu nhân mỉm cười đi vào phòng ngủ, đôi mắt nheo lại: “Dạ ác ma, ngươi là Dạ ác ma!”

Đôi mắt của Dạ Lăng Mặc khẽ lóe lên, bàn tay xiết chặt lại, có thể nghe thấy thanh âm “răng rắc” vang lên...

Nhiệt độ trong không khí đột nhiên lạnh đi vài phần.

Bà nội Dạ trực tiếp bỏ qua cảm giác gì đó không ổn. Tiếp tục tiến lại gần khoe khoang: “Dạ ác ma, ta vừa nói chuyện điện thoại với Hề Hề. Con bé nói rằng rất nhớ ta, rất nhớ ta...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.