Vương Bài

Chương 95: Chương 95: Độc lập






Tập đoàn Lâm Hải là do một vị họ Lâm với một vị họ Hải sáng lập ra, nghiệp vụ cũng tương tự với Đỗ thị quốc tế vậy, trọng điểm là ở nguyên năng lượng, xuất nhập cảng. Cũng là một trong top mười những công ty xí nghiệp chế tạo. Tập đoàn Lâm Hải trên cả nước có mười nhà xưởng gia công lớn. Như những linh kiện điện thoại Tây Qua là do bọn họ sản xuất, đám nhân viên trong quốc nội đạt tới con số 600 ngàn người. Không chỉ ở trên phương diện kinh tế, mà những mặt xã hội cũng có ảnh hưởng vô cùng lớn.

Hải Na có hai người em trai, một người tự mình mở công ty, còn có một người thì phụ trách bộ phận đàm phán xuất khẩu mậu dịch. Chủ yếu là vấn đề thuế quan, tỉ suất hối đoái linh tinh. Bọn họ đều là ngườ bên trong ban giám đốc, là những nhân vật có thực quyền của tập đoàn Lâm Hải.

Tổng tài của Lâm Hải tập đoàn là một cô nàng ba mươi tuổi, là con gái của vị chủ tịch trước, Lâm Hà Y. Cô gái này không hề đơn giản bởi sau khi cô ấy đảm nhiệm chức vụ này thì luôn bỏ qua những quan hệ mờ ám với Đỗ thị quốc tế, lại mở rộng danh sách hợp tác với những người khác. Nguyên bản hai tập đoàn này hôm nay tôi đi trước, hôm sau anh vượt lên, đúng phong cách của Trung Quốc. Nhưng hiện giờ thì đã biến thành chia đôi, có giao tình, nhưng mà sinh ý thì còn lớn hơn cả giao tình. Trong vòng hai năm này, tập đoàn Lâm Hải đã tay mới mười hai người phụ trách ở các cấp bậc quan trọng. Cho nên cô ta nhận được một ngoại hiệu đó là “Lâm Hitler”. Dưới sự cải cách không ngừng của cô, tập đoàn Lâm Hải đã dần biến thành tập đoàn chuyên chế, những vấn đề mà vị Hải nhị thiếu gia không phản đối thì cô luôn được một quyền phủ quyết và một quyền thông qua đối với bất kỳ đề án nào.

So sánh với Đỗ thị quốc tế thì cái khác lớn nhất chính là Lâm Hải tập đoàn không hề có bóng dáng của xí nghiệp gia tộc gì hết. Bốn người Đỗ Thanh Thanh vừa tới tổng bộ của công ty Lâm Hải, thì có một người đàn ông ở đó chờ sẵn rồi:

- Xin chào mọi người, tôi là trợ lý của Lâm tổng, Hứa Vân Giai, xin mời theo tôi.

Tầng thứ hai mươi bảy là cao nhất, so với con số ba mươi ba của Đỗ thị quốc tế thì có vẻ khá là bình thường. Hứa Vân Giai đưa mọi người tới chỗ chờ đối diện với văn phòng của tổng tài. Một vị thư ký điện thoại đi:

- Lâm tổng, người của công ty thám tử Tinh Tinh đã tới.

- Mời vào.

Thư kí gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng làm việc vào luôn, rồi rời khỏi sau khi đóng cửa lại. Văn phòng rất lớn, nhưng lại vô cùng trống trải, ở góc phòng có một bàn làm việc khá lớn, sau nó là bốn cái giá sách, thêm một chiếc sô pha cùng một bàn uống trà. Ở nơi đó có một người phụ nữ đang ngồi thẳng người, trên tay là một tách cà phê, đưa mắt nhìn xuống từ phía cửa sổ, quan sát toàn bộ thành phố A. Dường như cô ta đang quy hoạch kế hoạch to lớn của bản thân vậy.

Lâm Hà Y xoay người nói:

- Cứ ngồi đi.

Lâm Hà Y nhường chỗ cho bọn họ, thì bắt đầu đi xung quanh quan sát mấy người rồi ngồi xuống:

- Thật là vui khi mấy người tới đây, chỉ là hiện tại có một vấn đề. Chúng tôi chỉ sợ không thể nào mua được cổ phần của công ty Tinh Tinh.

- Hả?

Cả bốn người đều sửng sốt, Đỗ tiên sinh một giờ trước mới báo cho bọn họ, mà thay đổi xoành xoạch không phải là tác phong của đám tập đoàn lớn.

Lâm Hà Y cũng không để ý tới sự hoài nghi của mọi người, chỉ nói thẳng:

- Nhưng có một người bạn của tôi muốn bơm tiền cho công ty Tinh Tinh, để tạo ra thương hiệu cho Tinh Tinh. Thậm chí là còn muốn mua một tầng văn phòng cho công ty Tinh Tinh, cho nên theo tôi thì nếu tính về mặt sinh ý, công ty Tinh Tinh chọn bạn của tôi thì sẽ có được sự phát triển to lớn vượt bậc.

- Ai?

Bốn người đồng thanh hỏi?

Thư kí gõ cửa, sau đó nói:

- Hứa nữ sĩ tới.

- Mời vào.

Người tới là Hứa Văn, Vu Minh với Lý Phục vừa thấy cô ta thì chỉ biết đập tránh. Bởi Lý Phục đã thay đổi bộ đồ khí phách ngày hôm qua rồi, hiện giờ trên người chỉ là một bộ đồ màu bích ngọc, trang sức trang nhã, mái tóc thả tự nhiên, có vài sợi bay bay về phía trước, đầy vẻ thanh thuần động lòng người, Hứa Văn ngồi xuống nhìn Đỗ Thanh Thanh nói:

- Đỗ tiểu thư, tôi muốn bỏ ra năm triệu đô la để mua…

Lý Phục liền ngắt lời:

- Lisa, tôi thấy cô đang lãng phí tiền rồi, bởi tôi sẽ không bao giờ làm việc cho công ty của cô.

Lâm Hà Y căn bản không lên tiếng, Đỗ Thanh Thanh chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn Vu Minh tìm giúp đỡ. Vu Minh hơi ngưng một chút rồi nói:

- Tinh Tinh công ty thuần túy là nhờ có chúng tôi cho nên mới có được danh tiếng tới mức này, mà đóng cửa hay không lại do quyết định của người ngoài. Bị người khác mua lại, sau đó lại làm lễ vật tặng cho bạn bè, lại còn là một kẻ chỉ vì tình cảm mà lấy tiền đập người. Các người cứ chơi từ từ đi, tôi đây không phụng bồi đâu.

Dứt lời, Vu Minh đứng lên, chỉnh lại bộ đồ trên người, quay bước đi luôn.

Nghê Thu nhìn Vu Minh rời đi, chỉ thán phục:

- Vu Minh tức giận rồi, cái tên này thực sự có thể tức giận sao? Tôi có phải đang nằm mơ hay không đây?

Lý Phục nhìn Hứa Văn nói:

- Đây chính là chỗ mà tôi bất mãn với cô, cô luôn tự nhận mình cao quý hơn người khác. Còn Lâm tổng, cô cũng không hề có ý muốn hợp tác gì hết. Không hề thông báo, cũng không chờ chúng tôi đồng ý liền an bài một cuộc gặp như vậy. Thật sự là đến lễ phép cơ bản, một chút giáo dưỡng cũng không có. Đỗ tiểu thư, chúng ta đi thôi.

Đỗ Thanh Thanh có chút đau lòng mà cáo từ, bởi dù sao đó cũng là năm triệu đô la đó. Nhưng Đỗ Thanh Thanh cũng hiểu, không thể nào dùng tiền mà lay động được Vu Minh với Lý Phục.

Vu Minh lái xe ra chờ mọi người ở cổng lớn tập đoàn Lâm Hải. Ba người ra ngoài, thì thấy Vu Minh đâu có nửa phần tức giận gì. Ba người lên xe, Vu Minh khởi động xe rồi thở dài:

- Vừa thấy cô nàng kia là tôi biết vụ này coi như vứt đi rồi.

- Vì sao?

Đỗ Thanh Thanh hỏi.

- Người phụ nữ kia trên nguyên tắc là có xung đột với Lý Phục, cho nên Lý Phục sẽ không quan tâm tới. Mà chúng ta càng không có được năm triệu đâu. Còn cái cô Lâm Hà Y với người phụ này là bạn bè, cho nên sẽ không vì đám cá nhỏ như chúng ta mà trở mặt với bạn cô ta được. Mà hiện giờ là chúng ta không có làm sai cái gì, theo như hiệp ước của công ty Tinh Tinh với tập đoàn Đỗ thị thì nếu như là do sự sai lầm của Đỗ thị tập đoàn mà chúng ta phải phá sản, thì Đỗ tiểu thư không cần phải bồi thường cái gì, mà còn được nhận một khoản bồi thường. Đỗ tiên sinh lại là một tên thổ hào không tệ, khá tôn trọng người khác, cho nên là tiền bồi thường chúng ta nhận, sau đó chúng ta tự điều hành công ty của bản thân mình thôi.

Nghê Thu nói:

- Ý tưởng của cậu là thành lập từ sự thiện lương của Đỗ tiên sinh rồi. Mà người có nhân tính không phải là lý do để cho người ta khinh bỉ ngày ngày sao?

- Ngày ngày hả? Làm gì có chứ? Tôi đã gọi cho Đỗ tiên sinh rồi, Đỗ tiên sinh cũng cảm thấy không ngờ lại xuất hiện loại chuyện này. Nếu tập đoàn Lâm Hải không chịu thu mua thì hắn chỉ có thể giải tán công ty Tinh Tinh mà thôi. Hơn nữa lần này là vấn đề từ Đỗ thị quốc tế, sở dĩ phải cho Đỗ tiểu thư một phần bồi thường. Ha ha, Đỗ tiên sinh không biết tôi thích uống Cô ca, nhưng mà tôi hiểu cách làm người của hắn lắm.

- Đỗ thổ hào lại bị đánh thêm một lần rồi… Nhưng mà, có thể coi như lần này chúng ta đoạt được bức tranh về, hắn ta cũng nên cảm tạ chúng ta. Sếp à, tôi thấy nên là như vậy, chúng ta ra độc lập thôi. Về sau cầm bức tranh qua, đòi 10% giá trị bức tranh làm phí điều tra.

Đỗ Thanh Thanh có chút khó khăn:

- Tự mình làm sao?

Đỗ thị quốc tế còn có đoàn luật sư, nhân sự, tài vụ, rồi một đống ngành hỗ trợ, bản thân ra ngoài thì…

Lý Phục cảm thấy ái ngại:

- Xin lỗi cả nhà, đây là do tôi mới thành như vậy.

Đỗ Thanh Thanh thì an ủi Lý Phục:

- Như Vu Minh với Nghê Thu, ra ngoài độc lập thì chưa hẳn là một chuyện không tốt.

Đỗ Thanh Thanh so với Vu Minh còn có tình nghĩa hơn, mà nếu Lý Phục thật sự có thể bán được năm triệu đô la, Vu Minh sẽ không do dự mà bán Lý Phục cho vợ của hắn ngay. Dù sao thì thành hủy mười ngọn miếu, còn hơn hủy một chuyện hôn sự, hơn nữa, lấy tiền rồi thì vẫn có thể chạy trốn chứ sao. Chỉ là nhìn Lý Phục là biết không có hy vọng nào cho vụ mua bán này rồi, nếu bàn không xong thì chỉ có thể tới chỗ tên Đỗ thổ hào kia mà nện ít tiền tiêu vặt thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.