Lúc tiến vào cửa chính của hội thi, hai thủ vệ
ngăn Tô Khả Nhi lại, một người cười hỏi: "Xin hỏi cô nương có mang theo
thư mời tham gia đến không?"
Thư mời tham dự? Tô Khả Nhi nhớ lại
lúc cô sắp đi, quản gia đưa cho cô tập giấy tờ gì đó, lúc ấy cô không để ý là cái gì mà cất luôn vào người, cô liền lấy ra xem, quả nhiên là
trên đó viết ba chữ Mời tham gia, cô cười rạng rỡ: "Đây này."
"Mời cô nương vào."
Thủ vệ nhường đường, Tô Khả Nhi cùng nha hoàn chậm rãi bước qua cánh cửa,
đi qua tiền đường, đập vào mắt là một hoa viên rực rỡ các loài hoa đủ
các màu sắc, có màu vàng của hoa cúc đại đóa nở rộ, màu đỏ hồng của hoa
hồng, màu xanh của lá...xen lẫn nhau tỏa mùi hương ngào ngạt, trong khi
đó, ở các góc viện, đều là các công tử văn nhã, tay cầm quạt, cùng nhau
luận thi, chuyện trò vui vẻ, không khí văn nhân tràn ngập. Ở phía xa xa, dưới đình nghỉ mát có hơn mười kiều ảnh thướt tha, trang phục xanh đỏ,
thơm ngát, toàn là những cô gái có dung mạo khí chất, chắc là thiên kim
tiểu thư của quan gia, tuổi xấp xỉ từ mười lăm đến mười tám tuổi, mặt
tươi mày ngài, thanh tú tươi tắn, Tô Khả Nhi để ý các quý công tử trong
lúc cười nói ánh mắt đánh về phía các cô gái cách đó không xa, ánh mặt
lộ sự yêu thích, các cô gái cũng thẹn thùng xấu hổ lấy khăn tay che mặt, đôi mắt xinh đẹp rạng ngời, má hồng thẹn thùng.
Tô Khả Nhi nghĩ
thầm, xem ra cái gọi là đại hội luận thi chính là đại hội tìm người yêu
đi! Khó trách tên Tiêu Thương kia bắt cô nhân hội thi này phải tìm được
phu quân, tuy nhiên, những quý công tử trước mặt này đối với Tô Khả Nhi
mà nói thì không phải là chướng mắt gì cả, mà căn bản không phải là "món ăn" cô thích.
"Tiểu thư, chúng ta qua bên kia đi! Chắc hội thi chưa bắt đầu đâu." Nha hoàn nhắc nhở.
Tô Khả Nhi đi về hướng các cô gái đó, các thiếu nữ đang uống trà nhàn nhã
và nói chuyện phiếm thấy có người bước đến, mắt đều đổ dồn vào Tô Khả
Nhi, đối với họ thì Tô Khả Nhi rất xa lạ, lúc này, một cô gái có dung
mạo xinh đẹp, vẻ mặt xấc xược đắc ý tự giới thiệu với mọi người: "Ta là
Lưu Khoan Thai, cha ta là đương kim Lưu tướng Lưu Thanh Vân...."
Những lời giới thiệu vừa thốt ra, mọi người đang uống trà nói chuyện phiếm
đều giật mình e ngại, Lưu Khoan Thai để ý riêng cô gái xinh đẹp lạ mặt
kia thì ánh mắt chỉ hơi ngạc nhiên một chút, đối với vị thiên kim này là nữ tử của quan lớn trong triều chẳng có biểu hiện gì gọi là e ngại hay
ngưỡng mộ gì cả, điều này nằm ngoài dự liệu của Lưu Khoan Thai, cô ta
không cam lòng đứng lên, đưa mắt săm soi lên người Tô Khả Nhi, đánh giá, thấy Tô Khả Nhi quần áo đơn giản, vừa nhìn là biết nữ nhi con nhà
nghèo, cô ta liền cười nhạt, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, hất cằm hỏi:
"Vị cô nương ngày trông rất lạ mặt, chẳng hay xuất thân nhà ai?"
Tô Khả Nhi vừa nhìn đã nhận ra bản chất của cô ta, liền nở nụ cười nói:
"Tôi chỉ là nữ tử ở gia đình nghèo trong nhân gian, có nói tiểu thư cũng không biết đâu.'
Tô Khả Nhi vừa cất lời xong liền rước lấy bao
ánh mắt nhìn về phía mình, lại một lần nữa tỏ sự ngạc nhiên, ở hội thi
này là hội tụ những người xuất thân ở gia đình phú quý giàu sang, còn nữ tử nhân gian này sao lại có thể tham gia được? Mọi người đang suy nghĩ, Lưu Khoan Thai trừng mắt nói: "Nữ tử nhân gian làm gì có tư cách đại
hội luận thi chứ?"
Tô Khả Nhi cố tình im lặng một chút, rồi lại
cất giọng đùa cợt: "Haizz, tôi chỉ là lớn lên ở nhân gian mà thôi, nhưng thân phận hiện tại của tôi là biểu muội của Tiêu Vương gia, Tôi là Tô
Khả Nhi."
Câu trả lời này khiến Lưu Khoan Thai cứng họng, phải
biết rằng hiện nay Tiêu Vương gia là hoàng thân quốc thích trong triều,
cha cô ta cũng phải nể mặt Vương gia ba phần, Lưu Khoan Thai tỏ vẻ
ngượng ngập, thấy mọi người đều che miệng cười thầm, ngượng ngùng không
dám nói câu nào mặt xám xịt về ngồi lại chỗ của mình.
Tô Khả Nhi
cũng tìm một chỗ chưa có ai ngồi rồi ngồi xuống, đưa mắt quan sát xung
quanh, phát hiện bên cạnh mình là Tề Tú Viện thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở
kinh thành, cô ấy đang điềm đạm uống trà, trái ngược lại với các thiếu
nữ đang xúm xít vào trêu đùa nhau, thấy Tô Khả Nhi nhìn mình, Tề Tú Viện ngước mắt lên cười với Tô Khả Nhi, đôi môi mọng đỏ hé mở: "Vừa nghe cô
nương tự xưng là biểu muội của Tiêu Vương gia, vì sao ta chưa gặp cô
nương bao giờ?"
Tô Khả Nhi cười: "Đúng vậy, tôi chỉ mới đến vương phủ thôi."
"Ồ! Thảo nào." Tề Tú Viện gật nhẹ đầu.
Đúng lúc, một tiếng nói mang theo sự vui sướng vang lên: "Này, kia có phải là Mạc Dạ Ly tướng quân không?"
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt của các thiếu nữ đều hướng về phía hành lang, chỉ
thấy trong hành lang một bóng dáng mặc cẩm bào đang bước đi rất ưu nhã,
mặc dù cách xa hơn mười mét nhưng vẫn có thể thấy được vị nam tử đó khí
chất mạnh mẽ cao quý, khuôn mặt trắng trẻo, khí độ bất phàm, bờ vai rắn
rỏi càng làm tăng thêm vẻ phong nhã tiêu dật, chỉ thấy người đó cúi đầu, bước đi điềm đạm, đối với ánh nhìn chăm chú của các cô gái thì dường
như không thấy.
Ánh mắt của Tô Khả Nhi cũng bị bóng dáng đó hấp
dẫn, người đó có thân hình cao thẳng, khí chất thanh nhã xuân phong,
hiển nhiên đó mới là "món ăn" của Tô Khả Nhi, nhưng qua khóe mắt, Tô Khả Nhi nhìn thấy vẻ cái chau mày của Tề Tú Viên ngay bên cạnh, mặc dù dung mạo tuyệt mỹ của Tề Tú Viện không lộ tia sơ hở gì nhưng Tô Khả Nhi nhạy cảm nhận ra ngay, cô thầm nghĩ, chẳng lẽ vị đệ nhất mỹ nhân của kinh
thành cũng thích người đàn ông vừa đi ngang qua hay sao!
"Mạc Dạ
Ly tướng quân cũng tới, có người nói Tiêu Vương gia cũng tới, ngày hôm
nay thật sự là hội tụ nhiều thanh niên tài tuấn, quả nhiên là náo
nhiệt." Một cô gái khá xinh đẹp nói, trên đầu cái trâm ngọc, trên người
mặc trang phục thêu phượng hoàng màu tím nhạt, trông rất khả ái.
Cô gái vừa nói xong, một thiếu nữ khác lại quay sang nhìn Tề Tú Viện,
giọng điệu trêu ghẹo nói: "Tiêu Vương gia đến, đều là công lao của Tề tỷ tỷ."
Tề Tú Viện cười tươi như hoa, nhỏ nhẹ phản bác: "Nào có...liên quan gì đến ta chứ? Tú Viện thật không có khả năng đó."
Thiếu nữ kia lanh miệng trả lời: "Sao lại không liên quan gì? Tiêu Vương gia
đến là do tình ý của Tề tỷ tỷ, chúng ta đều thấy mà! Tiêu Vương gia có
tiếng là người nghiêm nghị lạnh lùng cao ngạo ở trong triều, hắn đối với việc tuyển chọn Vương phi vô cùng cẩn trọng, với dung mạo gia cảnh của
Tề tỷ tỷ đương nhiên rất thích hợp với thân phận Vương phi rồi, hoàn
toàn xứng đáng."
'Tiểu Liên, ngươi đừng nói đùa, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Tề Tú Viện khiển trách, đôi mắt thanh tú lay
động như có điều gì đó không thể nói ra.
Tô Khả Nhi ngồi bên nghe mẩu đối thoại, liền bừng tỉnh, thì ra tên Tiêu Thương này yêu Tề Tú
Viện, khó trách hắn lại tức giận khi mình nói như vậy, quả thật, con mắt của hắn thật cao siêu! Nếu như so với Tề Tú Viện, cô ấy khuynh quốc
khuynh thành như vậy, dung mạo dáng dấp mềm mại như liễu, tuy thân phận
không được cao quý như hắn, tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu ai
lấy được tuyệt đại mỹ nhân Tề Tú Viện thì cũng là may mắn của người đó.