Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 10: Chương 10




Hôm nay mặt trời vừa ló rạng, bầu trời cao trong, một ngày đẹp trời đã bắt đầu như vậy, sáng sớm, nhóm nha hoàn đã tới hầu hạ, Tô Khả Nhi ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp, trên người mặc đồ màu xanh trang nhã kết hợp với thắt lưng bằng dải lụa mảnh mai nhẹ nhàng phiêu dật, tóc buộc tết nửa đâù, hai bên tóc mai buông trước ngực, khiến cho Tô Khả Nhi càng tăng thêm phong nhã.

"Tô cô nương, xe ngựa đang chờ cô nương bên ngoài." Quản gia đến nhắc nhở.

"Vương gia đâu?" Tô Khả Nhi hỏi.

"Vương gia đang cùng quan viên ở thư phòng nghị sự, sẽ đi sau." Quản gia cúi đầu trả lời.

Tô Khả Nhi cũng biết Tiêu Thương sẽ không xuất hiện cùng mình, trong mắt anh ta, cô chính là người có hành vi tầm thường không có giáo dục, chỉ là một cô gái quê mùa ngốc nghếch. Đúng vậy! Anh ta là Vương gia có thân phận cao quý nên phải tránh xa cô ba mét, Tô Khả Nhi nghĩ thầm, anh ta muốn nghĩ thế nào thì kệ anh ta! Chỉ cần bản thân mình sống vui vẻ là được.

Ngồi trên xe ngựa, nơi sắp đến là sân đại hội luận thi, đó là một tòa nhà tọa lạc ở thành nam cực kỳ nổi danh được gọi là Khắc Hoa các. Khắc Hoa các là nơi tụ tập các văn nhân nhã khách đến ngắm cảnh ăn uống, các hội thi ca múa long trọng thường được tổ chức tại đây, huống chi, nghe nói ông chủ đứng sau Khắc Hoa các cũng không phải là nhân vật đơn giản, rồi có nhiều quý tộc hoàng cũng tới đây để thưởng thức, cho nên, danh tiếng của Khắc Hoa các không phải là đồn nhảm gì.

Xe ngựa đi về phía nam, mặt trời hôm nay như đi đâu mất, từng đợt gió mát lạnh thổi tới, cảm nhận được sự mát mẻ, Tô Khả Nhi ngồi trong xe ngựa hơi ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, đột nhiên lại nhớ đến chuyện thương tâm của bà bà kia, cô lại thấy đau buồn, nhưng cũng chỉ than thở lòng người cổ đại nóng lạnh, có lẽ đó là số mệnh của người cổ đại.

Đi gần nửa tiếng thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tô Khả Nhi bừng tỉnh, cô chớp mắt, thấy xe ngựa dừng lại trước một hoa viên, lúc này ở bốn phía cũng có xe ngựa tấp nập, trên con đường rộng lớn đó là những xe ngựa sang đẹp lộng lẫy, có thể thấy được những người tới tham gia cũng không phải là hạng người bình thường.

"Tô cô nương, tới Khắc Hoa các rồi, mời cô nương xuống ngựa." Xa phu gọi nhỏ.

Tô Khả Nhi vén rèm lên, dưới sự giúp đỡ của nha hoàn bước xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn lên lầu các, chạm vào mắt đầu tiên tầng tháp cao ngất được mây bao phủ như một tấm màn nhẹ nhàng bay trên tầng tháp cao, ngọn tháp cao chọc thẳng lên trời, mái hiên ở tầng tháp được trạm trổ tầng lớp, phong linh ở các góc của mái hiên , thật sự là hùng vĩ khó thấy, Tô Khả Nh lập tức thấy hứng thú phối rất tương xứng với cảnh sắc ở đây, giống như lời ca, cảnh xuân hòa hợp vui tươi, hội thi tràn ngập không khí.

Đúng lúc, một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Tiểu thư, xin hãy cẩn thận một chút."

Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn nơi có tiếng nói, cô giật mình, thật là một giai nhân khuynh thành! Thấy một nha hoàn đang dìu một cô gái chừng mười bảy tuổi, dung mạo đẹp lạ thường, tựa như kiều hoa chiếu nguyệt, xuân hoa mị liên, phong tư mềm mại như liễu, lại nhu hòa như trăng nước mùa thu, thật sự là một giai nhân đáng yêu, trên người mặc trang phục màu đỏ tươi, trên đỉnh đầu gắn chuỗi bạch ngọc, bước đi nhẹ nhàng, khí chất tao nhã, giống như tiên nữ, mái tóc đen dài xõa tung ra, làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt tú lệ vô song nở nụ cười nhợt nhạt.

Một người xinh đẹp như Tô Khả Nhi cũng phải tán thưởng đối với cô gái như vậy. Nha hoàn bên cạnh cũng ngây người ra nhìn nữ tử đó, sau khi trấn tĩnh lại, bật thốt lên: "Vị tiểu thư này nhất định là Tề Tú Viên thiên kim của Tề Hậu gia rồi, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, quả nhiên tú lệ vô song, khí chất thanh linh."

Danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành đặt lên cô ấy cũng thật không có ai dám tranh luận! Tô Khả Nhi cũng phải thầm nhận xét như vậy, quả thật, hình thức của cô khá xinh đẹp nhưng cũng không thể sánh bằng! Tuy nhiên, hình thức của Tô Khả Nhi cũng không phải là thua kém, hơn nữa, ở cô toát lên vẻ duyên dáng động lòng người.

Lúc này, có mấy xe ngựa đồng thời cũng tới, những người xuống xe ngựa đều là thanh thiếu niên từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, trang phục thượng đẳng, khí chất thật tốt, đều là quý công tử của quan thần trong triều, Tô Khả Nhi thanh nhã đứng ở cửa, bọn họ đều nhất nhất hướng về cô gật đầu, sau đó cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi vào.

'Chúng ta cũng vào xem đi." Tô Khả Nhi cũng nóng vội muốn đi vào góp vui, kỳ thật, cái gì mà thi với tài, thực chất cô chỉ muốn tham gia để xem náo nhiệt mà thôi, hơn nữa, tên Tiêu Thương này vẫn mong muốn Tô Khả Nhi ra ngoài, muốn cô mở to mắt ra mà xem, từ giờ trở đi mà tìm phu quân đi! Tìm được người kha khá, đỡ ở Vương phủ để làm hắn bực bội.

Tô Khả Nhi vừa mới tiến vào, một xe ngựa màu vàng lộng lẫy chậm rãi dừng ở gần xe ngựa của cô, một bóng dáng cao lớn vén rèm bước xuống, Mạc Dạ Ly sắc mặt lạnh nhạt, quần áo cẩm màu hoa bào kết hợp với đai lưng màu vạng ngọc bích rất xứng, tóc đen nhánh như tơ, mày kiếm mắt sáng, tao nhã tuấn dật.

"Lý công tử ở Khắc Hoa các đã đặt chỗ cho tướng quân ở sương phòng, hiện giờ tướng quân có muốn đi lên ngay không?" Phương An hỏi.

"Được." Mạc Dạ Ly chắp tay đi trước, chỉ không biết đằng sau vài bóng người thướt tha đang ngẩn người ra nhìn mình, trên mặt lộ ra sự ngưỡng mộ khao khát, nếu nói kinh thành có đệ nhất mỹ nhân, thì danh hiệu đệ nhất mỹ nam phải đặt lên người Mạc Dạ Đêm, thiếu chủ cuả tướng quân phủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.