Tô Khả Nhi ở trong phòng đến tận sáng hôm
sau mới ra khỏi phòng, tuy nhiên da dẻ của cô xanh tái, vết bầm tím vẫn
còn nổi rõ, cô vừa mở cửa đã thấy quản gia cung kính đứng chờ ở bên
ngoài, cô nhíu mày khó hiểu hỏi: "Quản gia, ông chờ ở đây có việc gì?"
"Tô cô nương, Vương gia lệnh cho cô nương sau khi thức dậy đến ngay thư phòng của Vương gia." Quản gia cúi đầu nói.
"Được rồi." Tô Khả Nhi còn tưởng có chuyện lớn gì, thì ra là Vương gia cao
cao tại thượng, hành tung thần bí kia muốn gặp cô, là chuyện tốt hay
chuyện xấu đây? Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Khả Nhi đi theo quản
gia đến thư phòng của Tiêu Thương, Tiêu Thương đang thư thái ngồi dựa
vào ghế, thấy Tô Khả Nhi bước vào, ánh mắt tỏ ra không hề vui vẻ gì, để
Tô Khả Nhi đứng ở giữa phòng, quản gia lặng lẽ rời khỏi.
Tiêu Thương chỉ vào chiếc ghế đối diện với hắn, mắt nheo lại: "Ngồi đi."
Tô Khả Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, Vương gia nhìn người trước mặt có hành
động tao nhã thành thục này, trong lòng đột nhiên dâng lên một khát
vọng, loại khát vọng này vô cùng phức tạp, cũng vô cùng kỳ diệu, là loại khát vọng bình thường của một mỹ nam với nữ nhân, Tô Khả Nhi không suy
nghĩ gì, đối với ánh mắt nghiên cứu của người đàn ông trước mặt, cô nhíu mày, cất tiếng hỏi: "Vương gia tìm Khả Nhi có việc gì vậy?"
Tiêu Thương đứng lên rồi khoanh tay đứng trước song cửa sổ, nhìn Tô Khả Nhi, ánh mắt lộ vẻ dò xét, giọng điệu trầm thấp: " Nam tử ở vương triều rất
nhiều, ngoại trừ những người là quý hiển hoàng cung ra, tùy ngươi lựa
chọn, bổn vương chỉ hôn cho ngươi."
Tô Khả Nhi sửng sốt, sau đó
trấn tĩnh lại, cảm thấy đề nghị của anh ta vô cùng buồn cười, anh ta chỉ hôn cho cô? Tại sao? Muốn nhanh chóng gả cô đi sao? Tô Khả Nhi đưa tay
chống cằm, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vương gia, cô liền chảy nước
miếng, cười hì hì nói: "Tôi lựa chọn anh có được không?"
Khuôn
mặt tuấn tú của Tiêu Thương ngẩn ra, dường như không ngờ Tô Khả Nhi lại
nói như vậy, tiếp đó, sắc mặt hắn sầm xuống, giọng điệu châm chọc lạnh
lùng vang lên, kèm theo cả nụ cười cay nghiệt: "Ngươi không có tư cách
yêu ta."
Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, cảm thấy như mình nghe lầm,
ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt tràn ngập sự đen tối thâm u, cho là cô
không nên phản ứng như vậy, anh ta nói cô không có tư cách để yêu ư? Hắn đúng là một Vương gia quá kiêu ngạo mà! Tô Khả Nhi chun mũi lại, hừ một tiếng: "Tôi cũng chỉ nói chơi mà thôi, anh đừng tưởng rằng tôi muốn gả
cho anh nhé! Cho dù anh có muốn lấy tôi, tôi cũng không thèm đâu!"
"Tô Khả Nhi." Một tiếng quát khẽ, Tiêu Thương gần như mất kiên nhẫn với nữ
nhân trước mắt, nàng có biết nàng đã chạm đến giới hạn của hắn hay
không? Tốt nhất nàng đừng để hắn phải đuổi nàng ra khỏi đây, hắn đối với nàng là đã quá độ lượng rồi.
Tô Khả Nhi nhìn thẳng, kêu lên chống đối: "Tôi không muốn lập gia đình sớm như vậy."
Lời vừa dứt, giọng nói cứng rắn cay nghiệt phản lại: "Không thể thuận theo
ngươi được, đến đại hội luận thi, ngươi phải chọn cho mình một vị hôn
phu tương lai, nếu không, bổn vương sẽ tự chọn cho ngươi."
Tô Khả Nhi nóng nảy, một lần nữa cô phản đối: "Này, tôi không lấy chống, tóm lại là tôi không muốn lập gia đình."
"Ái nữ của Tô tướng quân, chẳng lẽ việc lớn lên ở trong nhân gian làm ngươi trở thành người không biết cấp bậc lễ nghĩa, là nha đầu lỗ mãng không
được giáo dục hay sao?" Cuối cùng Tiêu Thương không kiềm chế được sự
phiền hà trong lòng, đối với nữ nhân trước mắt đã mất đi sự nhẫn nại,
nếu đây không phải là nguyện vọng của cha hắn lúc còn sống, chỉ e nữ tử
trước mắt đã sớm bị hắn đuổi ra khỏi kinh thành, ra ngoài tự sinh tự
diệt rồi.
'Thật sao? Trong mắt anh tôi chỉ là một người lỗ mãng
không có giáo dục phải không? Đúng vậy! Tôi chính là người như vậy đấy!
Anh thấy tôi không vừa mắt anh phải không? Đúng vậy, tất nhiên là cha
tôi nhờ anh "chăm sóc" tôi, cho nên anh mới đặc biệt "chăm sóc" tôi,
muốn tôi sớm lấy chồng chứ gì, vậy thì, từ giờ trở đi, Tô Khả Nhi tôi
không cần anh "chăm sóc" nữa, chào." Rốt cuộc Tô Khả Nhi không kiềm chế
nổi sự giận giữ, phải biết rằng, cô ghét nhất là người khác nhúng tay
vào hôn nhân của cô, huống chi, tên đàn ông trước mặt này dựa vào cái gì mà đòi chỉ hôn cho cô?
'Ngươi..." Sắc mặt biến đổi đen sì, Tiêu
Thương phát hiện nữ nhân trước mặt không hề đơn giản chút nào, quả thực
là có những ý kiến không thể chấp nhận được, nàng có biết nàng đang nói
chuyện với ai không? Cố nén lửa giận đang bừng cháy trong lòng lại, cuối cùng Tiêu Thương vẫn nhượng bộ, hắn nheo mắt lại, nói: "Được, để ngươi
tự lựa chọn phu quân, bổn vương không ép ngươi, nhưng ngày mai là đại
hội luận thi, ngươi phải tham gia."
Tô Khả Nhi mím môi: "Tốt! Tôi nhất định sẽ chọn được phu quân như ý để thành thân, ngày mai là đại
hội luận thi, tôi sẽ tham gia, Vương gia, anh không sợ bị loại người lỗ
mãng không có giáo dục như tôi làm xấu mặt sao" Tô Khả Nhi khiêu khích
người đàn ông nguy hiểm trước mắt, ai bảo anh ta mắng cô là loại người
lỗ mãng chứ.
"Ngươi dám…' Ngữ khí uy hiếp kèm ánh mắt bức người,
Tiêu Thương nắm chặt tay lại, xưa nay hắn vốn là người trầm tĩnh, nhưng
với nữ tử trước mắt thì khiến hắn trở nên....kích động đến nỗi bộc phát
sự tức giận ra ngoài.
"Tôi không dám đảm bảo đâu nhé! Đến lúc đó
nếu có làm tổn hại đến uy danh của Vương phủ anh, anh nên giả vờ là
không quen biết tôi đi! Tôi cũng sẽ phối hợp là không quen biết anh."
Nói xong, Tô Khả Nhi đứng giận bỏ đi, để lại người đàn ông lần thứ hai
đang tức giận ngùn ngụt, gân trán Tiêu Thương nổi lên, khóe miệng run
rẩy cho thấy hắn đang cố nén sự giận giữ sắp bùng phát.