"Đại hội luận thi? Ngày kia?"
Nghe xong tin tức, Tô Khả Nhi ngạc nhiên mắt mở to.
'Đúng vậy, đại hội luận thi vào ngày kia, Vương gia đã cho phép cô nương tham gia." Quản gia cười tủm tỉm.
"Luận thi có phải là làm thơ không?" Tô Khả Nhi hỏi, làm thơ thì cô không thể rồi, vì mỗi khi làm thơ thì phải vắt óc ra nghĩ rất đau đầu.
"Đại hội luận thi có nghĩa là, ngoại trừ làm thơ ra, đương nhiên không thể
thiếu việc thi tài thi họa với cầm kỳ rồi, tuy nhiên, ở đó, cô nương có
thể quen biết các tài tử giai nhân ở kinh thành, cũng rất thú vị, có
phải cô nương sợ không?" Quản gia cười nói.
"Đương nhiên là tôi
không sợ rồi." Với tính cách của Tô Khả Nhi thì cô chẳng sợ gì, cô
nhướng mày lên hỏi: "Vương gia có đi không?"
'Tất nhiên là Vương gia sẽ đi rồi." Quản gia trả lời.
" Vậy thì được rồi! Tôi sẽ tham gia."
Quản gia vui sướng vô cùng rời đi, trong lòng Tô Khả Nhi thì buồn bực, ở
trong vương phủ đã mấy ngày mà chẳng thấy gặp mặt Vương gia họ Tiêu kia
ngoại trừ có mỗi một lần đầu tiên, cô sống ở Tây viện, hắn sống ở Đông
iện, giữa hai viện lại ngăn cách một cái lầu các, muốn gặp mặt thì thật
là khó khăn, hơn nữa hắn lại thường xuyên ra khỏi phủ, đáng tiếc một mỹ
nam ngay trước mắt mà lại không thể đùa giỡn được, thật sự là làm cho Tô Khả Nhi không cam lòng mà. Cô nghĩ, dù sao cũng quá nhàn rỗi, chẳng
bằng đi ra ngoài một chút, mở mang một chút, đột nhiên cô lại nhớ đến bà bà lần trước cô đi cùng, không biết bà lão giờ thế nào, còn cậu bé ăn
xin kia nữa, nghĩ đến đó, Tô Khả Nhi liền cùng nhà hoàn và cầm theo mấy
thỏi bạc rồi đi ra ngoài.
Đưa nha hoàn theo vì cô sợ lạc đường,
hơn nữa cũng sẽ an toàn hơn, ra khỏi cửa rẽ vào một con đường lớn ở đầu
đường, Tô Khả Nhi tìm kiếm nơi bà lão ở theo trí nhớ, cuối cùng cô cũng
tìm thấy căn nhà đó, cô đi đến trước quán bánh bao, chỉ thấy người đàn
ông trung niên kia đang nhóm lửa, mặt mũi bụi bặm, thấy có khách đến,
ông ta lập tức tươi cười, nói: "Cô nương, cô nương muốn mua bánh bao
phải không?"
Người đàn ông này không nhận ra Tô Khả Nhik, thấy Tô Khả Nhi ăn mặc giống như một thiên kim tiểu thư, mắt ông ta sáng lên,
Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn ra sau, lên tiếng hỏi: "Mẹ của ông đâu?"
Câu hỏi này làm cho hắn ta kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hắn ta liền thuần
thục chui đầu vào nhóm lửa, đáp: "Mẫu thân đã bị ta đuổi về quê nhà rồi, cô nương hỏi làm gì?"
"Đuổi về quê nhà? Sao lại như thế được? Bà bà nói là đến sống với ông mà, nhà của bà bà đã bị lũ lụt rồi, ông bắt
bà bà về nhà, vậy thì bà bà sẽ sống như nào?" Tô Khả Nhi kinh hãi lớn
tiếng chất vấn.
Nhưng người trả lời cô lại là một phụ nữ trung
niên bưng nước từ trong nhà bước ra, giọng điệu khó chịu: "Bà già đã
chết nên đã đưa bà ta về quê rồi."
'Cái gì? Bà đã chết? Bà chết
như thế nào?" Tô Khả Nhi giật mình mắt mở to không dám tin người phụ nữ
có khuôn mặt hung ác trước mặt.
Người phụ nữ này thấy Tô Khả Nhi
căn bản đến không phải là để mua bánh bao, liền bực mình nói: "Ho đến
chết, thật là, không chết sớm đi cho rồi, đã mắc bệnh này lại còn đến
kinh thành tìm chúng ta, nếu lây bệnh cho chúng ta, ta có thành quỷ cũng không buông tha cho bà già đó đâu."
Tô Khả Nhi không thể tin
được những điều mà tai nghe thấy này, người phụ nữ này dù sao cũng là
con dâu bà lão, đã vậy bà ta còn lạnh lùng chỉ mong mẹ chồng chết sớm
nữa chứ. Còn người đàn ông kia là con trai của bà lão lại không hé răng
nói lời nào sao? Đây là đạo lý gì vậy?
'Vậy mà ông còn nói đuổi
bà lão về quê nhà, ông làm con mà không có lương tâm chút nào sao?" Tô
Khả Nhi hướng về phía người đàn ông mà mắng, người đàn ông vẫn im lặng,
cúi gằm mặt xuống đất, mặt dính đầy tro, nhưng người phụ nữ lại không
tức giận, nói: "Cô nương, cô nương không mua gì thì đi đi, đừng cản trở
việc làm ăn của chúng tôi, không cần tới cô dạy dỗ hắn đâu."
"Thi thể bà bà được chôn chỗ nào?" Tô Khả Nhi nghẹn ngào hỏi.
Chỉ nghe người phụ nữ hừ một tiếng, có vẻ kinh ngạc với câu hỏi của Tô Khả
Nhi, bà ta dẩu miệng lên, hét: "Chôn? Chúng ta làm gì có tiền mà mua
quan tài cho bà già đó, vất ở bãi tha ma đấy, đã chết rồi còn làm phiền
chúng ta, còn muốn chúng ta ôm thi thể bẩn thỉu của bà già đi một quãng
đường xa như vậy sao...thật là..."
'Bốp.." Một tiếng, Tô Khả Nhi
đã đưa tay tát một cái như trời giáng vào mặt người phụ nữ, làm những
người đi đường giật mình hoảng sợ....
"Ngươi...Con nha hoàn chết tiệt này dám đánh ta." Người phụ nữ mở to mắt không dám tin, ôm mặt tức giận nhìn Tô Khả Nhi.
Lúc này, cả người Tô Khả Nhi tức giận đến run rẩy, cô cảm thấy cả người
tràn ngập sự giận giữ không thể trút ra được, nhìn người phụ nữ trước
mặt, cô chỉ hận không thể xé nát gương mặt đáng ghê tởm của bà ta, trong lúc người phụ nữ thì vô cùng kinh ngạc, cô liền giơ bàn tay kia lên tát tiếp vào mặt bà ta, rồi không để ý tới bàn tay đang đau rát, Tô Khả Nhi bùng nổ, quát to: "Đồ độc ác, đồ chết tiệt..mụ xuống địa ngục đi.."
Lúc này, người phụ nữ mới hoàn hồn lại, bà ta cũng tức giận, từ bên trong
quầy hàng nhảy vọt ra, kéo tóc Tô Khả Nhi, mắng: "Con xú nha đầu này,
dám đánh lão nương...Lão nương liều mạng với ngươi."
Bị kéo tóc,
Tô Khả Nhi thấy đau đớn, tuy nhiên, cô dùng sức bắt lấy cánh tay của
người phụ nữ, há miệng dùng hết sức cắn thật mạnh vào tay bà ta, bị cắn
mạnh, đau quá người phụ nữ lập tức buông tay ra, rồi hung dữ dùng khuỷu
tay thúc vào cô rồi đẩy một cái, Tô Khả Nhi ngã xuống đất, trên làn da
trắng trẻo của cô nổi lên một vết bầm tím, hai nha hoàn bị hoảng sợ vội
tới đỡ lấy cô, đúng lúc đó người phụ nữ giơ tay lên định đánh xuống
tiếp, một bàn tay giữ lấy hất ra, người phụ nữ bị hất ngã vào trước
quán, một giọng đàn ông trong trảo vang lên: "Là các ngươi bất hiếu
trước, vị cô nương này chỉ muốn lấy lại công đạo cho mẹ các ngươi mà
thôi."
Lúc này, mọi người mới nhìn ra thì ra đó là một người đàn
ông rất trẻ tuổi, áo khoác màu vàng sang trọng thể hiện thân phận rất
cao quý, gương mặt tuấn mỹ sầm sì, đôi mắt đầy tức giận.
Người
phụ nữ bị người đàn ông trẻ tuổi trước mặt làm cho hoảng sợ, bà ta hầm
hè nhìn Tô Khả Nhi vẫn đang ngồi dưới đất, rồi giận giữ hừ một tiếng,
rồi chạy vào nhà đóng sập cửa lại, người đàn ông trung niên mặt đầy tro
từ đầu đến cuối không nói được lời nào.
Tô Khả Nhi ngồi bệt dưới
đất, vừa rồi bị người phụ nữ kia huých làm cô bất ngờ ngã, tóc lại bị
kéo rối loạn che hết cả mắt, thoa cài tóc hỗn loạn, chẳng còn đâu là
hình dạng của một tiểu thư nữa, nhưng trong lúc này, cô cảm thấy có một
đôi mắt thâm sâu đang nhìn mình, ánh mắt lạnh nhưng hàn băng, vô cũng
tĩnh mịch.
Đúng lúc này, một giọng đàn ông lo lắng vang lên, 'Tướng quân..." rồi Phương An trong đám đông bước tới.
Mạc Dạ Ly hất tay áo, thản nhiên nói: "Không sao." Nói xong, rồi đưa mắt nhin đám đông, cùng Phương An rời đi.
Còn Tô Khả Nhi đột nhiên cảm thấy giọng nói của người đàn ông kia quen
quen, đến khi cô nhớ được người đó là ai thì họ đã đi mất rồi. Là anh
ta? Là người lần trước cho cô đi nhờ xe ngựa?
Hai nha hoàn sợ tới mức mặt trắng bệch giúp Tô Khả Nhi đứng lên, rồi nói: "Cô nương, chúng ta về đi."
'Cô nương, cô nương có sao không?"
Tô Khả Nhi nhìn mọi thứ ngổn ngang, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông
kia đang trốn ở sau quán bánh bao, hừ một tiếng, đám đông cũng rời đi
hết.
Đám người Tô Khả Nhi với trở về Vương phủ, quản gia liền
xuất hiện, thấy Tô Khả Nhi quần áo bẩn thỉu, lộn xộn, giật mình hoảng
sợ, ông ta mở to mắt, vội vàng hỏi: "Tô cô nương? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi phải nghỉ ngơi, các người không cần phải đi theo." Tâm trạng của Tô Khả Nhi cực kỳ tồi tệ, nghĩ đến bà bà đáng thương kia, người phụ nữ đáng
giận kia, rồi người đàn ông vô dụng nữa, cô vừa hận vừa đau lòng, nhớ
đến ánh mắt bà bà kia ngày nhớ đêm mong muốn gặp con mình, còn lời nói
hành động vô tình của người đàn ông trung niên kia, tận đáy lòng của Tô
Khả Nhi cảm thấy rét run.
Thấy Tô Khả Nhi bước về phòng, quản gia lập tức ngăn hai nha hoàn lại, nghiêm khắc nói: "Các ngươi đi theo ta."
Hai nha hoàn sợ sệt cúi đầu đi theo quản gia, trong lòng các nàng biết rõ quản gia sẽ chất vấn chuyện xảy ra vừa rồi.
Hai nha hoàn liền đem chuyện Tô Khả Nhi đánh nhau ở đầu đường ra cho quản
gia nghe, quản gia cả kinh đến nỗi ria mép dựng ngược, cái gì? Tô Khả
Nhi trước mặt mọi người tát nữ nhân kia? Lại còn đánh nhau ở đầu đường?
Này này...này...rất..làm người ta kinh hoàng rồi. Bởi vì hai nha hoàn
không biết mục đích đánh người của Tô Khả Nhi, chỉ biết là cô hỏi người
ta mấy câu, sau đó là động thủ đánh người, cho nên, cũng không giải
thích được với quản gia là vì sao đánh nhau.
"Sau đó có một vị nam tử ra tay tương trợ, chuyện này mới bình ổn." Hai nha hoàn nói nhỏ.
"Vị nam tử kia có hình dáng như nào? Có biết thân phận của hắn không?"
"Người nam tử đó có hình dáng rất tuấn lãng thanh nhã, thuộc hạ của hắn gọi hắn là tướng quân." Nha hoàn thành thật nói.
Quản gia vuốt cằm đứng lên, theo như lời nha hoàn nói, ông ta đã nghĩ tới
một người, người này chắc hẳn chính là danh tướng Mạc Dạ Ly tuổi trẻ đầy hứa hẹn trong hoàng triều! Đáy lòng quản gia rất lo lắng, được lắm, Tô
cô nương dám đánh người ở trước mặt người khác, thật sự là quá tương
phản với tác phong thường ngày của nàng, tuy vị cô nương này thoạt nhìn
cũng không phải là người có khí chất nho nhã dịu dàng gì, nhưng không
thể tưởng tượng nàng dám đánh người trước mặt người khác, vậy có khác gì loại đàn bà chanh chua đâu chứ? Quản gia mặt mũi âu sầu đến thư phòng
của Tiêu Thương.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, người đàn ông đang ngồi vẽ tranh, thấy quản gia đứng ở cửa, mở miệng hỏi: "Quản gia, có
chuyện gì?"
"Vương gia...lão nô có chuyện muốn bẩm báo." Quản gia lắp bắp.
Ánh mắt của Tiêu Thương vẫn bình ổn, hạ bút tao nhã, thản nhiên buông một câu: "Nói."
"Tô cô nương...Tô cô nương với mới đánh nhau với một nữ tử trung niên,
còn...còn tát nữ tử trung niên kia, cũng may Tô cô nương chỉ bị một vết
thương nhẹ..." Quản gia cố gắng nói lại thật đơn giản.
Nhưng thấy ánh mắt của Tiêu Thương đột nhiên nheo lại, khuôn mặt tuấn tú thâm
trầm, dằn bút xuống bức tranh thủy mặc, bút lập tức bị hủy, Tiêu Thương
hừ một tiếng, ném bức tranh bị hỏng sang một bên, động tác đó thể hiện
tâm tình kích động, quản gia thấy vậy lập tức sợ hãi tới mức đầu cúi
thấp xuống, nói: "Là nô tài đáng chết, quấy nhiễu nhã hứng của Vương
gia, quấy nhiễu tâm tình của Vương gia, nô tài thật đáng chết."
"Nàng đâu rồi?" Tiêu Thương hừ một tiếng, hỏi.
"Tô cô nương trở về phòng nghỉ ngơi rồi." Quản gia nói nhỏ.
"Bảo nàng tới đây gặp ta." Tiêu Thương thẳng người lên, giọng điệu tràn ngập sự đe dọa.
Quản gia lập tức than thầm không ổn, Tô cô nương này xem ra đã chọc giận
Vương gia rồi, do dự một chút, ông ta đành phải tuân mệnh: "Dạ."
Vừa mới trở về phòng, Tô Khả Nhi vẫn chưa hạ hỏa, cô đập bàn, tức giận
mắng: "Thật là một đôi cẩu nam nữ..." Nghĩ tới thi thể bà bà kia bị ném ở bãi tha ma hoang vu làm thức ăn cho dã lang, Tô Khả Nhi không nén nổi
thương tâm, nước mắt tràn xuống hai má, đúng lúc ngoài cửa có tiếng đập
cửa, tiếng quản gia ở bên ngoài: 'Tô cô nương, cô nương đã nghỉ ngơi
chưa?"
'Có chuyện gì?" Tô Khả Nhi sụt sịt hỏi.
"Vương gia muốn gặp cô nương."
"Không gặp." Tâm tình của Tô Khả Nhi đang hỗn loạn, cô nhất thời quên cả cấp
bậc lễ nghĩa, cứ dựa vào tâm trạng của mình mà trả lời.
Ở bên
ngoài, quản gia nghe lời nói của Tô Khả Nhi, thở dài, xoay người đi tới
thư phòng của Tiêu Thương, nói lại lời của Tô Khả Nhi vừa nói, Tiêu
Thương nhíu mày, càng lộ vẻ không hài lòng, trong lòng thầm bực mình,
nha hoàn này lá gan cũng quá lớn đấy! Còn dám kháng chỉ không gặp, ngoài mặt tuy rằng Tiêu Thương không biểu hiện gì, nhưng hình ảnh của Tô Khả
Nhi đã rớt thê thảm trong lòng hắn, thật giống với loại nha hoàn không
được giáo dưỡng mà. Xem ra cần sớm đem nàng xuất giá, đỡ phải phiền
lòng.