Tô Khả Nhi trở về đến Vương phủ đã là buổi
chiều, lúc cô vừa bước chân vào đã thấy quản gia vẻ mặt ưu sầu đi ra,
hướng về Tô Khả Nhi hỏi: "Tô cô nương sao giờ mới về?"
"Vương gia đã về chưa?" Tô Khả Nhi hỏi.
'Vương gia đã về rồi, Vương gia còn nói nếu cô nương về hãy đến thư phòng gặp
hắn, Tô cô nương, có phải là ở hội thi đã xảy ra chuyện gì rồi phải
không?" Quản gia lo lắng hỏi, là người luôn ở bên cạnh Vương gia, ông ta ít thấy chủ tử của mình lại có thái độ tức giận như vậy, hơn nữa rõ
ràng là liên quan đến Tô Khả Nhi.
"Không có gì đâu, quản gia
không cần lo lắng." Tô Khả Nhi cảm nhận được sự quan tâm của quản gia
đối với mình, cười trấn an ông ta rồi bước đến thư phòng của Tiêu
Thương.
Đi qua mấy hành lang gấp khúc, thấy thư phòng của Tiêu
Thương cách đó không xa, trong lòng Tô Khả Nhi có chút sợ hãi, nhất định tên đàn ông kia mà nổi giận lên thì chắc sẽ rất kinh khủng, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, cô hít một hơi thật sâu, bước đến gõ cửa, bên trong
vang lên giọng nói trầm thấp: "Vào đi."
Tô Khả Nhi đẩy cửa ra,
chẳng bất ngờ khi thấy anh ta đang ngồi cạnh bàn, cô cẩn thận quan sát
sắc mặt anh ta, trên mặt không tỏ thái độ gì, ánh mắt thì thâm trầm lạnh lẽo, Tô Khả Nhi quyết tâm cố gắng nặn một nụ cười, nói: "Vương gia,
ngài tìm tôi?"
Tiêu Thương thấy người bước vào là Tô Khả Nhi, trán nhăn lại, giọng nói khàn khàn trách móc nặng nề: "Ngươi vừa đi đâu về?"
"Tôi không đi đâu hết, chỉ là đi dạo trên đường mua vài thứ đồ thôi." Tô Khả Nhi vừa nói xong. Đã thấy Tiêu Thương đứng dậy, dáng người cao lớn mang khí thế áp bức người khác, hắn bước tới trước Tô Khả Nhi, hắn đưa mắt
nhìn xuống nữ tử này chỉ cao đến ngực hắn, giọng nói lãnh khốc khàn
khàn: "Biểu hiện hôm nay của ngươi, ta rất thất vọng."
Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, nhìn thấy cặp mắt thâm trầm kia, trong khoảnh khắc cô
không biết phải mở lời làm sao, đang thất thần, cặp môi mỏng lại mở
miệng tiếp, đưa ra một mệnh lệnh không được phản đối: "Bản vương quyết
định, cuối tháng này sẽ thay ngươi tuyển chọn phu quân cho ngươi, rồi
lập tức thành thân."
"Cái gì?" Tô Khả Nhi kinh ngạc mở to hai
mắt, thành thân? Hắn muốn nhanh chóng gả cô đi? Một suy nghĩ phản kháng
trong đầu khiến cô thốt ra lời: "Không cần, tôi không lấy chồng."
"Chẳng lẽ là để ngươi tự lựa chọn hay sao?" Lời nói vừa thốt ra, Tiêu Thương
chắp tay lại, uy hiếp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nữ tử trước mặt, sắc mặt hắn xám lại, cương quyết.
Tô Khả Nhi thấy anh ta
quyết định như vậy, cô vô cùng tức giận, cô trừng mắt nhìn Tiêu Thương,
nói rõ ràng từng câu một: "Tôi, nói, là, tôi, không, lấy, chồng..." Nói
xong, Tô Khả Nhi hừ một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi đó.
Tiêu Thương nắm chặt tay lại, ở trong triều hắn có thể hô mưa gọi gió, mệnh
lệnh của hắn chưa từng có người nào dám phản kháng? Phải biết rằng,
người có gan chống lại hắn trước nay chưa có ai, nhưng Tô Khả Nhi mới ở
đây chưa đầy một tuần đã...Liên tiếp mạo phạm hắn đến cực hạn, dường như lần đầu hắn gặp một nữ tử được nuông chiều đến vô lý như thế, xem lại
thì đó là nữ nhi của ân nhân cứu mạng cha hắn, cho nên hắn mới có thể
nhẫn nhịn với những lời nói vô lễ của cô ta, tuy nhiên, hắn là một Vương gia không thể để cô ta thích làm gì thì làm được.
Tô Khả Nhi
bước ra khỏi thư phòng với tâm trạng tức phát điên, cô đi tới hoa viên,
trong lòng thầm mắng chửi tên Tiêu Thương, anh ta có quyền gì mà quyết
định việc cô lấy chồng hay không lấy chồng chứ? Còn muốn thay cô để
tuyển chọn phu quân? Điên, cô mặc kệ, muốn gả thì tự hắn đi mà gả, cô
nhất quyết sẽ không lập gia đình.
Đúng lúc, một bóng dáng tuấn
lãng đang chắp tay đi đến, Tô Khả Nhi tưởng là Tiêu Thương, khi nhìn kỹ
lại thì thấy người này trẻ hơn Tiêu Thương khoàng bốn năm tuổi, khuôn
mặt tuấn mỹ trẻ tuổi, trên người toát ra quý khí bức người, khí độ bất
phàm, có lẽ không phải là người đàn ông tầm thường, hơn nữa, đó lại là
khuôn mặt nữ tính quyến rũ, quả thật là một mỹ nam.
Tô Khả Nhi
đưa mắt quan sát người đó, cho đến khi anh ta đứng trước mặt cô, Tô Khả
Nhi liền ngắm lại thiếu niên trước mặt, chỉ thấy anh ta có đôi mắt
phượng đang ngạo mạn suồng sã nhìn mình, càng làm cho Tô Khả Nhi thấy
tức giận, thì ra người đẹp trai nào cũng như vậy cả, không chút lễ phép
gì với chị đây sao! Tô Khả Nhi ho nhẹ một cái, nhướng mắt hỏi: "Nhìn gì
vậy, chưa từng thấy ai xinh đẹp sao!"
Người thiếu niên rõ ràng bị lời nói của Tô Khả Nhi làm cho giật mình, mất nửa ngày hắn mới phản ứng lại, hừ một tiếng, khinh thường nói: "Cũng không có gì hơn cả."
"Thật sao? Nhìn cậu tuổi còn nhỏ, chắc cũng chưa gặp người đẹp bao giờ, thôi
bỏ đi, chị đây không chấp với cậu." Tô Khả khiêu khích.
"Ngươi..." Thiếu niên bị chọc giận, đôi mắt phượng trong trẻo trợn lên nhìn Tô Khả Nhi, nhưng bởi vì không biết phản lại như nào nên khuôn mặt tuấn tú đỏ
bừng lên.
Tô Khả Nhi thấy thiếu niên lúng túng không nói nên lời, cô bật cười nói: "Không nên nhìn chị đây đến mức đỏ mặt như vậy! Chị
đây không hề bắt nạt cậu đâu đấy nhé." Nói thật, Tô Khả Nhi chỉ muốn véo khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta, cảm giác nhất định rất thú vị.
Thiếu niên có da mặt thật mỏng, bị Tô Khả Nhi trêu như vậy lại càng không nói gì, chỉ biết hừ một tiếng, "Ngươi..." tiếp đó, mày kiếm chau lại, tức
giận nói: "Làm càn, dám bất kính với hoàng tử, ngôn ngữ ô nhục, bổn
hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.'
Lần này lại đến
lượt Tô Khả Nhi kinh ngạc, cái gì? Thiếu niên trước mặt mình là hoàng
tử? Oa, thảm rồi, sao mình lại đi trêu chọc hoàng tử chứ?
Thiếu niên thấy mình dù dọa được Tô Khả Nhi, trong mắt liền lộ vẻ đắc ý, cặp môi đầy đặn mở miệng: "Ngươi còn không xin lỗi?"
"Xin lỗi?" Tô Khả Nhi hỏi lại, mình có nói gì đâu? Hơn nữa cô cũng không
biết đó là hoàng tử, vì sao lại bắt cô xin lỗi? Nhưng nghĩ lại người
trước mặt là hoàng tử, cứ nhận lỗi đi vậy. Nghĩ xong, Tô Khả Nhi cười
nói: "Hoàng tử đại nhân, cầu xin ngài tha mạng cho tiểu nữ. Tiểu nữ chết cũng không dám...đùa giỡn hoàng tử nữa."
Thiếu niên không những
không hết giận, trái lại khuôn mặt tuấn tú càng đỏ, đưa tay chỉ vào Tô
Khả Nhi trách mắng: "ngươi không hề có thành ý, ngươi...ngươi biết tội
chưa?"
"Tôi biết tội rồi! Cho nên tôi mới xin lỗi." Tô Khả Nhi vô tội kêu lên.
"Gặp bổn hoàng tử, sao không quỳ xuống?" Thiếu niên nặng lời, rất ít khi gặp người nào không tao nhã như vậy, cũng khó trách, từ nhỏ đến lớn luôn có người hầu hạ, hôm nay đơn độc đối đáp nên có chút ngắc ngứ.
"Cậu thật không để yên. Muốn tôi xin lỗi, muốn tôi nhận sai, muốn tôi quỳ
xuống, cậu không thể nói luôn một lần được à! Tôi bị cậu làm cho choáng
váng rồi đây này." Tô Khả Nhi oan ức kêu lên, giọng nói át cả khí thế
của thiếu niên.
Thiếu niên sửng sốt, sau đó cảnh cáo: "ngươi chờ
đó, chờ ta đi tìm Vương thúc, để hắn phạt ngươi." Nói xong, hừ một
tiếng, chắp tay rời đi.
Đúng là một cậu bé, Tô Khả Nhi bật cười, nhớ lại dáng dấp ngây ngô lúng túng của cậu ta, vậy mà cô lại muốn bắt nạt cậu ta chứ.