Tô Khả Nhi theo thói quen ngồi vào đình nghỉ mát để uống trà ngắm cảnh,
thời tiết nóng bức làm cô không muốn ra ngoài phủ, tuy rằng bên ngoài
rất náo nhiệt, nhưng rất nhốn nháo, hơn nữa lại không hề có chút kỷ luật kỷ cương gì, cô chỉ mong muốn được hưởng thụ một buổi chiều thanh tĩnh
không bị ai quấy rối, cô hé mắt lấy bánh điểm tâm bóp vụn ném xuống hồ
cho cá ăn.
Nhưng đang nghĩ không muốn có ai quấy rầy, mắt khép
hờ, tay chống cằm, đang muốn chợp mắt một chút thì Tô Khả Nhi nghe thấy
tiếng thiếu niên vang lên: "ngươi là Tô Khả Nhi?"
Tô Khả Nhi mở
mắt, lười nhác quay đầu lại, thấy vị hoàng tử hôm nay đang lạnh lùng
đứng đằng sau, chắp tay ngạo mạn nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt trầm
tĩnh trong trẻo lộ vẻ ngạc nhiên, Tô Khả Nhi nở nụ cười quyến rũ, nói:
"Đúng vậy, tôi là Tô Khả Nhi, hoàng tử có chuyện gì không?"
Hoàng tử thiếu niên nhíu mày, mở miệng nói: "Bổn hoàng tử nghe nói, buổi trưa ngày hôm nay ở ngươi tham gia đại hội luận thi đã múa làm động lòng
người, bây giờ, bổn hoàng tử ra lệnh cho ngươi múa một điệu múa cho ta
xem."
Tô Khả Nhi cười thầm, vốn là đang chán chường, lại rất buồn ngủ, giờ thấy thiếu niên đẹp trai trước mặt, cô lại muốn đùa giỡn, liền nhướng mắt lên, đôi môi mọng đỏ cong lên ám muội: "Cậu cũng biết, muốn
tôi múa phải có một điều kiện."
" Điều kiện gì?" Thiếu niên không để ý, thuận miệng hỏi luôn.
"Tôi từng thề, tôi chỉ múa cho người tôi thích, hoặc là múa cho người thích
tôi, hoàng tử, ngài thuộc về loại người nào?" Tô Khả Nhi cười tủm tỉm
theo dõi cậu ta, tươi như hoa.
Thiếu niên bị dáng vẻ tươi cười
rạng rỡ của Tô Khả Nhi làm cho choáng váng, khuôn mặt tuấn tú chợt ửng
hồng lên, hắn há miệng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, ảo não hỏi:
"Vậy thì, sao ngươi lại múa ở hội thi?"
"Bởi vì ở đó có người tôi thích." Ánh mắt Tô Khả Nhi mơ màng, trong đầu xuất hiện hình ảnh ưu nhã kia, Mạc Dạ Ly, đôi khi, cái gọi là sự hấp dẫn, là cảm giác trong nháy
mắt, mặc dù chưa nói gì nhưng đã bị người đó mê hoặc rồi...
Thấy
Tô Khả Nhi cười xán lạn, hàng mi cong vút, đôi mắt trong suốt long lanh
như làn nước, khóe môi hơi cong lên, chứng tỏ nàng đang nhớ đến chuyện
thích thú nào đó, thiếu niên ngẩn ra, lại có chút bực bội, hắn hừ một
tiếng, cực kỳ khinh thường nói: "Mặc kệ ngươi có điều kiện gì, bổn hoàng tử ra lệnh, nếu ngươi cãi lời ta sẽ trị tội ngươi."
Múa, cô sẽ
không múa nữa, bởi vì khiêu vũ không phải là sở thích của cô, hơn nữa,
bản thân là người hiện đại nên trong đầu luôn có tâm niệm phản kháng,
huống hồ đối mặt với người thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình, mà Tô Khả Nhi
đã hai mươi hai tuổi rồi, cô liền ngước lên, tò mò hỏi: "Vậy hoàng tử
định trị tôi tội gì?"
Thiếu niên cũng bất ngờ khi thấy Tô Khả Nhi dám nói như vậy, hắn vô cùng sửng sốt, phải biết rằng, Tiêu Lạc Thần
hắn là tiểu nhi tử được sủng ái nhất của hoàng hậu, từ nhỏ ở trong hoàng cung luôn được mẫu hậu cưng chiều, ai dám chống đối hắn nửa câu chứ?
Càng đừng nói đến chuyện đùa cợt hắn, điều này làm mất đi sự uy nghiêm
của hắn. Càng nghĩ càng thấy uy danh của mình bị mất hết, Tiêu Lạc Thần
càng tức giận, hắn chỉ vào Tô Khả Nhi giận giữ nói: "Bổn hoàng tử trị
tội ngươi về tội làm mất hoàng uy."
Tô Khả Nhi cũng không sợ,
cười nhìn cậu ta, tỏ vẻ không hiểu: "Tội làm mất hoàng uy? Tội đó có
nặng không? Có chém đầu không? Hay là định chặt tay chặt chân? Đày đi
biên cương?"
"Tội làm mất hoàng uy là...." Tiêu Lạc Thần bị Tô
Khả Nhi làm cho cứng lưỡi, thật ra hắn cũng không rõ hình phạt dành cho
tội làm mất hoàng uy là gì, ở trong cung, không một ai dám đắc tội với
hắn, cho nên, nhưng hình phạt này ...cũng chỉ có hạ nhân là biết rõ
nhất, Tiêu Lạc Thần càng bực mình, rõ ràng là mình muốn trị tội nàng ta, trái lại, mình lại bị nàng ta chất vấn lại, nhưng lại là bị chất vấn
đơn phương, quả nhiên là buồn cười, Tiêu Lạc Thần tức giận, trong hoàng
cung, hạ nhân thấy hắn đều phải quỳ xuống dập đầu, cung kính tâng bốc
hắn lên tận trời cao, đây là cấp bậc lễ nghĩa, cũng là phân chia rõ đẳng cấp quân dân, thế nhưng vì sao nữ tử trước mặt lại không hề có chút quy củ gì, công nhiên chống lại hắn, hơn nữa nàng ta lại dường như không hề e ngại sợ hãi, quả nhiên là lá gan thật lớn.
Tô Khả Nhi thấy cậu ta không nói được gì, nét mặt bực bội, cô hiếu kỳ hỏi: "Này, cậu tên là gì? Nói cho tôi biết được không?"
"Tiêu Lạc Thần." Tiêu Lạc Thần trả lời rất nhanh, nhưng nói xong lại hối hận, dựa vào cái gì mà nữ nhân này hỏi cái gì, hắn sẽ đáp lại cái đó? Thật
sự là kỳ lạ.
"Tiêu Lạc Thần, tên này thật dễ nghe." Tô Khả Nhi thấy cậu ta đáp lời, liền khen một câu.
"Dễ nghe hay không có liên quan gì đến ngươi?" Tiêu Lạc Thần bất mãn kêu
to, đường đường là một hoàng tử vậy mà lại thua kém trước một dân nữ,
nếu truyền ra ngoài quả thật là đáng chê cười mà.
"Đừng nóng giận! Tôi chỉ nghĩ là tên của người rất êm tai thôi mà." Tô Khả Nhi chân thành nói.
Tiêu Lạc Thần hừ một tiếng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tán dương của Tô Khả
Nhi, trong lòng cũng dễ chịu, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ không vui, đúng
lúc đó thì quản gia tới, đến trước mặt Tiêu Lạc Thần cúi đầu nói: "Tứ
hoàng tử, Tôn công công ở bên ngoài xin đợi."
"Nhiều chuyện."
Tiêu Lạc Thần mắng nhỏ một câu, không biết là mắng quản gia hay là mắng
vị công công ở ngoài kia, sau đó bước đi, vừa đi được vài bước, hắn quay lại nhìn Tô Khả Nhi, nói với lại: "Ngươi nghe đây, sau này bổn hoàng tử càng muốn ngươi hiến vũ cho ta xem." Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Khả Nhi cười cười, trong lòng thầm chờ đợi, đợi xem cậu ta sẽ dùng cách gì để ép mình khiêu vũ? Cô thật sự mong chờ.