Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 17: Chương 17




Trong thư phòng, quản gia cúi đầu đợi, một bóng dáng khí phách đang đứng ở trước cửa sổ, mặt âu sầu, đợi hết nửa ngày ông ta mới nói: "Vương gia, nô tài y theo sự phân phó của Vương gia, đã phát thiếp ra ngoài rồi, nhưng ngày kết hôn được chọn vào cuối tháng, có quá gấp không ạ? Từ giờ đến cuối tháng chỉ còn khoảng chục ngày nữa thôi."

"Quản gia, ngươi lo cái gì?" Tiêu Thương thấp giọng hỏi.

"Lão nô chỉ lo là...tính khí của Tô cô nương thôi, chưa chắc sẽ đồng ý gả..." Quản gia thở dài nói.

"Không lấy chồng cũng phải gả, hôn sự của nàng không cần nàng làm chủ, đây là mệnh lệnh của bổn vương." Ngữ khí rất điềm đạm từ miệng Tiêu Thương thốt ra, tuy không giận giữ nhưng rất có uy chấn, không được phép phản kháng.

Quản gia đứng sau không nói gì nữa, giọng nói trầm thấp một lần nữa lại vang lên: "Ngươi mau chóng lo liệu chuyện này cho tốt, còn nữa, mấy ngày nữa đóng cửa Vương phủ, coi chừng Tô Khả Nhi, không để nàng bước ra ngoài phủ nửa bước."

Quản gia vâng dạ rồi đi ra ngoài, ông ta thở dài, vì sao ông ta lại thở dài? Nếu tiên vương còn sống, số phận của Tô Khả Nhi tuyệt đối sẽ không bị chủ tử làm chủ quyết liệt, ép buộc xuất giá, quản gia biết Vương gia không thể chịu đựng được tính tình Tô Khả Nhi lỗ mãng nên cố ý muốn trục xuất nàng ra khỏi phủ, vì sao lại nói là trục xuất? Chỉ nhìn một cách đơn giản về những người được Vương gia tuyển chọn là biết, đối với người có thể kết với Tô Khả Nhi, là những quan viên cấp ngũ phẩm trở xuống, giàu có, còn những người này...Haizz, thân phận cùng gia thế từng huy hoàng hôm nay của Tô Khả Nhi đã phải chịu những thiệt thòi vô cùng rồi.

Tô Khả Nhi cũng không biết chuyện mình sắp bị gả đi, nha hoàn trong phủ người nào cũng câm như hến không ai dám tiết lộ, mà Tô Khả Nhi cũng không nghe được tin tức gì, từ lần trước Tiêu Thương muốn cuối tháng đem gả cô đi, cô thấy trong phủ cũng không có động tĩnh gì nên cũng không để ý đến nữa, nhưng dạo gần đây trong vương phủ xuất hiện một số cẩm y vệ làm Tô Khả Nhi vô cùng ngạc nhiên, từ lúc nào mà trong Vương phủ lại cần đến cẩm y vệ canh phòng nghiêm ngặt như vậy?

Nghĩ xong, cô thấy quản gia đang vội vàng đi ở hành lang, cô giơ tay gọi: "Quản gia."

Quản gia nghe tiếng gọi lập tức đi tới, cười nói: "Tô cô nương có gì phân phó?"

"Sao vương phủ lại có những người này?" Tô Khả Nhi chỉ vào hai thủ vệ đang ở cửa viện phía nam.

Quản gia giật mình, cười gượng nói: "À, đó là...cẩm y vệ… là trong cung sai đến để đặc biệt bảo hộ Vương gia." Quản gia luống cuống, bởi Vương gia đã nghiêm khắc phân phó không được tiết lộ nửa lời gì về chuyện hôn sự.

"Sao vậy? Hắn bị người ta truy sát à?" Tô Khả Nhi thấy buồn cười hỏi, trong lòng thầm sảng khoái, oa, anh ta cũng có ngày hôm nay!

"không phải đâu." Quản gia cười, thấy Tô Khả Nhi trong sáng vô tội, trong lòng ông ta vô cùng thương cảm.

Đợi quản gia đi rồi, Tô Khả Nhi đứng ngồi không yên, ở trong vương phủ có nhiều cẩm y vệ, cô cảm thấy bất an, lúc nào cũng có cảm giác bị giám sát, lúc này, cô lại muốn ra ngoài một chút, muốn cảm nhận bầu không khí náo nhiệt bên ngoài, nghĩ xong, nhưng cô lại có một vấn đề nan giải, trên người cô không có tiền, đột nhiên, cô nảy ra một ý, tên Tiêu Thương này sẽ không đến mức keo kiệt đâu nhỉ. Đi hỏi mượn anh ta vậy.

Tô Khả Nhi bước tới trước cửa thư phòng, đang định vào thì thấy trong thư phòng dường như có khách, cô nghĩ mình không nên làm phiền họ, tránh để Tiêu Thương nói mình không có quy củ, nhưng ngay lúc cô xoay người chuẩn bị đi, một giọng nói đàn ông trung niên vang lên: "Nghe nói sắp tới Vương phủ có tin mừng, sao không thấy không khí vui mừng ở Vương phủ vậy?"

Tiếng Tiêu Thương vang lên, kèm theo cả tiếng cười: "Việc này không gấp, đến lúc đó Tề hậu gia nhất định phải đến dự."

"Tất nhiên rồi, lão phu nghe nói nàng ta là do tiên vương gia giao phó cho ngài chiếu cố đến, hôm tới xuất gia huy hoàng, vị cô nương này thực sự là may mắn đó! Ha ha..." Tiếng cười sang sang vang lên cả phòng khách.

Ở bên ngoài Tô Khả Nhi hoảng sợ vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cái gì? Tên Tiêu Thương này muốn tự tay gả mình đi? Hơn nữa cũng không lâu nữa? Đột nhiên Tô Khả Nhi nhớ lại lần anh ta nói cuối tháng trước, như vậy tính từ nay đến đó cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi. Cơ thể mềm mại của Tô Khả Nhi run lên, đầu óc trống rỗng, tên đàn ông này thật ghê tởm, vẫn quyết định gả cô đi bằng được? Tô Khả Nhi hừ một tiếng, trong đầu lóe lên một tia kiên định, đó chính là, có chết cũng không gả...

Tô Khả Nhi ra khỏi đông viện rồi quay lại tây viện nơi mình ở, trên đường đi cô nghĩ mình nên tránh khỏi hôn sự này bằng cách nào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách, đó là bỏ trốn, lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ? Tô Khả Nhi vào phòng bắt đầu thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, chỉnh trang lại quần áo trên người, cô đến cửa sổ đánh giá đội thủ vệ, thấy họ đang canh giữ ở các cửa ra vào, trong lòng cô thất kinh, có phải là họ đang canh chừng mình không vậy? Càng nghĩ Tô Khả Nhi càng lo lắng. Trời ạ! Nếu như không phải hôm nay mình vô tình nghe trộm được tin tức này, thì mười ngày nữa mình sẽ bị đẩy lên kiệu hoa rồi cũng nên, Tô Khả Nhi do dự một hồi, sau đó quần áo cũng không mang theo, chỉ mang mấy đồ đáng giá để chuẩn bị trốn ra khỏi vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.