Phương An tiếp tục đánh xe ngựa đi, đột nhiên Tôn Thanh Liễu kêu dừng xe lại,
Phương An quay đầu lại hỏi: "Tôn cô nương có chuyện gì không?"
"Xin hỏi gần đây có con sông nào không? Ta khát nước quá." Tôn Thanh Liễu nói nhỏ, có thể nhận thấy đôi môi mọng đỏ rất khô.
Phương An nhìn xa xa, xác định một chút rồi nói: "Đằng kia có nhiều cây rừng, hẳn là có dòng suối, ta đưa cô nương đến đó."
"Cảm tạ." Tôn Thanh Liễu cảm kích nói, rồi được Tiểu Mạn dìu xuống, Tiểu Mạn cũng đi theo chăm sóc chủ tử luôn, trong xe chỉ còn lại Tô Khả Nhi và
Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly đã tỉnh, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Tô Khả Nhi,
nói: "Tô cô nương, thứ cho ta mạo muội hỏi cô nương một vấn đề, nhà cô
nương ở đâu?"
Tô Khả Nhi giật mình, nói: "Tôi không có nhà, tôi là cô nhi."
"Trong cách nói của cô nương có thể thấy kiến thức của cô nương rất rộng rãi,
thông hiểu trời biết địa lý, vậy...chẳng hay cô nương học ở đâu?" Mạc Dạ Ly hỏi lại, đôi mắt trầm tĩnh tỏa ra sự uy nghiêm, ngoài sự trầm tĩnh
còn tạo ra một chút thoải mái và chinh phục cho người đối diện.
Trước ánh mắt đó, làm cho không ai dám giấu điều gì, Tô Khả Nhi cũng vậy, cô
thở dài, nhưng cô thật sự không biết phải giải thích như nào, chẳng lẽ
nói cô là người cách đây mấy nghìn năm? Đương nhiên là không thể rồi,
cho nên, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Là nghe trong dân gian nói vậy,
do tôi nhớ được mà nói thôi."
Câu trả lời này có chút ngoài ý
muốn của Mạc Dạ Ly, hắn nhíu mày, nói như vậy thật không đáng tin, trên
người Tô Khả Nhi toát ra một vẻ đẹp linh động duyên dáng, vẻ đẹp này lại rất ranh mãnh như yêu ma, tâm tư thì hoạt bát, những lời nói của nàng
càng cho hắn thấy rất kỳ lạ, nhưng dường như làm cho Mạc Dạ Ly không hề
thấy đột ngột chút nào, điều Mạc Dạ Ly hiếu kỳ là, rốt cuộc tài năng của nàng có từ đâu, nhưng có một điều không thể phủ nhận là nàng trốn ra
khỏi Tiêu phủ, như vậy nhất định là có liên quan đến Tiêu Thương.
Tô Khả Nhi sợ Mạc Dạ Ly tiếp tục truy cứu, liền nhảy xuống xe ngựa, tại
hai bên đường đều có cây cối, cỏ dại, cô thuận tay ngắt một cành cỏ xanh trong tay để thưởng thức, đột nhiên cảm thấy phía sau có cơn gió thổi
tới, cô quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã giật mình hoảng sợ, trong rừng có năm sáu người to lớn đang cưỡi ngựa lao đến, chưa đầy một phút bọn
chúng đã chắn trước mặt Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi còn tưởng bọn chúng đi
ngang qua thôi, nào ngờ thấy tên đi đầu cười ha ha nói: "Quản nhiên là
xe ngựa của kẻ có tiền, các huynh đệ, mau lục soát, có gì đáng tiền thì
lấy hết."
"Này, các người làm gì vậy?" Tô Khả Nhi kinh hoàng, sau một lúc mới phản ứng lại, thì ra bọn chúng là sơn tặc, lục soát xe
ngựa, không thể được, trong xe còn có Mạc Dạ Ly.
Tô Khả Nhi vừa
mới nói xong, liền thấy một sống kiếm kề bên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, một giọng quát lên: "Tiểu tử, không muốn bỏ mạng thì hãy giao tất cả
những gì đáng giá ra cho bổn đại gia."
"Chúng tôi không có gì
đáng giá cả, đại ca, các người tính sai rồi..." Tô Khả Nhi sợ quá kêu ầm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc.
Nhưng một tên đang định vén
rèm lên thì không biết một vật gì bắn vào mắt, hắn đau quá kêu thảm
thiết ôm lấy mắt ngã lăn ra đất, tình huống này làm cho đám sơn tặc đều
sững sờ, bọn chúng nhìn kỹ, cuối cùng đưa mắt ra hiệu cho nhau, tất cả
đều đồng loạt rút kiếm ra, Tô Khả Nhi sợ đến nỗi hai mắt mở to, đầu óc
trống rỗng, cô chưa từng gặp qua cảnh máu tanh trực tiếp như này, cô sợ
đến run lẩy bẩy.
Ngay khi bọn cướp chuẩn bị xông vào xe ngựa thì
đột nhiên rèm xe ngựa tung lên, một bóng người từ trong xe ngựa bay ra,
Mạc Dạ Ly mạnh mẽ đứng trước xe ngựa, sắc mặt lạnh lùng,
con
ngươi sắc bén, cả người phát ra luồng sát khí uy hiếp, lúc Mạc Dạ Ly
xuất hiện làm tên cầm đầu sững lại, sau một giây, nhưng bọn chúng vẫn bị tiền tài làm cho mê hoặc, tên cầm đầu giơ kiếm lên hét: "Giết hắn, cướp tiền."
Lập tức tất cả bọn chúng đều nhảy xuống ngựa, đồng loạt
giơ kiếm chém vào Mạc Dạ Ly, chỉ thấy thân hình Mạc Dạ Ly lay động,
thoắt cái đã tránh được, kiếm chém tới không hề chạm vào được một góc áo của Mạc Dạ Ly, còn Mạc Dạ Ly vẫn phóng khoáng ung dung làm cho Tô Khả
Nhi đứng một bên mà thấy choáng ngợp, trong lòng kêu thầm, ôi đẹp trai
ưu tú quá, không ngờ Mạc Dạ Ly lại giỏi võ công đến như vậy.
Tên
cầm đầu thấy thuộc hạ vô dụng như vậy thì vô cùng tức giận gầm lên, tự
mình vung kiếm trong tay tấn công Mạc Dạ Ly vô cùng mãnh liệt, Mạc Dạ Ly chỉ búng tay ra, ngón tay thon dài kẹp lấy thân kiếm của một tên trong
đó rồi dễ dàng nắm lấy chuôi kiếm, chỉ thấy áo bào bay lên, kiếm trong
tay Mạc Dạ Ly đã đỡ lấy đường kiếm của tên cầm đầu, chỉ nghe tên cầm đầu kêu thảm thiết, kiếm đã đâm xuyên qua ngực, cơ thể tên đó từ từ ngã quỵ xuống đất nằm im.
"A..." Tô Khả Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch,
cô đưa hai tay lên che mặt sợ không dám nhìn, đúng lúc cô cảm trên cổ
đau đớn, đằng sau tiếng một tên gầm lên: "Dừng tay, nếu không dừng tay,
ta sẽ giết..."
Những lời này làm cho khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly biến sắc, chiếu đôi mắt sắc nhọn về phía đó, chỉ thấy Mạc Dạ Ly lắc
người một cái, cả người đã bay tới gn sát bên cạnh Tô Khả Nhi, tên sơn
tặc cầm kiếm kề cổ Tô Khả Nhi sợ xanh mặt, thở hổn hển nói: "Đừng qua
đây...Nếu qua đây ta sẽ khiến đầu của người này rơi xuống đất..."
Tên sơn tặc thấy Mạc Dạ Ly võ công xuất quỷ nhập thần, lại thấy trên mặt
đất đồng bọn bị tử thương, tay đang cầm chuôi kiếm của hắn run rẩy, mồ
hôi trên mặt rơi ròng ròng, bởi vì kiếm run run nên Tô Khả Nhi cảm thấy
cổ mình càng rát do lưỡi kiếm chạm phải, lại nghe tên cướp nói vậy, cô
hét lên, tiếng hét chói tai của cô biến thành tiếng kêu thảm thiết, cô
thừa nhận là cô sợ chết! Nhất là cây kiếm này lại kề sát cổ thì ai mà
không sợ cơ chứ!
"Đại ca...có thể thương lượng....thương lượng
được mà...Đừng nên kích động!" Tô Khả Nhi sợ đến mức giọng nói cũng run, chỉ sợ tên cướp này tức giận lại mạnh tay thì đầu mình cứ thế mà ra đi.
Mạc Dạ Ly nhăn trán lại, mắt nhìn thấy trên cổ Tô Khả Nhi có vết máu đỏ,
trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khẩn trương, hắn biết rõ mình có thể cứu được nàng, nhưng chỉ không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác đau
đớn này, ngay lúc hắn định rút kiếm ra thì thấy tay trái đau buốt, nhìn
lại thì phát hiện ra mình bị tên sơn tặc phía sau đánh lén.
"Mạc
Dạ Ly!" Tô Khả Nhi thấy Mạc Dạ Ly bị thương, cô sợ hãi che miệng lại,
bất chấp lễ nghĩa gì đó mà lo lắng gọi thẳng tên anh ta ra.
Mạc
Dạ Ly nổi giận, bất chấp cánh tay đau đớn, vung tay lên, một thanh tiểu
phi đao đã cắm giữa mi tâm của tên cướp đang uy hiếp Tô Khả Nhi, song
song với đó, thân hình của Mạc Dạ Ly chuyển động bất ngờ kéo Tô Khả Nhi
lại bên người mình với một tốc độ rất nhanh, còn tên sơn tặc thì hai mặt trợn trừng ngã xuống đất mà chết, còn lúc này, bốn tên cướp còn lại
phía sau không biết đã biến mất dạng từ lúc nào rồi, trên mặt đất chỉ
còn lại hai cái xác chết, mùi màu tươi tràn ngập, buồn nôn...
Đến khi Tô Khả Nhi hoàn hồn trở lại thì đã thấy Mạc Dạ Ly đang ôm mình, còn tay Mạc Dạ cũng ôm vai nàng rất chặt, ngay lúc đó, Mạc Dạ Ly cũng nhận
ra hành vi của mình, hắn lập tức buông tay ra, vừa rồi tình thế cấp bách làm hắn không suy nghĩ được nhiều, ý nghĩ duy nhất trong đầu là cứu Tô
Khả Nhi.
Tô Khả Nhi vòng tay ôm lấy mình, ánh mắt không dám nhìn
người chết, cô sợ nhìn thấy máu sẽ ngất, cho nên càng không dám nhìn mà
trèo vào xe ngựa, ngồi thu lu trong đó.
Phương An đưa Tôn Thanh
Liễu trở về thấy có người chết trên mặt đất, vô cùng hoảng hốt, lại thấy Mạc Dạ Ly bị thương ở cánh tay, hắn vội tiến đến nói: "Công tử, ngài bị thương."
"Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, bọn người này chắc chắn sẽ trở lại."
Mạc Dạ Ly vén rèm bước lên xe ngựa, phía sau, Tôn Thanh Liễu từ lâu đã sợ
đến mặt trắng bệch, được Tiểu Mạn đỡ ngồi vào trong xe ngựa rồi, cơ thể
nàng run rẩy, mọi người trong xe đều im lặng, cố gắng ổn định lại tâm
trạng bất an.