Vừa trải qua tình huống nguy hiểm
trong rừng nên Phương An không dám đi từ từ như trước nữa mà cho xe ngựa chạy nhanh về phía trước, chỉ mong trước trời tối có thể tìm được nhà
trọ để nghỉ ngơi.
Tô Khả Nhi thì vẫn bị hoảng sợ, cô ngồi trong
xe ngựa không nói một lời nào, Mạc Dạ Ly lo lắng nhìn Tô Khả Nhi, thấy
hàng mi dài của nàng khép xuống, da dẻ tái xanh, hai tay ôm vòng quanh
người, trong mắt vẫn còn sự khủng hoảng, hình như cảm nhận được ánh mắt
của Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi ngẩng lên đưa mắt hướng về phía Mạc Dạ Ly,
cười gượng.
Trong xe ngựa không ai nói gì, bầu không khí rất yên lặng.
"Công tử, qua ngọn núi này sẽ đến một thị trấn nhỏ." Phương An nhìn địa hình
phía trước, nhiều lần đi Giang Nam nên với địa lý này hắn vô cùng quen
thuộc.
"Ừ, cẩn thận một chút." Mạc Dạ Ly nhắc nhở, nếu đổi lại
trước đây hắn sẽ không để những sơn tặc này vào mắt, nhưng lúc này trong xe còn có ba nữ tử trói gà không chặt cần phải được bảo vệ, hắn không
dám qua loa, mà thị trấn nhỏ này tuy rất nhỏ nhưng khi đi Giang Nam lại
phải chạy qua đó, không chỉ có quan binh cai quản, mà còn có quan thất
phẩm quản lý.
Xe ngựa chạy qua sườn núi, đường từ chân núi liên
tục quanh co tới giữa sườn núi, hai bên đường một bên là vực sâu nghìn
mét, một bên là vách núi dựng đứng, song song với vùng này là thường
xuyên có sơn tặc tập kích, Phương An tập trung cao độ, quan sát bốn
phía, tai nghe tám hướng, bởi vì vô cùng lo lắng khẩn trương nên mồ hôi
túa ra ròng ròng, xe ngựa vững vàng chạy qua khe núi, mắt thấy đã đi qua được hơn nửa đường rồi, nhưng đúng lúc đó có tiếng vó ngựa đến gần,
Phương An cảnh giác, hắn ghìm dây cương lại, chỉ thấy ở góc rẽ hiện ra
ba con ngựa to lớn, ba tên hung hãn đang ngồi trên lưng ngựa, hình dáng
vô cùng ngang tàng thô lỗ, vừa nhìn là biết ngay sơn tặc.
Cách
chừng mười mét, một tên quắc mắt chỉ vào xe ngựa của Phương An, hét lớn: "Đại ca, chính bọn chúng đã giết huynh đệ của chúng ta."
"Dám đả thương người của Lão ngũ ta, lá gan các ngươi cũng không nhỏ đâu, đi
đường này mà các ngươi không biết Lão ngũ ta là ai à." Tên cướp cầm đầu
hừ một tiếng, vô cùng coi thường Phương An.
Phương An sầm mặt, quát lớn: "Các hạ nếu thức thời thì mau nhường đường, bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí."
"Hừ! Khẩu khí không nhỏ, ngươi thử nhìn ra phía sau xem." Tên cướp cũng hét lên, đưa mắt ra đằng sau.
Phương An chẳng thèm nhìn cũng biết bọn chúng đã cho người vây phía sau xe
ngựa, hắn hướng vào trong xe ngựa hạ giọng nói: "Công tử, giờ nên xử lý
như nào?"
Trong xe ngựa, Tô Khả Nhi và Tôn Thanh Liễu lẫn Tiểu
Mạn đều rất hoảng sợ, mắt đều nhìn cả vào Mạc Dạ Ly, thấy sắc mặt Mạc Dạ Ly thản nhiên, trầm giọng căn dặn: "Cứ ở trong xe ngựa không được lộn
xộn."
Đám phụ nữ gật đầu, Tô Khả Nhi còn chưa hiểu ý Mạc Dạ Ly là gì đã thấy anh ta vén rèm bước xuống, rèm vừa thả xuống lập tức ngăn
cách với cảnh tượng bên ngoài.
Phương An thấy Mạc Dạ Ly xuống xe
ngựa, trong lòng vô cùng lo lắng cũng muốn xuống, nhưng bị ánh mắt của
Mạc Dạ Ly ngăn lại, Mạc Dạ Ly căn dặn: "Một lúc nữa, ngươi hãy đưa họ
vào trấn trước rồi chờ ta ở đó."
"Công tử." Phương An lập tức
hiểu quyết định của Mạc Dạ Ly, hắn cuống lên, bất kể thế nào hắn cũng
không thể để tướng quân một mình đối mặt với nguy hiểm.
"Hãy nghe lời ta." Giọng nói của mạc Dạ Ly tuy mềm mỏng nhưng rất nghiêm khắc, cương quyết.
Phương an định phản đối đã thấy Mạc Dạ Ly nhíu trán lại, chớp mắt một cái, cẩm bào bay phần phật, ống tay áo hất ra, ba tiểu phi đao như sao băng bắn
thẳng đến ba tên cướp đang chắn đằng trước làm ba tên đó mặt biến sắc,
chớp mắt đã thấy phi đao đoạt mệnh phóng tới, tên cầm đầu định tránh
nhưng thấy hướng của phi đao không phải là nhắm vào hắn mà bắn vào đầu
ngựa, con ngựa bị đau lập tức cuồng lên, tên cướp cầm đầu thấy vậy nhảy
vội xuống ngựa, đúng lúc này con ngựa điên cuồng lao xuống vực sâu không đáy, tên cướp mắt trợn ngược đang kinh hoàng thì nghe hai tiếng thét
thảm thiết đằng sau, hai tên cướp phía sau hắn thì lại không có vận tốt
như vậy, không tránh kịp, một tên bị trúng vào vai trái, một tên bị
trúng ngực, chúng hét lên ôm lấy vết thương rồi lập tức ngã xuống, tên
cầm đầu thấy địch thủ chỉ ra tay một cái đã làm bị thương hai người của
mình, hắn vô cùng giận giữ rút kiếm bên hông ra công kích Mạc Dạ Ly,
Phương An định xuống ngựa giúp Mạc Dạ Ly, nhưng Mạc Dạ Ly khẽ quát: "Đi"
"Công tử!" Phương An do dự gọi, cuối cùng hắn cắn môi cho xe ngựa chạy thẳng
về phía trước, phía sau, mấy tên sơn tặc cầm kiếm bao vây Mạc Dạ Ly.
"Phương An, Mạc công tử có sao không?" Tô Khả Nhi lo lắng hỏi, còn lo lắng hơn
cả Tô Khả Nhi, Tôn Thanh Liễu mặt tái xanh, tay nắm chặt thành xe ngựa,
đôi môi mọng đỏ cắn chặt, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
Phương An không trả lời, chỉ hô to vài tiếng giục ngựa phi nước đại chạy qua sườn núi, Phương An nóng lòng muốn đưa ba vị cô nương đến nơi an toàn rồi
hắn sẽ quay lại hỗ trợ tướng quân, Phương An tuy lo lắng sự an toàn của
chủ tử nhưng hắn cũng biết nếu không sắp xếp an toàn cho ba vị cô nương
sẽ càng gây gánh nặng cho chủ tử hắn.
Sự lo lắng và bất an tràn
ngập trong xe ngựa, Tô Khả Nhi và Tôn Thanh Liễu mấy lần nhìn nhau,
nhưng hai người đều biết lúc này chẳng ai giúp được gì cả, chỉ có thể
cầu nguyện cho Mạc Dạ Ly bình an vô sự.
Phương An đánh xe ngựa
lao đi vội vàng, vừa mới ra khỏi khe núi, xa xa đã thấy hơn trăm nhà dân trên đường đến thị trấn hiện ra, tất cả mọi người trên xe ngựa đều vui
sướng, Phương An cho xe ngựa lao thẳng đến cửa quan phủ, nhảy xuống xe
ngựa, lập tức đưa lệnh bài ra nói với quan binh canh giữ cửa: "Ta muốn
gặp lão gia các ngươi."
Chỉ một lát sau, quan tri huyện vội vàng
đi ra, chưa tới nơi đã vội quỳ xuống bái lạy lệnh bài trong tay Phương
An, nghe Phương An nói: "Lưu đại nhân, làm ơn hãy bảo hộ ba vị cô nương
này cho ta." Nói xong lấy một con ngựa trong phủ rồi nhảy lên lao đi.
Lưu tri huyện biết Phương An, đối với mệnh lệnh của Phương An làm sao ông
ta không dám không nghe chứ? Ông ta lập tức đưa đám người Tô Khả Nhi vào bên trong phủ tiếp đón, trong phòng khách, Tô Khả Nhi và Tôn Thanh Liễu chẳng có tâm trạng nào mà uống trà, Tô Khả Nhi lập tức kể cho tri huyện nghe tình huống vừa rồi, tri huyện nghe xong lập tức xuất binh trong
phủ đi trợ giúp. Tô Khả Nhi dõi theo ngọn núi xa xa mà thở dài, trong
lòng thầm cầu khẩn, Mạc Dạ Ly, ngàn vạn lần anh đừng gặp chuyện gì, ngàn vạn lần anh đừng gặp chuyện gì...