Ánh lửa cháy bừng bên trong sơn động, ngăn cản bóng tối lạnh lẽo bên ngoài
sơn động, tất cả mọi người đều ngồi nghỉ ngơi, Tô Khả Nhi nhàm chán nhìn ngọn lửa, đúng lúc này thì không khí yên ắng bị Tôn Thanh Liễu phá vỡ,
nàng đưa cánh tay nhỏ nhắn ra, trong tay cầm một miếng ngọc trắng đưa
cho Mạc Dạ Ly, e thẹn nói: "Công tử, đây là ngọc bội theo ta từ nhỏ, ơn
cứu mạng lần trước Tôn Thanh Liễu vô báo, tặng công tử ngọc bội để tỏ
lòng biết ơn, mong công tử nhận lấy."
Mạc Dạ Ly hơi giật mình,
hai mắt rất sáng, nhưng không nhận lấy ngọc bội, chỉ khách sáo nói: "Ra
tay cứu giúp, hà tất phải cần cảm ơn."
Tô Khả Nhi thấy vậy, sau
một giây liền đoán được ngay ý tứ trong lời nói của Tôn Thanh Liễu, cô
ấy đơn giản là muốn tặng ngọc bội cho Mạc Dạ Ly như vật định tình, người cổ đại ai cũng vậy hay sao? Chỉ là Tôn Thanh Liễu dùng một lý do khác
để tặng mà thôi, Tô Khả Nhi cá rằng Tôn Thanh Liễu sẽ không dừng lại ở
đây.
Quả nhiên, thấy Tôn Thanh Liễu cụp mắt xuống, yếu ớt nói: "Công tử có ý ghét bỏ?"
"Mạc mỗ không có ý đó." Mạc Dạ Ly nói.
Tôn Thanh Liễu ngước đôi mắt đẹp lên, lộ ra niềm vui, nàng xấu hổ đưa tay
ra, nhẹ nhàng nói: "Như vậy là công tử không cự tuyệt tâm ý của Thanh
Liễu, hãy nhận lấy đi."
Xem đến đây, Tô Khả Nhi thấy khó chịu.
Trời ạ! nữ nhân cổ đại đi tặng quà như vậy, rõ ràng là bắt buộc Mạc Dạ
Ly phải nhận lấy rồi, nếu còn không chịu nhận sẽ làm cho cô ấy rất đau
lòng, đây chẳng phải là bắt buộc Mạc Dạ Ly phải nhận lấy hay sao? Tô Khả Nhi đang thầm đoán xem Mạc Dạ Ly có nhận hay không nhận, đã thấy Mạc Dạ Ly đưa tay ra cầm lấy, mỉm cười nói: "Mạc mỗ sẽ giữ gìn thật tốt."
Tô Khả Nhi nhăn trán, thấy ý cười trong mắt Mạc Dạ Ly, cô sửng sốt, hai
người kia không nên công nhiên ở chỗ này mà *** chứ? Phải biết rằng
trong sơn động không chỉ có hai người đâu! Đừng coi người khác là vô
hình nha! Tô Khả Nhi sai hoàn toàn, nếu như trong sơn động chỉ có hai
người bọn họ, thì giờ khắc này, hai người từ lâu đã ôm nhau rồi, chịu
không nổi, Tô Khả Nhi đứng lên bỏ ra ngoài động, cực kỳ bất mãn.
Hành động này làm cho Tôn Thanh Liễu nghi hoặc nhìn theo bóng của Tô Khả
Nhi, thái độ của Mạc Dạ Ly có chút bối rối, hắn yên lặng cất ngọc bội
đi, hạ giọng nói: "Ta ra ngoài xem Tiểu Tô." Nói xong, Mạc Dạ Ly đứng
lên đi ra ngoài động.
Tô Khả Nhi không dám đi quá xa, cô đi tới
bên xe ngựa, thấy có bóng người đuổi theo, cô nén sự tức giận, trong
lòng uất nghẹn: anh không bầu bạn với Tôn cô nương của anh đi, chạy ra
đây làm gì? Lầm bầm xong, cô trèo luôn lên xe ngựa, ngồi trên đó, nhưng
đúng lúc ấy Tô Khả Nhi cảm nhận được một sự nguy hiểm ở ngay gần, ngay
trên xe ngựa, một con rắn độc màu xanh đang cuộn tròn ở đó, thấy có kẻ
chiếm địa bàn, lập tức nó thò chiếc lưỡi độc ra, phát ra âm thanh sin
sít lạnh lùng, bởi vì đang tức giận, hơn nữa trời quá tối, Tô Khả Nhi
đâu ngờ lại có nguy hiểm này? Một mặt cô dứt cành cỏ dại, mặt khác thì
ngắm nhìn trời đêm.
Ngay lập tức con rắn tấn công, nó há miệng
rồi bất ngờ cắn một cái lên cánh tay của Tô Khả Nhi, cùng với đó, cô cảm thấy cánh tay đau đớn, cô rụt cánh tay lại, hất con rắn đi, con thanh
xà rất nhanh chui vào bụi cỏ.
"A..." Tô Khả Nhi đau quá hét lên
rồi nhảy xuống xe ngựa, chẳng kịp xem vết thương, ý thức bắt đầu mơ hồ,
cô thấy bốn phía tối đen, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Mạc Dạ
Ly đang đứng ở trước cửa động thấy thế lập tức chạy tới, thấy Tô Khả Nhi ngất xỉu, liền ôm nàng vào trong động, ba người trong đó thấy Mạc Dạ Ly ôm Tô Khả Nhi đang hôn mê, đầu tiên là sửng sốt, Phương An vội hỏi:
"Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tiểu Tô bị độc xà cắn." Sắc
mặt Mạc Dạ Ly nghiêm trọng, lập tức đặt Tô Khả Nhi xuống đất, kiểm tra
vết thương trên tay nàng, thấy trên cánh tay có vết thương tím sẫm, Mạc
Dạ Ly không chút do dự ghé môi vào hút nọc độc trên tay Tô Khả Nhi.
"Tướng quân...Không được." Phương An sốt ruột, thấy tướng quân hút vết thương, vừa lo vừa sợ.
Sau một hồi được hút ra toàn bộ máu đen, sắc mặt Tô Khả Nhi chuyển biến khá hơn, Mạc Dạ Ly nhận lấy nước từ Tôn Thanh Liễu để xúc miệng, Phương An
lo lắng hỏi: "Tướng quân, ngài không sao chứ?'
"Không sao, nghỉ
một lát sẽ khỏe lại." Mạc Dạ Ly lấy trong người ra một lọ nhỏ, đưa cho
Phương An, căn dặn: "Xoa thuốc này lên vết thương trên tay của Tiểu Tô."
Phương An nhận lấy xoa thuốc lên vết thương cho Tô Khả Nhi, lại không hề phát
hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly bị ảnh hưởng của chất độc đã trở nên tái nhợt, Mạc Dạ Ly đương nhiên không thể để mình nguy hiểm đến
tính mạng, hắn vội vàng ngồi điều tức, âm thầm vận dụng nội công, tụ khí trong cơ thể, ép nọc độc tới đan điền, chỉ một lát sau, hắn ho một
tiếng, khóe môi tràn ra máu hồng, mày nhíu chặt, trán đẫm mồ hôi.
"Mạc công tử, huynh sao vậy?" Tôn Thanh Liễu hoảng hốt, kêu lên, bước tới
bên cạnh Mạc Dạ Ly, dùng khăn lụa lau vết máu ở khóe môi hắn, Phương An
vừa mới bôi thuốc xong, quay đầu lại, mới phát hiện ra tướng quân vừa
vận dụng chân khí, khuôn mặt tuấn tú không còn sự hồng hào bình thường,
Phương An rất tức giận, tướng quân sao lại dùng thân thể tôn quý của
mình để hút chất độc cho Tô Khả Nhi chứ? Nếu nhỡ bị lây nhiễm sang, hắn
thật không dám tưởng tượng đến hậu quả của nó, cũng may, xem ra tướng
quân đã ép được chất độc ra hết rồi.
Trong lúc mọi người đều lo
lắng tập trung vào Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi vẫn hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt
nhỏ nhắn tím đen, Mạc Dạ Ly thấy vậy, trau mày lại, tuy rằng phần lớn
chất độc đều được hắn hút ra, nhưng cũng không dám chắc Tô Khả Nhi đã
thoát khỏi nguy hiểm, lúc này, cách tốt nhất là đến Giang Nam, thỉnh cầu sư phụ hắn trị liệu.
"Phương An, đi ngay trong đêm." Mạc Dạ Ly hạ giọng phân phó, rồi bế Tô Khả Nhi lên đi về phía xe ngựa.