Ban đêm ở Tiêu vương phủ yên tĩnh, đèn lồng được thắp sáng khắp các hành lang, ở trên đại sảnh, có hai bóng ngươi đang uống rượu bàn chuyện rất vui vẻ, Tiêu Thương vẫn tuấn dật phiêu nhã như vậy, bên trọng thì kín đáo thâm trầm, thể hiện khí độ ung dung, lúc này, người cùng hắn nghị sự là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, khí chất cao quý, ông ta không phải ai khác mà chính là nhạc phụ tương lai của Tiêu Thương Tề Hậu gia Tề Hùng Phong. Buổi chiều ông ta đến đây để mật bàn với Tiêu Thương, còn hiện giờ mật sự đã bàn xong, đang nâng cốc chúc mừng.
Rượu quá ba mươi tuần, Tề hậu gia đem nghi vấn trong lòng ra hỏi: "Vương gia, vì sao hôn sự lại lui lại một tháng? Xảy ra chuyện gì sao?"
Ngày hôm qua, Tề phủ nhận được tin, Tiêu Thương đã lùi ngày thành thân với Tề Tú Viện lại, những người ở Tề phủ đều buồn bực không thôi, mọi người đều biết Vương gia thích Tề Tú Viện, nhưng tại sao phải lùi hôn sự lại một tháng? Đối với người mình thích, không phỉa chỉ mong mau chóng có được hay sap? Cho nên Tề hậu gia nhân dịp bàn mật sự, liền đưa ra những nghi hoặc này.
Tiêu Thương bình tĩnh nói: "Trong tháng này ở trong triều rất bận rộn, bổn vương lo lắng hôn sự quá qua loa, Mạc tướng quân đi Giang Nam vẫn chưa quay về hay sao? Từ từ chờ hắn rồi tính?"
Lời nói của Tiêu Thương vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tề hậu gia nghe thì lại khiếp sợ, bọn họ đều biết lý do Mạc Dạ Ly đi Giang Nam chính là né tránh hôn sự này, nhưng Tiêu Thương chờ Mạc Dạ Ly trở về. Việc này làm Tề hậu gia cảm giác mục đích gả con gái có chút phức tạp.
"Vương gia có tâm." Tề hậu gia cố mỉm cười nói, nhưng trong mắt lại đầy lo lắng, nếu thực sự chờ Mạc Dạ Ly về mới cử hành hôn lễ, chuyện sẽ càng trở nên phức tạp, lấy chuyện Mạc Dạ Ly và Tề Tú Viện có tình cảm với nhau sẽ khó bảo toàn ở hôn sự sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, nếu vì Tề Tú Viện dẫn đến Tiêu Thương và Mạc Dạ Ly bất hòa, như vậy chẳng phải liên lụy đến con gái mình hay sao? Đến lúc đó, chẳng những Hoàng thượng phải can thiệp vào, chỉ e Tiêu Thương cũng vì thế mà kiềm chế Tề hậu phủ. Tề hậu gia không dám nghĩ nhiều, vội đứng dậy cáo từ.
Nhìn theo bóng dáng của Tề hậu gia, Tiêu Thương nhếch miệng cười, bên ngoài cửa sổ trời tối đen, đêm đã rất khuya, quản gia đứng phía sau lên tiếng: "Vương gia, đêm đã khuya, ngài nghỉ ngơi sớm đi.'
***
Đêm ở Giang Nam, ở ngoài đình các, sao sáng chi chít trên bầu trời đêm, yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc, lúc này, trong bóng đêm yên tĩnh, ở trước cửa Nam Cung phủ lại có tiếng gõ cửa dồn dập, quản gia của Nam Cung phủ khó chịu xách đèn lồng chạy ra mở cửa, đang định khiển trách hạ nhân vào về muộn như vậy, ông ta lại đầy bất ngờ kinh ngạc, vui mừng kêu lên: "Mạc tướng quân!"
"Sư phụ của ta có ở trong quý phủ không?" Mạc Dạ Ly trầm giọng hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng, Tô Khả Nhi trong lòng hắn vẫn đang mê man.
"Có...có...Lão nô đi mời lão gia ra ngay." Quản gia bước đi vội vàng khuất sau hành lang.
Mạc Dạ Ly ôm Tô Khả Nhi đuổi theo, đằng sau là Phương An dẫn theo Tôn Thanh Liễu và Tiểu Mạn, Nam Cung lão gia vừa nghe Mạc Dạ Ly tới nhưng lại mang theo người bệnh, lập tức đi ra, khi Tô Khả Nhi được đặt xuống giường, hai thầy trò không ai nói gì, Nam Cung lão gia bắt mạch cho Tô Khả Nhi, hỏi lý do, sau đó mời mọi người ra ngoài để chuẩn bị châm cứu cho Tô Khả Nhi.
Quản gia dẫn Tôn Thanh Liễu và Tiểu Mạn cùng Phương An đi nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại Mạc Dạ Ly, nghe đề nghị của Nam cung lão gia, sắc mặt Mạc Dạ Ly ngẩn ra, khó xử nói: "Sư phụ, nàng không phải nam tử." Châm cứu là phải cởi áo.
Nam Cung lão gia mỉm cười gật đầu: "Theo mạch của nàng thì ta biết nàng là nữ tử, cho nên ta mới chỉ giữ ngươi lại để hỗ trợ."
"Ta, sư phụ định không để ta làm..." Mạc Dạ Ly chau mày, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
"Ngươi kế thừa y thuật của ta, đối với châm cứu cũng hiểu biết, chẳng lẽ lại để sư phụ động thủ hay sao?" Nam Cung lão gia mỉm cười nhìn Mạc Dạ LY, Mạc Dạ Ly là đệ tử kiêu ngạo và đắc ý nhất của lão, lão đối xử với hắn như con của mình, huống chi, Nam Cung lão gia và cha của Mạc Dạ Ly là bạn tri ky nhiều năm, nên càng coi hắn như con ruột.
"Vậy..." Mạc Dạ Ly khó xử, tuy rằng hắn biết chất độc đã lan ra toàn thân Tô Khả Nhi, chỉ có châm cứu mới có thể ép độc ra ngoài cứu tính mạng của nàng, nhưng nam nữ khác biệt, hắn thân là nam tử thì không sao, nhưng Tô Khả Nhi lại là nữ tử chưa có chồng, đây là việc làm tổn hại danh tiết của nàng.
Nam Cung lão gia thấy hắn chần chờ, nghiêm túc nói: "Tính mạng vị cô nương này đang bị đe dọa, ngươi không được phép chậm trễ, y thuật là trên hết, cứu người là quan trọng, những cái khác để sau hãy tính, nếu chỉ vì sự chần chờ của ngươi mà cô nương này mất đi tính mạng, lương tâm của ngươi có yên ổn không?"
Mạc Dạ Ly mím môi, lời nói của sư phụ làm hắn tỉnh ngộ, lúc này là hắn lấy thân phận đại phu cứu người, căn bản không cần phải suy nghĩ gì, càng không nên để ý tới ô nhục danh tiết, hắn kiên định gật đầu,"Ly nhi xin ghi nhớ."
Nam Cung lão gia mỉm cười đi ra, trong phòng, Mạc Dạ Ly bắt đầu cởi áo Tô Khả Nhi, ngón tay thon dài không hề do dự, cởi xong áo dài bên ngoài, nhưng đây đúng là lần đầu tiên Mạc Dạ Ly chạm đến thân thể mềm mại của nữ tử, trong lòng vẫn căng thẳng, đến khi cởi hết y phục của Tô Khả Nhi, đập vào mắt hắn là đôi tuyết lê trắng như ngọc, chiếc yếm màu xanh biếc không che được đôi gò bồng đảo của Tô Khả Nhi, xuân sắc đến mê người, Mạc Dạ Ly mở mắt, rồi khẽ cụp xuống, sóng triều trong mắt đã biến mất, hai tay lật Tô Khả Nhi nằm úp xuống, tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngủ say, đường cong tuyệt mỹ, tấm lưng trắng nõn hiện ra trước mắt Mạc Dạ Ly, hắn trầm tĩnh đến cực điểm, tay thuần thục mở hộp châm ra, bắt đầu châm cho Tô Khả Nhi.
Mạc Dạ Ly thường xuyên trị thương cứu người ở trên sa trường, đối với các huyệt vị nắm rất chuẩn, hắn châm vào các huyệt trên người Tô Khả Nhi, khi cây châm cuối cùng từ từ được đâm vào trong cơ thể nàng, trong phòng vang lên tiếng ho khẽ, Tô Khả Nhi ho một tiếng, một ngụm máu đen phun ra trên mặt đất, trong cơn mê nàng chậm rãi mở mắt ra, bắt đầu từ từ có ý thức, một khuôn mặt mờ mờ hiện ra trước mặt, Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, thấy người ngồi đó chính là Mạc Dạ Ly, cô kinh ngạc, sau đó cơn đau ở lưng làm cô nhăn trán lại, khẽ kêu: "Đau quá..."
Thấy Tô Khả Nhi tỉnh lại, Mạc Dạ Ly nhẹ nhõm, hỏi nhỏ: "Ngươi tỉnh rồi?"
Tô Khả Nhi thấy tư thế nằm như này mệt mỏi quá, hơn nữa cổ cũng rất mỏi, cô đang định di chuyển người, một đôi tay giữ vai cô lại, Mạc Dạ Ly nói khẽ: "Ngươi đừng cử động."
Làn da trần trụi chạm vào nhau làm cho Tô Khả Nhi giật mình, cô mới phát hiện ra trên người mình chỉ còn mỗi áo yếm, bên dưới là quần dài. Trời ạ! Chuyện gì vậy? Sao cô lại mặc mỗi chiếc yếm ở trước mặt Mạc Dạ Ly chứ? Tô Khả Nhi đang nghĩ ngợi, bên tai nghe tiếng Mạc Dạ Ly nói: "Ngươi bị độc xà cắn, ta dùng châm để ép độc của ngươi ra, đã đắc tội rồi, xin thứ lỗi."
Tô Khả Nhi giờ mới ý thức được mình bị rắn cắn, nhưng lộ lưng trần trước mặt một người đàn ông, cho dù là người hiện đại cô cũng cảm thấy ngại ngùng, ở thời hiện đại cô cũng chưa từng trải qua cảnh xuân với người khác. Lúc này cảm giác trên lưng đau xót, Mạc Dạ Ly đang rút châm ra, đến khi tất cả châm đã được rút ra hết, Mạc Dạ Ly xoay người đi, nói: "Ngươi mặc quần áo vào trước đi."
Tô Khả Nhi chậm rãi mặc quần áo vào, trong lòng lại phát huy bản chất thích trêu đùa, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước giường, thình lình phun ra một câu: "Mạc Dạ Ly, huynh không cần phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Trách nhiệm gì?" Thân hình Mạc Dạ Ly cứng đờ, khó hiểu hỏi.
"Tôi đây lần đầu tiên bị một người đàn ông nhìn thấy hết, huynh nói xem, có phải huynh nên chịu trách nhiệm với tôi không?"
Mạc Dạ Ly căng thẳng, quay đầu lại, ánh mắt đầy phức tạp, lại một lần nữa giật mình, chỉ thấy Tô Khả Nhi ngồi trên giường, tóc xõa dài, áo dài màu trắng, vô cùng kiều diễm.
Tô Khả Nhi thấy anh ta chẳng có thái độ gì gọi là muốn chịu trách nhiệm cả, cô uất ức: "Được lắm, không muốn chịu trách nhiệm thì thôi! Cũng không phải bắt huynh phải lấy thân báo đáp, huynh cần gì phải bày ra bộ dạng gò ép như vậy, tất nhiên huynh đã cứu tôi một mạng, cho dù lần này huynh có đối xử hơi khinh rẻ với tôi, nhưng lần sau tôi sẽ không để huynh yên đâu."
Nghe thế Mạc Dạ Ly thấy dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm thấy Tô Khả Nhi không giống nữ tử bình thường, trong lời nói và vẻ mặt lại có sự thú vị khác thường!