"Bình" có tiếng chậu nước rơi xuống đất, tiếp
đó, là tiếng thét thất thanh chói tai của một cô gái vang đến tận chân
trời, Tiểu Mạn lấy tay che miệng lại, không dám tin người tóc tai bù xù
trước mặt lại là một nữ tử, Tô công tử sao là nữ được?
Tô Khả Nhi tóc rối tung đứng trước cửa, trên người chỉ mặc áo dài trắng, hai tay
đỡ khung cửa, sắc mặt yết ớt, tiếng thét chói tai của Tiểu Mạn làm cô
đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, cô trừng mắt, giận giữ kêu lên: "Này,
Tiểu Mạn, mới sáng sớm mà cô hét gì vây."
'Tô...Tô..." Tiểu Mạn
bình tĩnh trở lại, nhất thời không biết xưng hô thế nào với Tô Khả Nhi,
chỉ lắp bắp hai câu, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, tức giận nói: "Thì ra ngươi là nữ tử?"
Tô Khả Nhi hiểu nguyên nhân Tiểu Mạn
hét lên, thì ra là cô ấy phát hiện thân phận mình là nữ, tất nhiên thân
phận đã bị bại lộ, Tô Khả Nhi liền gật đầu: "A, tôi là nữ đó! Cô đã từng gặp qua thiếu niên nào mà trắng trẻo như tôi không chứ?'
"Ngươi..." Tiểu Mạn giẫm chân, oán hận nhìn Tô Khả Nhi, rồi xấu hổ chạy đi, trong
lòng Tiểu Mạn từ lâu đã coi Tô Khả Nhi là nam tử, hơn nữa, dọc đường đi
nàng đã bị vẻ ngoài tuấn tú của Tô Khả Nhi mê hoặc rồi, cho nên, vì lo
lắng sức khỏe của hắn, sáng sớm nàng liền mang nước đến cho, nhưng ai
ngờ nàng lại phát hiện ý trung nhân trong lòng nàng lại là nữ cải nam
trang, điều này làm sao không đả kích nàng cơ chứ? Hơn nữa, nghĩ đến
mình động tâm với một người nữ tử, trong lòng nàng càng oán hận không
ngớt.
Thấy Tiểu Mạn bỏ chạy, Tô Khả Nhi vô tội mím môi, nhất thời chẳng hiểu gì, nhặt chậu nước dưới đất lên, chụp một nha hoàn đi qua
nhờ họ lấy nước đến để cô thay y phục.
Tiểu Mạn chạy đến phòng
Tôn Thanh Liễu, khuôn mặt nhỏ nhắn không nói nên lời, Tôn Thanh Liễu
thấy Tiểu Mạn bộ dạng oan ức, quan tâm hỏi: "Tiểu Mạn, không phải là
ngươi mang nước cho Tô công tử sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?"
"Cái gì mà Tô công tử, hắn căn bản là một tên bịp bợm...Hắn..." Tiểu Mạn tức giận khẽ nói, lại nhớ đến dọc đường đi mình lại nảy sinh tình cảm thiếu nữ thì càng khổ sở, nhất thời không nói gì được.
"Tô công tử ức hiếp ngươi à?" Tôn Thanh Liễu cười ha ha trêu, nàng nhận ra Tiểu Mạn có tình ý với Tiểu Tô.
Tiểu Mạn khụt khịt, oán hận kêu lên: "Nàng ta căn bản không phải là nam tử,
nàng ta là nữ tử, dọc đường đi chúng ta đều bị nàng ta lừa."
"A...ngươi nói cái gì?" Tôn Thanh Liễu giật mình, Tiểu Tô là nữ tử? Sao có thể như vậy?
"Nàng ta đúng là nữ, nữ, nàng ta...rất đáng trách." Tiểu Mạn kích động nói, trong mắt đúng là oán hận Tô Khả Nhi.
"Tiểu Tô là nữ?" Tôn Thanh Liễu mở to mắt, phút chốc, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, lẩm bẩm nói: "Tiểu Tô là nữ? Vậy...vậy lần trước ở khách điếm
không phải nàng ta ở cùng một phòng với Mạc tướng quân hay sao? Bọn
họ...bọn họ có quan hệ gì?" Tin tức này làm Tôn Thanh Liễu điên đảo.
"Đúng rồi, tiểu thư, chúng ta mau chóng rời khỏi đây, ta ghét nhìn thấy cái
người họ Tô đó." Tiểu Mạn đứng lên, kéo Tôn Thanh Liễu bỏ đi, lại nhớ
tới trên đường mình thường dùng ánh mắt ái mộ nhìn Tô Khả Nhi, Tiểu Mạn
càng tức giận, trong lòng càng oán hận, nhất định Tô Khả Nhi sẽ chế giễu tình cảm của nàng cho mà xem!
Tô Khả Nhi mặc lại trang phục nữ
tử, trên người là một mầu vàng nhạt phơi phới, thanh nhã đẹp mắt, cô
bước đi nhẹ nhàng qua hành lang của Nam Cung phủ, trong lòng thở phào,
cuối cùng đã an toàn đến Giang nam, từ nay về sau cô có thể ở đây để
tránh nạn. Không biết Tiêu Thương có tìm được đến đây không nữa!
Đang lơ đãng, thấy hành lang có một căn phòng mở cửa ra, người đi ra là Tôn
Thanh Liễu và Tiểu Mạn, ánh mắt ba người chạm nhau, thấy Tô Khả Nhi tươi cười thân mật, Tôn Thanh Liễu vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tô Khả Nhi
khôi phục nữ trang lại xinh đẹp như thế, hơn nữa, điều Tôn Thanh Liễu tự than chính là trên người Tô Khả Nhi có một sự thu hút khó tả, vẻ đẹp
của nàng linh động, mặt mũi xán lạn, ngay bản thân nàng là nữ tử, cũng
ao ước mình cũng có được khuôn mặt tươi tắn như vậy.
Tô Khả Nhi
thấy ánh mắt oán giận của Tiểu Mạn, cô chợt hiểu vì sao, nhất định Tiểu
Mạn cho rằng mình lừa dối tình cảm của cô ấy rồi! Tô Khả Nhi áy náy nói: "Tôn cô nương, Tiểu Mạn cô nương, tôi xin lỗi, tôi cũng bất đắc dĩ phải cải nam trang, bởi vì có người truy sát, các người bỏ qua cho tôi nhé.'
Tô Khả Nhi một lòng giải thích để trong lòng Tiểu Mạn dễ chịu hơn, nhưng
cô ấy lại không để ý tới Tô Khả Nhi, còn Tôn Thanh Liễu thì cười lạnh
nhạt có vẻ hiểu biết, cùng với đó là trong ánh mắt vẫn còn tia lo ngại,
nàng cắn đôi môi mọng đỏ, cố lấy dũng khí nói: "Tô cô nương, Thanh Liễu
có một vấn đề muốn thỉnh giáo."
"Tôn cô nương cứ hỏi." Tô Khả Nhi cười.
"Ngươi và Mạc Dạ Ly có quan hệ như thế nào?" Tôn Thanh Liễu hỏi xong, ánh mắt chờ mong.
Tô Khả Nhi dù ngốc cũng biết Tôn Thanh Liễu lo lắng cái gì, tuy rằng dọc
đường đi Tôn Thanh LIễu khiến cô ghen tị không ít nhưng cô cũng không
muốn lợi dụng điều này để làm tổn thương Tôn Thanh Liễu, nếu muốn tranh
giành, cô cũng muốn đường đường chính chính mà giành với Tôn thanh Liễu, nên Tô Khả Nhi nói thật: "Tôi và Mạc tướng quân chỉ là bạn đồng hành mà thôi."
"A...thì ra là như vậy." Nét mặt Tôn Thanh Liễu đang ảo
não liền trở nên vui mừng, nàng chỉ lo Tô Khả Nhi có quan hệ gì đó với
Mạc Dạ Ly thôi.
"Tiểu thư, chúng ta đi từ biệt tướng quân đi." Tiểu Mạn giục.
"Ừ, ta cũng muốn gặp ngoại công." Tôn Thanh Liễu cười tươi như hoa, hướng
về Tô Khả Nhi nói: "Tô cô nương, lần sau có duyên gặp lại."
"Chào Tôn cô nương." Tô Khả Nhi cũng lịch sự trả lời.
Tôn Thanh Liễu cùng Tiểu Mạn tới phòng khách, thấy Mạc Dạ Ly và Nam Cung
lão gia đang đàm luận, Tôn Thanh Liễu hướng về hai người hành lễ: "Thanh Liễu ra mắt Nam Cung Lão gia và mạc tướng quân."
"Tôn tiểu thư, không cần đa lễ." Nam cung lão gia nâng nàng lên.
"Các ngươi muốn từ biệt?" Mạc Dạ Ly hỏi.
"Trên đường đi được công tử chăm sóc, Thanh Liễu lại an toàn đến Giang Nam,
ân tình này Thanh Liễu trọn đời không quên, nhưng cuối cùng vẫn phải
biệt ly, Mạc công tử, nếu ở Giang Nam, lúc rảnh rỗi hãy đến Lưu phủ để
Thanh Liễu tỏ lòng biết ơn." Tôn Thanh Liễu cười, lộ phong thái nữ nhi
yêu kiều, đôi mắt đẹp nhìn chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Mạc Dạ Ly.
"Nếu rảnh, Mạc mỗ sẽ đến bái phỏng."
Mạc Dạ Ly gật đầu, ngoại công của Tôn Thanh Liễu là trọng thần tiên triều,
hiện giờ đã cáo lão hoàn hương, ở Giang nam danh tiếng vẫn hiển hách,
Mạc Dạ Ly tất nhiên muốn đi gặp rồi.
"Vậy Thanh Liễu chờ công
tử." Tôn Thanh Liễu không giấu được vẻ kích động nói nhanh, nói xong rồi tự cảm thấy mình thất thố, vội lấy tay áo che miệng thẹn thùng.
Chờ Tôn Thanh Liễu rời đi, Nam cung lão gia cười ha ha nói: "Ly nhi, Tôn cô nương tài mạo song toàn, lại là trọng thần, người còn lo lắng gì nữa."
Nam cung lão gia dĩ nhiêu hiểu thế cục này, đương nhiên cũng hiểu chuyện Tề Tú Viện xuất giá, ông nói những lời này có ý nhằm vào Mạc Dạ Ly.
Mạc Dạ Ly chỉ mím môi cười nhưng không trả lời, mắt khép hờ, che đậy vết
thương trong lòng, đúng lúc đó thì một ánh sáng chiếu vào mắt, Tô Khả
Nhi nhanh nhẹn đi tới, ánh nắng bên ngoài đình viện sáng chói mắt, nhưng trên mặt Tô Khả Nhi lại cười rạng rỡ có thể sánh với ánh nắng làm lóa
mắt kia, làm tim Mạc Dạ Ly loạn nhịp.
"Tô cô nương, cô nương khỏe lên nhiều chưa?" Nam cung lão gia cười hỏi.
"Vâng, toàn thân thoải mái không sao nữa ạ, cảm ơn Nam cung lão gia quan tâm." Tô Khả Nhi cười híp mắt, rồi nháy mắt sang Mạc Dạ Ly.
Đúng lúc
ấy thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, có người thét to: "Không xong
rồi...lão gia...công tử đã xảy ra chuyện rồi...công tử bị rơi xuống
nước..."
Nam cung lão gia biến sắc, đứng thẳng lên bước nhanh ra
ngoài, Mạc Dạ Ly và Tô Khả Nhi nhìn nhau rồi cùng đi ra theo, Tô Khả Nhi thấy một người đàn ông trung niên đang cõng một bạch y nam tử cấp tốc
chạy vào, bạch y nam tử toàn thân ướt sũng, mặt trắng bệch, vừa nhìn là
biết chết đuối.
Nam cung lão gia ôm nhi tử xuống, hai tay vội sờ
xem còn thở không, lập tức cảm thấy người lạnh ngắt, một người trầm ổn
như Nam cung lão gia trong nháy mắt sụp đổ, kêu lên: "Vũ nhi...Vũ
nhi..."
Tô Khả Nhi vội nhớ phương pháp cứu người hiện đại, liền
lao từ trong đám người ra, hướng về Nam cung lão gia kêu: "Lão gia, hãy
đặt công tử nằm xuống đất..."
Nam cung lão gia đã hoảng loạn từ
lâu, liền theo chỉ đạo của Tô Khả Nhi đặt nhi tử nằm xuống, mọi người
đang nghi hoặc thì Tô Khả Nhi quỳ xuống, hay tay đan vào nhau ép vào
ngực vị nam tử, sau đó áp đôi môi mọng đỏ vào làn môi trắng bệch kia,
đương nhiên, trong mắt người ngoài thì coi đó là hôn, nhưng thật ra đó
là hô hấp nhân tạo, mọi người ai cũng nín thở, trong mắt họ công tử đã
chết từ lâu rồi, còn Tô Khả Nhi làm thế chẳng khác gì làm nhục người
chết? Khuôn mặt Mạc Dạ Ly cũng sầm xuống, chẳng hiểu Tô Khả Nhi đang làm gì.
Vài lần làm hô hấp nhân tạo, ấn vào ngực nhiều lần nhưng
không có phản ứng gì, Tô Khả Nhi định từ bỏ, đã làm đủ mọi cách rồi, hơn nữa người đàn ông này lại bị cõng trên lưng trở về, đã mất đi thời cơ
tốt nhất để cứu người, quãng đường đó khó giữ được mạng sống. Nhưng cô
quyết không từ bỏ mà nện tay thật mạnh vào ngực người đó, mọi người chấn động, thấy Tô Khả Nhi làm ô nhục di thể của công tử, tức giận muốn ngăn cản thì kỳ tích xuất hiện, chỉ thấy nam tử nằm dưới đất khẽ rên một
tiếng, rồi ho, từ trong miệng người nam tử phun ra nước, bạch y nam tử
mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt vui sướng của Tô Khả Nhi, cô nở nụ
cười: "Này, cuối cùng ngươi đã tỉnh lại."
Sự việc xảy ra đột ngột làm mọi người ai cũng chấn động, mọi người quay sang nhìn Tô Khả Nhi
vừa rung động vừa sợ hãi, vừa trách cứ vừa cảm kích nàng. Nam cung lão
gia mừng rỡ như điên, làm đại phu nhưng vừa thấy cơ thể lạnh lẽo và
không còn hơi thở thì lão đã từ bỏ, nhưng không ngờ nữ tử trước mặt này
lại cứu nhi tử của lão sống lại, lão cảm kích lệ trào dâng.
Tất
cả mọi người đều mừng rỡ, Mạc Dạ Ly cũng vui mừng, nhưng trong lòng hắn, vừa rồi hành động của Tô Khả Nhi chẳng kiêng dè gì mà lại còn hôn môi
Nam cung Vũ trước mặt mọi người...Vui mừng thì có vui nhưng trong lòng
lại cảm thấy khó chịu..