Mùa hè mưa liên túc không ngớt, thoáng một cái đã là nửa buổi chiều, đến
lúc chạng vạng tối mới ngừng mưa. Tô Khả Nhi một lần nữa được đưa về Nam Cung phủ, vào phòng thay quần áo, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt,
mái tóc dài buông xõa trên vai, ẩm ướt chưa khô, ngồi ở đầu giường,
trong đầu Tô Khả Nhi nhớ lại tình cảnh trong mưa vừa rồi, khóe môi nở nụ cười, thật là lãng mạn! Cô không hề trách trận mưa này đến bất ngờ, mà
cô còn phải cảm ơn trận mưa này đã làm tăng thêm tình cảm của cô và Mạc
Dạ Ly, về việc này, Phương An chắc không dám đuổi cô đi nữa đâu.
Đang suy nghĩ đắc ý, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Khả Nhi vui mừng biết
người đó là ai, liền bước nhanh ra ngoài mở cửa, thấy Mạc Dạ Ly mặc áo
bào trắng, khí chất cao quý xuất thần, cả người toát ra sự thanh ngạo
như nguyệt, thần sắc cao quý như hoa lan, Tô Khả Nhi si ngốc nhìn người
đàn ông tuấn mỹ đó, tim đập thình thịch, cô cố gắng nén sự xúc động
trong lòng, ngước mắt lên hỏi: 'Có việc gì vậy?"
"Dính mưa, thân thể có khó chịu không?" Mạc Dạ Ly hỏi, lộ ra vẻ quan tâm.
" Cơn mưa đấy à, chuyện nhỏ thôi. Cơ thể tôi không dễ ốm như vậy đâu." Tô Khả Nhi thoải mái đáp lại, nhưng thật ra trong lòng cô lại có mấy vấn
đề khiến cô khó chịu, vừa rồi về phủ đã bị đẩy vào phòng thay quần áo,
nói còn chưa nói được vài câu! Tô Khả Nhi chau mày, hỏi nhỏ: "Sao huynh
biết mà tìm tôi?" Thật ra Tô Khả Nhi không biết là do Nam Cung Vũ nói
cho anh ta biết, trong lòng cô nghĩ, trừ phi Mạc Dạ Ly quan tâm cô nên
mới phát hiện ra không thấy cô, liền ra ngoài tìm, nghĩ đến đó trong
lòng cô vui sướng rạo rực.
"Những lời Phương An nói, ngươi đừng quá để ý." Mạc Dạ Ly im lặng một chút rồi nói nhỏ.
Thật ra trong lòng Tô Khả Nhi vô cùng hận tên Phương An này, nhưng cô cũng
không biểu hiện ra ngoài, cô cũng không cho anh ta biết cô là người thù
dai, tuy rằng cô chính là người hay thù dai, cô giả vờ rộng lòng, nói:
"Không đâu. Tôi không có trách Phương đại ca, Phương đại ca đều muốn tốt cho huynh."
Nói xong, cô thản nhiên cười, đầu cúi thấp xuống,
mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, có vài sợi bị cơn gió thổi bay bay chạm
vào ống tay áo của hắn, Mạc Dạ Ly giật mình, thiếu nữ trước mắt nghê
thường khinh bạc, nhưng lại khiến người khác mến yêu, cảm xúc dâng lên,
hắn vội cụp mắt xuống, trầm giọng nói: 'ngươi nghỉ ngơi trước đi, có
việc ngày mai nói sau." Nói xong, hắn vội vàng bỏ đi.
Đằng sau,
Tô Khả Nhi chun mũi, có chút phiền muộn, vì sao mỗi lần nói chuyện với
cô không quá hai câu thì hắn liền vội vã bỏ đi vậy? Tuy rằng không biết
là nguyên nhân gì, nói chung cũng làm cho Tô Khả Nhi thấy khó chịu, đóng cửa lại, Tô Khả Nhi ngồi trước gương, nhìn gương mặt mỹ lệ trong gương. Tóc đen tuyền, thần sắc hồng hào, làn da mượt mà, đôi mắt thâm tình
mông lung, dung nhan mềm mại, Tô Khả Nhi vô cùng ước ao được đắm chìm
vào cảm giác yêu đương.
Đêm nay, Tô Khả Nhi ngủ rất say, bởi vì
trong mộng, cô có thể bay bổng mơ mộng cô và Mạc Dạ Ly yêu nhau say đắm, nhưng đến khi gần sáng, một gương mặt lãnh khốc hé ra làm cô tỉnh giấc, cô mơ mình bị Tiêu Thương nhốt trong một căn phòng, ngăn cách cô với
Mạc Dạ Ly, cho dù cô có kêu gào thế nào cũng không có người đáp lại, có
thể là do ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, cảnh trong mộng vốn là khát vọng
cùng với nỗi sợ hãi được chôn giấu sâu trong nội tâm, Tô KHả Nhi khát
vọng được ở bên Mạc Dạ Ly, còn sự sợ hãi là đến từ tên Tiêu Thương lãnh
khốc kia.
Thở phào một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa phùn đã
ngừng, ánh nắng chiếu qua song cửa sổ, có thể dưới ánh mắt trời, con
người có lòng tin hơn, Tô KHả Nhi lắc đầu, bỏ qua những điều không thực
tế ở trong mơ, tâm tình khá hơn, xuống giường, ngồi trước gương, tự mình trang điểm, thấy chiếc hộp đựng chiếc trâm ngọc gắn viên ngọc trai, cô
đưa tay cầm lấy cài lên, tuổi trẻ đơn giản như vậy, chẳng phải thiếu nữ
bất kỳ ở thời đại nào đang yêu cũng tươi tắn như hoa sao?
Đợi nha hoàn bưng chậu nước tới, sau một hồi bận rộn, Tô Khả Nhi mới bước ra
khỏi phòng, đi ra phòng khách, thấy mọi người đã an vị tại đại sảnh,
trên bàn bày đồ ăn sáng phong phú. Nam Cung lão gia cùng phu nhân hiền
từ nhìn Tô KHả Nhi đang bước vào, kêu cô ngồi xuống, tối hôm qua họ đã
hỏi nhi tử về tình huống của Tô Khả Nhi, cũng không hỏi đến việc gì
khác, nhưng Nam Cung Vũ lại nói cho họ biết là Tô Khả Nhi thích Mạc Dạ
Ly, bọn họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kinh ngạc chính là, ở Nam Cung
Phủ, bọn họ không hề thấy Mạc Dạ Ly có thái độ tình cảm gì với Tô Khả
Nhi, tại sao lại thích chứ? Còn vui mừng chính là, nếu như Mạc Dạ Ly có
thể thích Tô Khả Nhi, như vậy có thể khiến cho Mạc Dạ Ly quên đi chuyện
về Tề Tú Viện.
Thực ra Mạc Dạ Ly cũng không phải hay giả vờ tỏ ra bình tĩnh như vậy, trên chiến trường, hắn đã luyện được phong thái nội
tâm thâm trầm, đứng trong triều đình, lại là tuổi trẻ tài cao, hắn lại
trải qua nhiều gian khổ, tại chiến trường, tham dự bao cuộc chiến đấu
nhưng cũng không động tới một góc áo của hắn, oai phong hủy thiên diệt
địa, hắn không một chút rảnh rang nào, thế nhưng đối với chuyện tình
cảm, hắn thừa nhận ngày hôm qua tâm hắn rối loạn, bởi vì cái ôm bất ngờ
kia, bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mưa, nàng lẩm bẩm những lời vui sướng, vậy mà trong phút chốc cùng với sự vui sướng đó là làn gió
xuân nhẹ nhàng bất ngờ phá tan sự lãnh lẽo trong trái tim cứng rắn của
hắn, nhưng ngay trong sự rung động ấy hình ảnh Tề Tú Viện vẫn còn ảnh
hưởng, áp chế hắn, trong đáy lòng hắn thủy chung không thể nào quên được nữ nhân đó, nếu như tiếp nhận Tô Khả Nhi, là bất công với Tề Tú Viện,
cũng là bất trung với tình cảm của bọn họ, bởi vậy, trong lòng hắn tự
chán ghét chính mình, càng không có cách nào đáp lại tình cảm của Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi có chút phiền não vì Mạc Dạ Ly không để ý tới
mình, lại nhớ ra một việc, liền bước tới bên Nam Cung Vũ, nói: "Không
phải huynh muốn đưa tôi đi ngắm hoa sen bên hồ hay sao? Chúng ta cơm
nước xong thì đi nhé." Nói xong, Tô Khả Nhi len lén liếc mắt về phía Mạc Dạ Ly, anh ta có ghen không?
Nam CUng Vũ vô cùng kinh ngạc, mất nửa ngày mới lên tiếng: "Tất nhiên rồi, sau cơn mưa hoa sen càng tươi tắn tuyệt đẹp."
"Ly nhi cũng đi đi." Nam Cung lão gia ở bên cạnh hả hả cười nói.
"Ta còn có việc không thể đi cùng." Mạc Dạ Ly khẽ liếc nhìn Tô KHả Nhi rồi nhẹ nhàng né tránh.
Tô Khả Nhi có chút thất vọng, cô buông đũa, tức giận hướng về Nam Cung Vũ nói: "Giờ chúng ta đi luôn đi."
"A....ta..." Nam Cung Vũ có chút ngạc nhiên, Nam Cung phi nhân nhìn thấu tâm tư của
Tô Khả Nhi, liền cười nói: "Vũ nhi, đi theo chăm sóc Tô cô nương đi. Nhớ về sớm nhé."
"Vâng." Nam Cung Vũ gật đầu, cùng TÔ Khả Nhi đi ra
cửa, đằng sau, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly âm tình bất định, trên
mặt không tỏ thái độ gì, bởi vì hắn không biết trong lúc này phải biểu
hiện như nào, Nam Cung Lão gia nhìn nét mặt trầm mặc uống canh của Mạc
Dạ Ly, thở dài, nói: "Ly nhi, ngươi có lòng phải không?"
"Không có." Mạc Dạ Ly trả lời rất nhỏ.
Nam Cung lão gia lắc đầu, nói: "Ta biết ngươi cơ trí tài năng, nhưng mọi
việc quá thấu triệt, trái lại khó tìm thấy niềm vui sướng."
Mạc
Dạ Ly ngẩng đầu lên, một màu đen phảng phất tràn ngập trong ánh mắt, hắn suy tư về những lời sư phụ nói, tiếp đó, khóe môi nhếch lên, không phải là cười, ngược lại là sự cay đắng khó nói, Nam Cung lão gia thấy hắn đã lĩnh hội được, liền lên tiếng nói tiếp: "Có lúc, quá mức thanh tỉnh,
trái lại khiến con người thống khổ. Đời người chỉ là một giấc mộng, mơ
hồ không rõ, tội gì cố chấp chứ?"
Tô Khả Nhi cùng với Nam Cung Vũ ngồi trên xe ngựa đến ven hồ phía đông Giang Nam, nhìn trước mắt là hoa sen mỹ lệ, Tô Khả Ni cảm giác bất an, đang lúc ngây người ra, hai người không hề phát hiện cách đó trăm mét có cẩm y vệ đang bước tới cắt ngang tâm trạng của hai người,Tô Khả Nhi và Nam Cung Vũ cùng quay đầu lại,
thấy một lệnh bài chói lóa ngay trước mặt, làm cho hoa mắt, một người uy nghiêm nói: "Vương gia có chỉ, ra lệnh cho ta mời Tô cô nương quay về
kinh."
Tô Khả Nhi khiếp sợ mắt mở to, hoảng loạn, người của Tiêu
Thương? Cô không kịp suy nghĩ, chỉ có một ý niệm chạy trốn trong đầu,
nhưng một đôi cánh tay đã cản lối đi, giọng nói người đó uy vũ: "Tô cô
nương, mời, Vương gia có lệnh, nếu cô nương không phối hợp, đừng trách
ta không khách sáo." Nói xong, một người trong đó vỗ vai Tô Khả Nhi,
điểm huyệt ngủ của cô, Nam Cung Vũ ở bên cạnh nhìn bọn họ mang Tô Khả
Nhi đi mới hoàn hồn, kêu lên: "Các hạ xin hãy để lại người."
"Người rảnh rỗi hãy tránh ra." Một người trong đó dùng đao ngăn Nam Cung Vũ
lại, chỉ đến khi những người kia đi được hơn trăm mét cách xa xe ngựa
mới nhường đường cho Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ biết có tình huống bất ổn, vội vàng chạy nhanh về Nam Cung Phủ.