"Ngươi nói cái gì?" Một giọng nói giận giữ vang lên trong phòng khách, cả người Mạc Dạ Ly căng thẳng.
"Tô cô nương bị người của Tiêu Vương gia bắt đi rồi." Nam Cung Vu vội kể
lại sự việc một lần nữa, có chút buồn rầu chán chường nhìn Mạc Dạ Ly.
Mạc Dạ Ly đột nhiên chợt cảm thấy trong lòng trầm xuống, một sự hoảng loạn
trong tâm tư không diễn tả thành lời, với hắn mà nói, đó là chuyện nằm
trong dự liệu sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng chỉ không ngờ là nó lại
xảy ra nhanh tới như vậy, Tô Khả Nhi vẫn chưa nói rõ ràng mối quan hệ
của nàng với TIêu Thương, rốt cuộc nàng và Tiêu Thương có quan hệ gì?
"Sư huynh, chúng ta đuổi theo cướp lại Tô cô nương về đi! Bọn chúng chắc là chưa đi khỏi Giang Nam đâu." Nam Cung Vũ tận mắt thấy đám nam nhân lỗ
mãng này đối đãi với Khả Nhi nên trong lòng càng lo lắng hơn.
Mạc Dạ Ly thở dài, khép mắt lại, lạnh nhạt nói: "Đuổi theo cũng vô dụng thôi."
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ đứng nhìn Tô cô nương bị bắt đi sao?"
Chỉ kém hai tuổi mà Nam Cung Vũ không có được sự trầm tĩnh như Mạc Dạ Ly,
tính khí hắn có phần nóng nảy vội vàng, Phương An đứng bên cạnh không
dám thở mạnh, may mà những người đó chưa tới Nam Cung Phủ bắt người,
bằng không Tiêu Thương chắc chắn sẽ hỏi tội tướng quân về tội lừa gạt
người, vì vậy Phương An chậm rì rì nói: "Vũ công tử, ngươi không biết
suy nghĩ à, Tô cô nương vốn là người của Tiêu vương phủ, nàng sẽ không
sao hết, chỉ là bị bắt trở về để lập gia đình mà thôi."
Từng câu
nói của Phương An như đánh vào trái tim của Mạc Dạ Ly, sắc mặt hắn càng
lúc càng u ám, Phương An ở bên vẫn như cũ tùy tiện mở miệng nói: "Ai da, Vũ công tử yên tâm đi. Tính tình như Tô cô nương này có thể gả được cho người khác là cảm tạ trời đất rồi, hơn nữa Tiêu Vương gia quyền thế
không phải ai cũng có thể hỏi tội được, mà Tô cô nương đi rồi, ngươi
không cảm thấy thanh tĩnh hơn à?"
"Phương đại ca, ngươi không
biết những người đó đối xử với Tô cô nương thế nào đâu, bọn họ đánh ngất nàng rồi mang đi, ta lo lắng trên đường đi Tô cô nương sẽ phải chịu
nhiều khổ sở." Nam Cung Vũ trách Phương An vô tình, Tô Khả Nhi đến đây
đã mang đến một không khí vui vẻ cho hắn, cũng không quấy nhiễu cuộc
sống sinh hoạt của hắn.
"Ngươi cũng biết Tô cô nươg là người của
Tiêu vương gia, những tên tiểu binh này nào dám đối xử không tốt với cô
ta, chỉ sợ trên đường đi Tô cô nương còn gây khó dễ cho bọn họ ấy chứ."
Phương An phản bác lại, nhưng đúng lúc ấy thì một giọng nói đã cắt ngang lời hắn: "Phương An, câm miệng."
"Vâng, tướng quân." Phương An
rất nghe lời Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly bảo hắn đi hướng đông thì hắn tuyệt
đối không dám đi hướng Tây, Phương An đứng thẳng lên, câm miệng không
nói lời nào, nhưng ngay lập tức trong đại sảnh lại vang lên một mệnh
lệnh có một không hai: 'Thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta quay về
kinh."
"Vâng...A..." Phương An đáp rất nhanh rồi ngay sau đó mới
hiểu ra, miệng kêu to, mắt trợn trừng nhìn Mạc Dạ Ly: 'Tướng quân, quay
về kinh ư?"
"Ừ." Mạc Dạ Ly khẽ khép mắt để người khác không nhìn thấy tâm tư của hắn.
'Chiếu tương, ngài...Ngài nói đùa phải không? Chúng ta mới đến đây không lâu,
sao lại quay về kinh được?" Tâm tình hiện giờ của Phương An chỉ hình
dùng từ khiếp sợ để hình dung, các quyết định của tướng quân luôn luôn
được báo trước một thời gian để chuẩn bị, nhưng quyết định lần này,
Phương An chưa bao giờ nhận được.
"Từ bao giờ đến lượt ngươi phản bác lời ta nói vậy?" Giọng nói của Mạc Dạ Ly không lớn, thậm chí rất ôn hòa nhưng lại rất có uy lực uy hiếp khiến người khác không dám phản
đối.
"Vâng." Ngay cả Phương An có rất nhiều nghi vấn cũng chỉ uất nghẹn để ở trong lòng, như: tướng quân vì sao đột nhiên quyết định quay về kinh? Chẳng lẽ là vì nha đầu Tô Khả nhi? hay là, tướng quân đã nghĩ
thông suốt rồi? Tướng quân quay về là để tham dự hôn lễ của Tề cô nương?