Cảm giác ngày ngày bận rộn thật đặc biệt thú
vị, Tô Khả Nhi trong Tiêu Vương phủ cuộc sống vô ưu vô lự, không có việc gì làm chỉ uống trà, ngắm cảnh, cho cá ăn, còn đua tranh kịch liệt hơn
cả thời hiện đại, ngược lại cũng có chút tư vị sung sướng.
Còn
hôn lễ của Tiêu Thương mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông mà
thôi, chờ ngày mai là có thể cưới Tề Tú Viện về làm vợ, thật đúng là hôn lễ hoàng thất nhận được nhiều sự quan tâm của người dân, Tiêu vương phủ giăng đèn kết hoa, thảm đỏ trải dài, đèn lồng đỏ treo khắp phủ vô cùng
thu hút, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi, đập vào mắt mà đến.
Tô Khả Nhi cũng bị bầu không khí long trọng này làm cho có chút mong chờ,
cô thật sự mong muốn được chứng kiến hôn lễ cổ đại, hơn nữa ngày mai còn có cơm ngon rượu mừng, nhất định sẽ rất náo nhiệt! Chỉ là trong lòng cô tiếc nuối, nếu như Mạc Dạ Ly đến thì tốt.
***
Tề phủ
Tề lão gia đã chuẩn bị đồ cưới phong phú từ lâu, Tề hầu gia trong triều
quyền cao chức trọng, lần này gả con gái, đương nhiên không thể qua loa
mà vô cùng khuếch trương.
Lúc này, đêm khuya yên tĩnh, ở Tây viện Tề phủ, Tề Tú Viện hiện ra dưới ánh nến ở trong phòng, ánh sáng chiếu
vào hé lộ ra gương mặt tinh xảo vô song, tái nhợt, nỗi ưu tư lấp đầy
lên... hàng mi dài, đôi mắt khẽ cụp xuống lộ ra sự bi thương gợn sóng...
"Tiểu thư, đã khuya rồi nên nghỉ sớm thôi, ngày mai là ngày lành của tiểu
thư, người cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Nha hoàn đứng phía sau lên
tiếng.
'Biểu ca, xin lỗi..." Tề Tú Viện không trả lời mà quay vào bóng đêm cúi đầu khẽ than, nước mắt nhỏ xuống tay áo...Cuối cùng Tề Tú
Viện không nén được nỗi đau vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào bàn tay khóc nức
lên. Đến bây giờ, nàng biết hôn sự của nàng căn bản không thể tự mình
làm chủ, nàng cũng không oán hận sự sắp xế đó, vẫn mỉm cười cho tới tận
ngày hôm nay, nhưng trong đầu nàng không thể nào quên được bóng dáng
tuấn tú đó, không thể nào quên được người đó...
"Tiểu thư,
người..." Nha hoàn cũng khóc theo, từ nhỏ đã theo tiểu thư nên rất hiểu
tâm tình của tiểu thư, cũng đau lòng, nhưng số phận mình có thể do mình
làm chủ được sao? Thân phận nàng lần này cũng được vào Tiêu vương phủ
theo tiểu thư.
Khóc một hồi, Tề Tú Viện lau nước mắt đi, quay
sang căn dặn nha hoàn: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình." Nha hoàn lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Thấy nha hoàn đi ra
ngoài, Tề Tú Viện đứng lên đi vào giường lấy ra một tấm khăn lụa thêu
uyên ương chưa xong, ngồi trước ánh nến chăm chú thêu, đôi chim này hạnh phúc hơn so với con người, đây là cuộc sống mà nàng luôn mong muốn
hướng đến, kiếp này không thành, chỉ có thể ký thác vào tấm khăn lụa này đây, mong muốn biếu tặng biểu ca để huynh ấy hiểu nổi khổ tâm của nàng, con người không thể làm chủ được cuộc đời mình, nàng cảm giác mình như
lục bình nước chảy bèo trôi...
Gà gáy báo trời sáng, mặt trời hé ra từ nơi chân trời xa vời cũng thông báo một ngày mới bắt đầu, một hôn lễ cũng đã sắp tới.
Sáng sớm Tô Khả Nhi bị tiếng nhạc tiếng trống hỉ đánh thức, tỉnh dậy, thấy
cũng không ngủ được nữa, ngày hôm nay cô còn có một việc rất quian trọng cần hoàn thành, tất nhiên là Tiêu Thương muốn giới thiệu cô cho mọi
người, vậy thì cô sẽ không để phí cơ hội này, nhưng, cổ đại không giống
hiện đại buổi trưa mới đón người, mà cổ đại lúc chạng vạng mới là giờ
lành tháng tốt đón dâu.
Buổi trưa, Tô Khả Nhi đứng bên nhìn hạ
nhân chuẩn bị yến tiệc phong phú, bàn tiệc được bày từ trong đại sảnh ra ngoài sảnh, đêm nay tuyệt đối là một hôn lễ thịnh thế chưa từng có,
thảm đỏ được trải dài từ đại sảnh ra tận ngoài cửa, nghĩ lại, Vương gia
thành thân là thời cơ tốt nhất để nịnh bợ, xem ra, chỉ cần ở kinh thành
hơi có chút địa vị thôi mọi người cũng đến để chúc mừng rồi.
Tô
Khả Nhi tham quan các bàn tiệc phong phú thức ăn và rượu, cảm giác có
chút khát liền lấy một quả táo ở trên bàn lên, đúng lúc đằng sau có một
giọng nói vang lên: "Ngươi nên học lễ nghi, đêm nay đừng để bản vương
mất mặt."
Đằng sau, Tiêu Thương trong bộ cẩm bào sang trọng, trên chiếc áo bào có hoa văn dát vàng phức tạp càng làm hắn tăng thêm vẻ anh tuấn, chắp tay lạnh lùng, một đôi mắt sắc bén như hổ trừng lên làm cho
người khác sợ hãi, đứng sau hắn là quản gia đang hướng về Tô Khả Nhi ra
hiệu, ý bảo cô bớt phóng túng đi.
Tô Khả Nhi cho quả táo vào mồm
cắn, trừng mắt lại nói: "Được thôi! Đương nhiên tôi sợ huynh mất mặt,
đêm nay tôi tránh đi là được chứ gì."
Tiêu Thương nheo mắt lại,
trầm thấp giáo huấn: "Không thể để ngươi có thời gian làm loạn, đêm nay
bản vương sẽ thu xếp cho ngươi."
"Thật sao? Vậy huynh không được hối hận đấy!" Tô Khả Nhi chớp mắt rồi nở nụ cười đầy hàm ý.
Vẻ láu lỉnh trong mắt Tô Khả Nhi làm Tiêu Thương ngửi được một không khí
bất thường, ánh mắt càng bức người, cảnh cáo: 'Tô Khả Nhi..."
"Tôi đi chơi đây, tối sẽ về." Tô Khả Nhi không nhìn Tiêu Thương mà nhẹ nhàng bỏ đi, đằng sau, thần sắc Tiêu Thương đầy phức tạp.