Chạng vạng, Tề Tú Viện được kiệu hỉ rước vào Tiêu Vương phủ, Tiêu Thương đang được các tân khách chúc phúc, trang phục gấm đẹp đẽ quý giá, ngọc quan
cuốn tóc gọn gàng, tuấn nhan tươi cười, khi hắn chìa tay ra, ngón tay
trắng trẻo thon dài từng đốt xương rõ ràng, sạch sẽ, người làm mối đặt
một đôi tay trắng nõn nà như ngọc vào tay hắn, ngay lúc hai tay được đặt vào nhau, cách đó không xa là một đôi mắt đau đớn, Mạc Dạ Ly đứng trong đám tân khách, trong ánh mắt tâm tình sôi trào, lại ngầm chịu đựng. Lúc này, cô mặc chiếc áo dài màu đỏ, đoan trang xinh đẹp, nhìn cũng là một
mỹ nữ, còn ở trước mặt cô là một bãi chiến trường son phấn vương vãi
khắp nơi, tính toán thời gian, giờ cô đang trang điểm.
Có đôi khi một bức tranh đẹp cần phải có kỹ năng chuyên môn cao siêu, nhưng đem
một mỹ nữ thành một xú nữ nhiều lúc cũng cần phải có một trình độ cao
hơn, tất nhiên, Tiêu Thương muốn sau đó giới thiệu cô với mọi người
biết, vậy thì, cô cần phải khiến cho mọi người nhìn thấy cô phải chạy
mất dép hết, như vậy, còn ai dám tới cưới cô nữa chứ? A...Tất nhiên cô
chỉ muốn gả cho Mạc Dạ Ly, như vậy chỉ có thể trước tiên giải quyết toàn bộ đám đàn ông sợ chạy hết đã, nghĩ đến phương pháp này, Tô Khả Nhi
càng kích động hưng phấn! Cô sẵn sàng chờ mong xem thái độ của Tiêu
Thương sẽ như nào khi thấy cô như vậy, nhất định là sẽ bùng nổ cơn giận
cho mà xem!
Tô Khả Nhi bắt đầu ngồi trước gương để trang điểm,
mái tóc bị cô dùng lược làm cho rối tung như đám cỏ khô, sau đó buộc
lung tung ở đằng sau, đôi mày thanh tú thì tô đen sì, cộng thêm đôi mắt
được trang điểm đen đậm, sống mũi thẳng được trát phấn không đều không
cùng màu với màu da, nhìn rất không hợp lý, hai gò má cao được đánh phấn hồng đỏ rực, đôi môi cũng được quét son choe choét dễ có thể dọa chết
người khác, tóc thì rối bời, Tô Khả Nhi còn tự mình đeo hoa tai là hai
chiếc tròn bạc dài rất khoa trương rũ xuống đến tận cổ, nếu cứ để như
vậy ở thời hiện đại thì là trào lưu, còn ở thời cổ đại thì là một người
điên, Tô Khả Nhi tràn ngập hài lòng khi nhìn mình qua chiếc gương, cô tự đánh giá mình, oa, đây là người điên ở bệnh viện tâm thần nào chạy đến
đây vậy?
Tô Khả Nhi thản nhiên vừa cười vừa soi gương, suýt chút
nữa bị tấm gương phản chiếu hình ảnh mình mà nôn mửa, cô chờ thêm chút
nữa, bên ngoài trời đã tối, ngoài hành lang, có hạ nhân đang đi đốt đèn
lồng hỉ, bên ngoài cửa tiếng người ồn ào, tiếng chiêng trống vang rộn,
có thể thấy đêm nay vô cùng náo nhiệt, cũng may là tiệc rượu tổ chức ở
Động viện, Tô Khả Nhi ở Tây viện cách đó khá xa nên cô đỡ bị những tiếng ầm ĩ đó quấy nhiễu.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa,
tiếng nha hoàn giục: "Tô cô nương, tiệc cưới bắt đầu rồi, quản gia bảo
nô tỳ vào gọi cô nương ra ngoài đó."
"Cô ra ngoài trước đi! Tôi lập tức ra ngay. Khách đã đến đông đủ rồi phải không?" Tô Khả Nhi cũng không quên hỏi một câu.
"Khách đã đến đông đủ rồi ạ." Nha hoàn đứng bên ngoài trả lời, trong giọng nói không giấu nổi sự vui mừng.
"Cô đi trước đi. Tôi sửa soạn xong sẽ đi ra ngay." Tô Khả Nhi căn dặn, cô
cũng không muốn đi ra ngoài dọa phải nha hoàn ngất xỉu. Một lúc nữa cô
mới lén đi vào tiệc.
"Vâng." Nha hoàn trả lời xong rồi vội vàng đi để còn muốn ra xem sự náo nhiệt của tiệc hỉ.
Tô Khả Nhi nghe tiếng bước chân của nha hoàn đã đi xa rồi mới mở cửa ra
ngoài, nhìn bốn phía, thấy hạ nhân dều tập trung ở Đông viện để hầu hạ
khách khứa, Tây viện thì lạnh tanh, không có một bóng hạ nhân nào, đó
chính là điều Tô Khả Nhi mong muốn, cô nở nụ cười giảo hoạt, ra ngoài đi về phía Đông viện.
Dọc đường đi Tô Khả Nhi lo lắng nhỡ gặp phải người nào đó, nhỡ dọa họ ngất xỉu đi thì có phải là ảnh hưởng đến kế hoạch.
Bóng đêm buông dần xuống Tiêu Vương phủ nhưng không có sự quạnh quẽ như trước nữa, mà đêm nay đặc biệt náo nhiệt,
Khóe môi Tiêu Thương nhếch lên một nụ cười ngông cuồng, tân khách không hiểu cho rằng hắn vì lấy được kiều thê mà tỏ ra sung sướng, chỉ có Tiêu
Thương và Mạc Dạ Ly trong lúc này là có một sự chiến đấu âm thầm kịch
liệt, trong tiếng chúc mừng của tân khách, Tề Tú Viện đội mũ phượng bước ra ngoài kiệu hỉ, giá y đỏ thẫm, khăn lụa che mặt cũng một màu đỏ thẫm, mặc dù trong trang phục giá y nặng nề, dung nhan đã được che đi nhưng
vẫn toát lên dáng vẻ thiên tư quốc sắc, bước đi thanh thoát, nàng nhẹ
nhàng đi từng bước cùng Tiêu Thương bước vào đại sảnh của Tiêu Vương
phủ.
Phía sau, trên mặt Mạc Dạ Ly bị che lấp bởi một màu đỏ sẫm
trong không khí vui mừng, trong lúc bóng dáng kia vừa đi khuất vào trong phủ, hắn cụp mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đau khổ, hắn chỉ có thể ở đây vào lúc này chúc phúc cho Tề Tú Viện.
Tô Khả
Nhi cũng không đi ra ngoài cùng mọi người đón tân nương, về việc này
khiến cô vô cùng phiền muộn, không phải là vì cô không được ra ngoài đón tiếp, mà là vì phương án của cô mà cô đến bây giờ không thể lộ diện
được. Lúc này, cô cũng mặc chiếc áo dài màu đỏ, đoan trang xinh đẹp,
nhìn cũng là một mỹ nữ, còn ở xung quanh cô là bốn năm hộp son phấn được bày vung vãi, theo tính toán thời gian thì hiện giờ cô cần phải trang
điểm.
Có đôi khi để trang điểm thành một người đẹp phải có trình
độ cao siêu, nhưng để biến một mỹ nữ thành một xú nữ, đôi khi không cần
phải có trình độ cao như vậy, đương nhiên là Tiêu Thương muốn sau đó
giới thiệu cô ra ngoài, vậy thì cô cần phải để cho mọi người nhìn thấy
cô thì chạy hết, như vậy thì còn ai dám tới hỏi cưới cô chứ? A...Tất
nhiên là cô muốn gả cho Mạc Dạ Ly, vậy thì chỉ có thể trước tiên dọa cho đám đàn ông này chạy hết đi đã, nghĩ tới đây, Tô Khả Nhi vô cùng kích
động hưng phấn! Cô sẵn sàng chờ mong xem thái độ của Tiêu Thương sẽ như
nào, nhất định là tức giận bùng nổ!
Tô Khả Nhi bắt đầu ngồi trước gương để trang điểm, mái tóc được cô dùng lược chải rối như đám cỏ khô
rồi tún lấy buộc lại đằng sau, đôi mày thanh tú được kẻ đen sì cộng thêm đôi mắt được trang điểm đen đậm, sống mũi cao được đánh phấn không đều
so với màu da, nhìn trông vô cùng bất hợp lý, hai gò má được đánh phấn
hồng đậm, đôi môi cũng được quét son đậm, hai gò má đỏ như hai mông khỉ, mái tóc rối bời được xõa ra, Tô Khả Nhi còn tự mình đeo hoa tai, là một đôi vòng hoa tai dài rũ xuống tận cổ, sự phối kết hợp này ở thời hiện
đại thì là trào lưu, còn ở thời cổ đại thì là người điên, Tô Khả Nhi
nhìn bản thân mình bị biến dạng trong gương mà vô cùng hài lòng, tự đánh giá, oa, người điên này ở bệnh viện tâm thần nào chạy đến đây thế?
Tô Khả Nhi xoay mình ngắm trong gương mà cười, thiêu chút nữa thì cô bị
hình ảnh của mình làm cho nôn mửa, cô ngắm nghía một chút nữa, bên ngoài sắc trời đã tối, ngoài hành lang hạ nhân đã đi đốt đèn lồng hỉ, còn
ngoài cửa thì tiếng người ồn ào, tiếng chiêng trống vang lên, có thể
thấy đêm nay rất náo nhiệt, cũng may là tiệc rượu tổ chức ở Động viện,
Tô Khả Nhi ở Tây viện cách xa một đoạn nên cô không bị những âm thanh
này quấy nhiễu.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa và tiếng nha hoàn giục: "Tô cô nương, hỉ yến bắt đầu rồi, quản gia bảo
nô tỳ vào gọi cô nương ra ngoài dự."
"Cô ra ngoài trước đi. Tôi lập tức ra ngay. Khách đã đến đông đủ chưa?" Tô Khả Nhi không quên hỏi một câu.
"Khách đã đến đồng đủ rồi ạ." Nha hoàn trả lời, trong giọn nói không giấu được sự hưng phấn.
"Vậy cô đi trước đi. Tôi sửa soạn xong sẽ ra ngoài ngay." Tô Khả Nhi căn
dặn, cô không muốn dọa nha hoàn sợ ngất xỉu. Một lúc nữa cô mới lén ra
đấy.
"Vâng." Bên ngoài cửa tiếng nha hoàn trả lời gấp gáp rồi vội vàng đi để xem náo nhiệt.
Tô Khả Nhi nghe tiếng bước chân của nha hoàn xa dần mới mở cửa ngó ra nhìn bốn phía, hiện giờ hạ nhân đều đều tập trung hầu hạ tại Đông viện, Tây
viện thì lặng ngắt không có một bóng hạ nhân nào, đó chính là điều Tô
Khả Nhi mong muốn, cô nở nụ cười giảo hoạt, mở cửa, đi thẳng hướng ra
Đông viện.
Dọc đường đi Tô Khả Nhi có chút lo lắng, chỉ sợ gặp
phải người nào đó, dọa người ta sợ ngất xỉu thì mọi kế hoạch đều bị hỏng hết.
Bóng đêm trùm xuống Tiêu vương phủ nhưng không còn sự quạnh quẽ như trước, đêm nay đặc biệt náo nhiệt, nhìn xung quanh, toàn bộ
vương phủ đều một màu đỏ, các quan viên cầm hậu lễ đến chúc phúc rộn rã, quạt hồng phe phẩy, tiếng ly rượu va chạm nhau, tiếng pháo hoa ròn rã,
còn nhân vật chính là Tiêu vương gia đang bị các quan viên vây quanh
kính rượu chúc mừng, ngay ở bàn tiệc có bốn năm quý công tử , những
người này tất nhiên là có địa vị không thể xem thường, đều là thành viên hoàng thát, bốn vị này đều trẻ tuổi thiếu niên chính là bốn vị hoàng
tử, trong đó tuổi lớn nhất, vẻ mặt nho nhã ôn hòa là trưởng tử của hoàng đế, cũng là thái tử được lựa chọn, còn bên cạnh thái tử là con của Liễu Phi được hoàng đế sủng ái nhất, tướng mạo tuấn mỹ, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhưng trong ánh mắt hẹp dài lại toát lên tia hung ác lạnh lẽo, có mũi chim ưng khác hẳn với người bình thường, rất ngạo mạn, trên người
toát lên sự cay nghiệt, đôi môi thỉnh thoảng nhếch lên nụ cười khinh
miệt, tuy nhiên trong lúc này trên mặt hắn chỉ khẽ cười, vô cùng bí
hiểm, tiếp đến là tam hoàng tử và tứ hoàng tử, đều thanh tú tao nhã,
điểm khác nhau chính là, tam hoàng tử điềm đạm, còn tứ hoàng tử nổi
tiếng là cao ngạo quái gở, mỗi một gương mặt có hai loại tính cách,
nhưng đúng là gia đình hoàng thất.
Còn tại một góc của yến tiệc
có một người, cẩm bào màu trắng cao quý ngồi lẫn trong đám người, giấu
người trong đám đông, khuôn mặt thoát trần tuyệt thế làm người khác đố
kỵ, Mạc Dạ Ly yên lặng ngồi ở đó, tay cầm chiếc chén, trán khẽ chau lại
không nhìn thấu tâm trạng, cho dù có nhiều người nâng chén chúc mừng
cũng chỉ lạnh nhạt nâng chén lên đáp lại, sự lạnh lùng trên người hắn
tách rời hẳn với không khí đỏ rực vui mừng, hắn như là một cá thể độc
lập hoàn toàn, bầu không khí náo nhiệt này không liên quan gì đến hắn.