"Lục cục..." Vài tiếng kêu khẽ ở trong phòng,
Tô Khả Nhi vỗ vỗ cái bụng đói đang kêu vang, ôm bụng đói cả nửa ngày, cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, chiếc bụng kêu như nhớ đến đồ ăn, nhưng
trong phòng ngoại trừ ván giường lạnh lẽo cùng với cái bàn ra thì làm gì có đồ ăn cơ chứ? Haizz, sớm biết thế, cô nên giấu đồ ăn dưới giường.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài nghe tiếng uy nghiêm trầm thấp: "Mời Vương phi
quay về, Vương gia có lệnh, bất luận ai cũng không được đến thăm Tô Khả
Nhi."
Tề tỷ tỷ tới? Tô Khả Nhi bước nhanh tới cửa ghé mắt ra nhìn qua khe, chỉ thấy Tề Tú Viện cầm một cái giỏ nhỏ, đang bị hộ vệ bên
ngoài cản lại, "Hai vị đại ca, các người hiểu lầm rồi, Vương gia chỉ là
cảnh cáo nhỏ với Tô cô nương thôi, không làm thật đâu, để ta vào thăm Tô cô nương, chắc Tô cô nương đói bụng lắm rồi."
"Mời Vương phi quay về. Đừng để tiểu nhân khó xử." Giọng nói thị vệ có chút nhân nhượng nhưng vẫn từ chối.
"Vậy..." Tề Tú Viện lộ vẻ lo lắng, ngày hôm nay Tô Khả Nhi bị giam giữ là vì
giúp nàng, trong lòng nàng vô cùng áy náy, nhưng gả vào Tiêu vương phủ
thì là người của Tiêu Thương, phải nghe mệnh lệnh của hắn, nàng cũng
không thể làm gì khác.
Tề Tú Viện nhìn căn phòng, thở dài quay
người rời đi, đằng sau cánh cửa, Tô Khả Nhi cố nén suy nghĩ muốn phá cửa xông ra ngoài, cô nuốt nước bọt ảm đạm quay về ngồi bên giường, cô
không hề trách Tề Tú Viện, chỉ hận cái tên Tiêu Thương thối nát mà thôi, thật không có tính người, với hắn mà nói, hôn nhân tùy tiện như thế, Tề Tú Viện không nên gả cho tên đại khốn kiếp này mới đúng.
Có đôi
khi, con người đến cảnh khốn cùng nhất định đầu óc sẽ nghĩ ra đối sách,
lúc này, Tô Khả Nhi cũng vậy, cô bỗng chốc nghĩ ra ba phương án, thứ
nhất, giả bệnh, sau đó nhân cơ hội ăn gì đó, nhưng, cách này nghe có vẻ
không khả quan lắm, thứ hai, tự làm đau mìn để chống lại, nhưng nghĩ đến tên Tiêu Thương máu lạnh sẽ không thèm liếc nhìn mình một cái, cuối
cùng chắc chỉ băng bó cho cô xong sẽ tiếp tục giam cầm mình, cách thứ
ba, hay là cầu xin hắn, ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô nén xuống, cầu xin hắn, cô thà chết đói còn hơn, sau một hồi tính toán, Tô Khả Nhi
thất vọng thở dài, làm cách nào đây? Chỉ có thể là bảo toàn sức khỏe,
chống đỡ ba ngày tới...Ngủ đi! Ngủ rồi không cần tiêu hao năng
lượng...Nằm trên giường, Tô Khả Nhi không biết vì sao lại tủi thân nghĩ
tới Mạc Dạ Ly, nếu như có anh ta thì tốt qua, cho dù anh ta có chút lạnh nhạt, thì anh ta cũng sẽ thương xót mình.
Quản gia vừa từ bên
ngoài trở về thì nghe tin Tô Khả Nhi bị phạt bỏ đói ba ngày, tuy ông
thấy sốt ruột nhưng cũng biết không thể cầu xin Tiêu Thương đang giận
giữ, chỉ có thể chờ hắn tâm tình tốt hơn thôi. Buổi chiều, bởi vì Tiêu
Vương phủ có thêm Vương phu, thiếu gia nô, ông phải ra ngoài để tìm vài
người, vừa đi trên đường đã bị một người thô lỗ vạm vỡ ngăn lại, quan
gia kinh ngạc đề phòng hỏi: "Vị đại ca này có việc gì không?"
"Lưu quản gia, chủ nhân nhà ta mời." Phương An mỉm cười nói, vẻ mặt hắn ôn hòa hơn.
"Chủ nhân nhà ngươi là ai?" Lưu quản gia nhướng mày lên, không hiểu hỏi lại, nhưng trong lòng khá yên tâm.
"Mời bên này." Phương An đưa quản gia vào một quán trà lâu, sau đó đi vào
một gian phòng ở lầu hai, trong phòng là một nam tử cao lớn oai phong,
cao quý, lạnh nhạt, phong tĩnh điềm đạm, trong sự bình thản đó lại toát
lên một sự uy hiếp, người này không phải là ai khác, Lưu quản gia cũng
biết, thấy nam tử đó, đầu tiên là ông ta ngẩn ra, tiếp đó, ông cười nói: 'Thì ra là Mạc tướng quân, lão phu thất lễ."
"Không cần đa lễ, mời ngồi." Mạc Dạ Ly cười.
"Vậy... lão nô chi là nô tài, làm sao có thể cùng ngồi với tướng quân? Chẳng
hay tướng quân tìm lão nô có việc gì?" Lưu quản gia hiểu thân phận mình, Mạc Dạ Ly và Tiêu Thương có nhiều ân oán phức tạp dây dưa.
"Vậy, bản tướng quân muốn hỏi thăm một người quan quản gia, xin hỏi Tô cô
nương như nào ở Tiêu Vương phủ?" Mạc Dạ Ly nhã nhặn hỏi, ánh mắt trầm
tĩnh bức người.
Quản gia một lần nữa giật mình, ông ta dự đoán
không biết là chuyện gì, nhưng cũng không ngờ là tướng quân lại hỏi
chuyện về Tô Khả Nhi, ông ta sửng sốt một chút, cười nói, "Vâng, Tô cô
nương là khách của gia chủ nhà ta."
"Bản tướng quân rất muốn
biết, Tô cô nương có quan hệ thế nào với Vương gia? Theo như bản tướng
quân được biết, Tiêu Thương ngoại trừ hoàng thân quốc thích ra, tại nhân gian không có người thân nào khác." Mạc Dạ Ly nói.
Quản gia suy nghĩ, quan hệ của Tô Khả Nhi và Tiêu Thương cũng không có gì là bí mật, liền kể lại mọi chuyện.
Mạc Dạ Ly nghe xong thì hiểu ra, thì ra Tô Khả Nhi là nữ tử của quần thân
bị thất lạc trong nhân gian, có quan hệ ân nhân với Tiêu Thương, nghe
đến đó, mạc Dạ Ly thở dài, song song với điều đó là kinh ngạc về thân
thế của Tô Khả Nhi, từ nhỏ đã lưu lạc trong nhân gian, chịu nhiều khổ
sở, song thân qua đời cũng là một đả kích, hắn cảm khái Tô Khả Nhi luôn
lạc quan, rốt cuộc đằng sau nụ cười của nàng có đúng là che giấu những
nỗi đau đớn hay không? Mạc Dạ ly đoán như vậy cũng là điều bình thường,
nhưng, cho dù hắn có là Gia Cát Lượng trên chiến trường cũng không đoán
được Tô Khả Nhi xuyên qua!
Lúc này, tâm tình Mạc Dạ Ly rất phức
tạp, hắn không muốn quản gia nhận ra hắn quan tâm tới Tô Khả Nhi, nhưng
hắn vẫn muốn hỏi một chút về tình hình hiện giờ của nàng, hắn liền nhẹ
nhàng hỏi một câu: "Hiện giờ, Tô cô nương ở trong phủ có khỏe không?"
"À...: Quản gia lúng túng, không biết có nên nói thật hay không.
Nhìn thấy thái độ do dự của quản gia, tâm trạng Mạc Dạ Ly căng thẳng, trán
nhíu lại, trong lòng quản gì suy nghĩ một chút, nhận ra Mạc Dạ Ly là
quan tâm thật lòng tới TÔ Khả Nhi, nghĩ cũng không cần phải giấu diếm,
liền thở dài nói: "Tô khả Nhi đang bị Vương phủ giam trong phòng."
Mạc Dạ Ly nhíu mày, trầm giọng hỏi: 'Vì sao?"
"Là bởi vì sáng sớm đã gây chuyện với Vương gia, bị Vương gia phạt bỏ đói ba ngày."
Cố nén sự kích động trong lòng,Mạc Dạ Ly hấp tấp hỏi: "Ba ngày? Một người nhỏ bé và yếu ớt làm sao chịu được ba ngày chứ?"
"Haizz, lão phu đang nghĩ tối nay về cầu xin Vương gia, nhưng, theo tính tình
Vương gia mà nói, sợ là rất khó." Quản gia rất lo lắng cho sự an nguy
của Tô Khả Nhi, cũng không tính toán gì, nghĩ gì thì nói vậy, cuối cùng, tự thấy mình nói nhiều liền xin cáo lui.
Trong phòng, sắc mặt
Mạc Dạ Ly phức tạp khó hiểu, Phương An đứng bên cạnh cũng không hiểu,
hoang mang hết lần này tới lần khác, vừa bị tướng quân kêu đi mời quản
gia tới, hắn đã buồn bực không vui, hiện giờ, hắn càng hồ đồ, ngay từ
đầu hắn cho rằng tướng quân là muốn hỏi thăm tình hình của Tề cô nương,
không ngờ người tướng quân hỏi thăm lại là Tô Khả nhi khiến người ta
chán ghét kia, không phải là tướng quân đã...Phương An vừa nghĩ vậy, cả
người đã kinh sợ.
'Tướng quân, có đúng là người lo lắng cho Tô cô nương phải không?" Phương An thử hỏi một câu.
Thấy Mạc Dạ Ly không trả lời, thần sắc ngưng trọng làm người khác không thể
dò xét đáy lòng hắn, Phương An cười một chút, nói: "Tướng quân, người
xem, phụ thân của Tô Khả Nhi là ân nhân cứu mạng của phụ thân Tiêu vương gia, coi như là ân nhân của hắn, chắc Tiêu vương gia chỉ dọa cô ta mà
thôi, cũng không muốn cô ta nhịn đói ba ngày đâu, ngài yên tâm được rồi, thật ra không biết Tề cô nương như nào?"
Nói xong, Phương An
nhìn xem thái độ của Mạc Dạ Ly, thấy Mạc Dạ Ly nhíu mày mà không nói gì, làm cho Phương An càng thêm xác định những ý nghĩ trong lòng hắn, theo
lý mà nói, tướng quân không nên lạnh nhạt với chuyện Tề cô nương mới
đúng.
Nhưng Phương An làm sao hiểu được tâm tư Mạc Dạ Ly? hiện
giờ hắn đã mất đi tư cách quan tâm tới Tề Tú Viện, ngay cả nếu hắn quan
tâm tới, cũng tuyệt đối không để người ngoài biết được, chuyện về Tề Tú
Viện là sự đau đớn của hắn, chỉ cần có người nhắc đến, tâm hắn lại đau
đớn, còn đối với Tô Khả Nhi, hắn lo lắng nàng bị bỏ đói, càng lo lắng
tình cảnh của nàng ở Tiêu vương phủ, với tính tình này của nàng, có thể
gây sự với Tiêu Thương một lần, đương nhiên có thể gây sự với hắn mười
lần, nếu cứ như vậy, chẳng phải càng làm cho hắn thêm lo lắng thay cho
nàng hay sao?