Ngày đầu tiên Tô Khả Nhi bị phạt
không có ai đến thăm, nói đúng hơn là không ai dám đến thăm, Tô Khả Nhi
bị đói quay cuồng nửa tỉnh nửa ngủ, nhưng ý thức vẫn chi phối đại não,
cô vẫn mơ một giấc mơ về ăn uống làm cô chảy nước miếng, cô đột nhiên
cáu giận bản thân mình trước đây lãng phí đồ ăn như vậy, thông thường
một người bị bỏ đói thì sẽ biết đói là rất khó khăn, thống khổ như thế.
"Ôi..." Tô Khả Nhi trở mình liếm đôi môi khô khốc, cổ họng cô nóng ran, ngay cả người bình thường không hay chịu đói chỉ ăn nửa bát cơm thôi cũng đã
không chịu nổi rồi, Tô Khả Nhi thì đã bị bỏ đói một ngày đêm, quả thực
là cảm giác cái chết đang đến.
Một đêm, có thể nói Tô Khả đã trải qua một đêm khó khăn nhất, lúc này cô ao ước có cơm ăn, thì ra ở trong
nghịch cảnh mới thấu hiểu mà quý trọng sinh mệnh, mỗi lần nửa đêm tỉnh
lại, trong đầu Tô Khả Nhi đều tưởng tượng hành hạ được Tiêu Thương, sau
đó lại bình yên đi vào giấc ngủ.
Trong căn phòng trống trải, Tề
Tú Viện một mình ngủ, đêm đã khuya, nhưng nàng không có cách nào ngủ
được, cũng không phải là khát vọng Tiêu Thương đến, mà là cảm giác này
khiến cô thấy lạnh lẽo, nam tử trước kia đã không còn nữa, ánh mắt hắn
đã thay đổi, không hề ôn hòa mà lạnh lùng xa cách, điều này làm cho Tề
Tú Viện thất vọng đau khổ, nàng không hiểu, lẽ nào chỉ vì đêm động phòng hoa chúc mình có biểu hiện gì đó mà chọc giận hắn? Hay là có nguyên
nhân nào khác?
Trong thư phòng, một bóng người tuấn nhã đứng
trước song cửa sổ, dáng người thẳng tắp trông càng đơn độc hơn, phong
thái lộ vẻ ung dung, biểu hiện quý khí không gì sánh được, ánh mắt Tiêu
Thương hướng về phía hành lang dài, lướt về hướng Tây viện, nơi đó, có
một người đang bị hắn giận giữ nhốt ở đó, hắn có niềm vui được trừng
phạt, song song với điều đó, lại chờ mong nàng cầu xin sự tha thứ ở hắn, hầu như chưa có nữ nhân nào bị hắn coi như loại ngựa hoang dã khó
thuần, còn Tô Khả Nhi đã có vinh hạnh này, loại nữ nhân quật cường hiếm
thấy, nàng ta thật to gan lớn mật, hắn muốn biết, rốt cuộc là bởi vì
nàng quá vô tri hay là một người can đảm.
Đêm tối giống như tâm
tình tràn ngập, những áp lực ban ngày dần dần trào dâng, trong mắt người khác, không phải Tiêu Thương quá thâm trầm phức tạp, mà là thái độ ngụy trang, luôn đè nén, những điều này trong mắt người khác thì quy kết
thành tâm cơ.
Ánh mắt hắn khẽ nghiêng đi, cách đó trăm mét là thê tử đang ngủ trong phòng hắn, có chút buồn cười là, hắn cảm giác đối với hôn lễ này không hề có một chút ý nghĩa nào, nữ nhân mỹ lệ đang ngủ
trong phòng hắn kia lại không hề khơi gợi được cảm xúc trong lòng hắn,
nữ nhân mỹ lệ rất có giá trị lợi dụng nhưng không nhất định phải là
người hắn thích, năm nay Tiêu Thương mới hai mươi lăm tuổi, theo lý mà
nói, ở tuổi này nam nhân đã có thê thiếp thành đàn, hoặc là vài người
con, nhưng với hắn thì không phải, đầu tiên, nữ nhân quá nghe lời với
hắn vô cùng nhàm chán, càng không có gì thú vị, nữ nhân mất đi tính cách thật chỉ còn là một công cụ, một cái xác không hồn, loại sủng vật quá
ngoan ngoãn thường sẽ làm chủ nhân mất đi hứng thú, còn thân phận của
hắn lại là sự ngưỡng vọng của các nữ nhân, cho nên, hắn tình nguyện tốn
tâm tư tại triều chính chứ không muốn tiếp xúc với những loại nữ nhân
buồn chán đó.
Đương nhiên, cưới vợ cũng như vậy, cho nên, hắn lựa chọn Tề Tú Viện với gương mặt xinh đẹp, không chỉ để báo thù được Mạc
Dạ Ly, đồng thời hắn cũng cưới được một kiều thê mỹ miều, giờ đây, mọi
chuyện đều đi theo đúng kế hoạch của hắn, nhưng cuối cùng kế hoạch có
thành công, với hắn một chút vui vẻ cũng không có. Còn sự lạnh nhạt với
Tề Tú Viện, cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là, hắn chán ghét nữ
nhân ngủ bên cạnh mình mà trong lòng lại có nam nhân khác, đối với hắn
là sự ô nhục rất lớn, cho nên, Tề Tú Viện còn chưa hoàn toàn quên Mạc Dạ Ly thì hắn không dự định sẽ gần gũi nàng.
Thế nhưng Tiêu Thương
chưa từng nghĩ, trong thế giới hỗn loạn phức tạp, muốn tìm một nữ nhân
chân chính rất khó, nếu là nữ nhận có tính cách, chỉ cần ở trước mặt
Tiêu Thương làm càn một chút, chỉ sợ hồn đã không còn!
Ngày lại
trôi qua, tấm màn đen lại kéo lên, ánh nắng ban mai trong trẻo rọi tới,
tất cả mọi người vẫn đang ngủ say, còn Tô Khả Nhi vì dạ dày co rút mà
phải mở mắt ra, ôm cái bụng khó chịu, cô run rẩy cả người cuộn tròn mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đói quá đã tái nhợt, Tô Khả Nhi rất muốn ăn
gì đó, cô biết, nếu cô còn như này nữa, mạng nhỏ của cô chắc không còn,
nhưng, chỉ cần nghĩ mình sẽ phải cầu xin người kia, cô cắn chặt răng
lại, vẫn cứ tự khuyên mình cố chịu đựng...
Sáng sớm, quản gia vội vã tới thư phòng của Tiêu Thương, thấy trong phòng trống không, ông
nghĩ thầm, nhất định là Vương gia đi lâm triều rồi, vậy thì chỉ có thể
chờ Vương gia trở về.
Hoàng cung nguy nga nằm giữa kinh thành,
ánh mặt trời chiếu rọi vào mái hiên cung điện tầng tầng lớp lớp đến chói mắt, Tiêu Thương trong cẩm y áo mãng bào, tuấn nhan tỏa ra sự uy nghiêm khí phách, bước đi thong dong trong đám quần thần, miệng khẽ cười đầy
thú vị, hài lòng, những người đi bên cạnh hắn giống như các vì sao xoay
quanh hắn, hắn nói gì nghe nấy, đàm luận đại sự sáng nay.
Ở một
chỗ khác, Mạc Dạ Ly cao nhã, trên mặt đầy cương nghị, tất cả mọi người
vẫn chưa quên, mới vừa rồi hắn trong triều đình chiến công huy hoàng
được hoàng thượng khen ngợi, nhưng đỉnh cao của địa vị và quyền lực chỉ
làm hắn nhướng mày lên dường như không chút đề tâm tới, hôm nay, hắn
đứng trong đám người này cũng chói mắt bức người, khiến người khác kính
trọng, Tiêu Thương với khí phách cuồng ngạo, Mạc Dạ Ly cao quý thanh nhã như nhật nguyệt, không hề lẫn lộn. Trong nhất thời, các quan viên dều
bị thần quang che lấp.
Ngày hôm nay tâm trạng mạc Dạ Ly không
yên, ở trong triều, ngoại trừ những chuyện có tính chất đặc biệt cần lên tiếng, xưa nay hắn không hề bàn việc riệng tư với Tiêu Thương, một
người địa vị cao trong triều, một người giữ thế lực ngoài doanh quân,
hai người không hề có chuyện gì để nói, nhưng chuyện của Tô Khả Nhi làm
hắn lưu tâm, khiến hắn phải gọi Tiêu Thương.
"Tiêu Vương gia, xin dừng bước." Giọng nói thanh nhã phía sau vang lên.
Tiêu Thương nhíu mày, chắp tay quay đầu lại, cười không hiểu: "Mạc Tướng quân, có chuyện gì?"
Thấy sự đắc ý của Tiêu Thương, mạc Dạ Ly băn khoăn nghĩ, nếu hắn công nhiên
cầu xin thay cho Tô Khả Nhi, chỉ sợ sẽ rước lấy sự khó chịu từ Tiêu
Thương, có thể sẽ khiến cho Tô Khả Nhi càng gặp nhiều phiền phức, hắn
liền mở miệng nói: "Ta ở trong chiến trường nghe nói đến một chuyện,
trước đây Tiên Vương từng được một người cứu mạng, mà người cứu mạng ông là một vị tướng quân, vị tướng quân đó vì cứu tiên vương mà bất hạnh bỏ mình, ân tình như vậy, Vương gia nên báo đáp."
Tiêu Thương khẽ
nhíu mày, lập tức hiểu những lời nhắc nhở của Mạc Dạ Ly, trong lòng tức
giận nhưng không lộ ra ngoài, chỉ khẽ cười nói: "Không ngờ Mạc tướng
quân cũng am hiểu như vậy, nhưng, đây là chuyện trong phủ của bản vương, không cần tướng quân lưu tâm, cáo từ." Nói xong, phất tay áo bỏ đi.
Phía sau, thần sắc của Mạc Dạ Ly bình tĩnh, đây là kết quả hắn đã dự liệu
được, nói cho cùng, hắn đã buông quá nhiều, mối hận đoạt tình, mối hận
lăng nhục, thái độ kiêu ngạo, nếu không phải vì Tô Khả Nhi, hắn sẽ không chủ động nói chuyện với Tiêu Thương, bởi vì hắn cũng khinh!