Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 64: Chương 64




Đám hắc y nhân bỏ đi hết, còn ở dưới vực sâu đen tối, Tô Khả Nhi và Tiêu Lạc Thần vì rơi xuống vách đá, cho nên, tử vong ở ngay trước mắt thì ai cũng có bản năng cầu sinh, ngay khi hai người vừa rơi xuống liền dùng tay bám lấy vách đá, ngẫu nhiên lại bắt được một cành cây, nhưng cành cây lại không chịu nổi sức nặng của họ mà gãy, họ lại tiếp tục rơi xuống nhưng lực rơi đã giảm đi rất nhiều, tay bị tóe máu, trầy xước, cuối cùng hai người ngã xuống đám thảm lá cây bên dưới, cũng may vì dưới vực sâu vì đã lâu năm nên có một lớp thảm lá cây rất dày nên hai người không bị thương nặng gì, chỉ là, lực va đập làm cho hai người hôn mê bất tỉnh.

Còn ở trên vách núi, lửa lớn bị gió thổi đã sắp lan rộng xuống dưới, một trận cháy lớn sắp xảy ra…

Một đêm choáng váng hôn mê đến giữa trưa hôm sau, Tô Khả Nhi cảm giác một luồng khí đen chui vào phổi làm cô không thể hít thở, cô ho khan vài tiếng, mở mắt ra, nhưng, trước mắt cô là một khoảng rộng sương mênh mông, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ là bên trong làn sương đó ngẫu nhiên hiện lên ánh lửa, còn cô cũng cảm nhận được một sự nóng rực tràn ngập.

Sau một giây tỉnh táo, cô đột nhiên nhận ra, đó không phải là sương, mà đó là khói, có rất nhiều cây cối bị cháy thành tro. Tô Khả Nhi kinh hoàng, hoàn toàn tỉnh táo, cô ngồi dậy, mắt trợn to, một bóng người cũng đang hôn mê nằm cách cô không xa, cô kinh hoàng chạy tới, đó là Tiêu Lạc Thần, thấy cậu ta mặt trắng bệch không có huyết sắc, trên khuôn mặt tuấn tú có nhiều vết thương, trên chiếc áo bào màu trắng cũng dính vô số vết máu. Tô Khả Nhi vội vỗ vỗ mặt hắn, gọi khẽ: “Tiêu lạc Thần, Tiêu Lạc Thần, tỉnh dậy mau, tỉnh dậy mau…”

Cùng lúc này, Tiêu Lạc Thần cũng cảm giác được hô hấp khó khăn, hắn ho khan một tiếng, cũng mở mắt ra, thật ra nếu không có màn khói đặc này thì bọn họ cũng không tỉnh nhanh như vậy, cho nên, màn khói đặc này vừa đúng lúc cứu mạng họ.

Tiêu Lạc Thần mở mắt ra, thấy Tô Khả Nhi tóc tai bù xù, lại thấy nàng đang hướng về mình gọi to, hắn cảm thấy vô cùng khó thở, trong ngực thấy vô cùng khó chịu. Tô Khả Nhi thấy ánh mắt Tiêu Lạc Thần có chút rã rời, cô sốt ruột phủi quần áo hắn, lau mặt hắn dính tro muội, nâng hắn dậy rời khỏi vách núi.

Có thể là bản năng cầu sinh, Tô Khả Nhi cũng không biết là mình có thể cõng một người đàn ông đi xa hơn trăm mét, hơn nữa là cả hai người đều bị thương, càng khó hiểu hơn là, người đàn ông trên lưng cô sao mà yếu ớt quá vậy?

Điều Tô khả Nhi không ngờ là, ít nhất lúc cô nhảy xuống vực là biết mình sẽ nhảy, là có ý thức, áp lực liền bị giảm đi một nửa, còn Tiêu Lạc Thần hoàn toàn là bị động do bị kéo xuống, có thể nghĩ, lúc đó hắn vô cùng sợ hãi.

Sau họ, toàn bộ vách núi đã cháy hết, ánh lửa tràn ngập bốn phía, tiếng cây cối bị lửa cháy lách tách kêu, Tô Khả Nhi dùng sức lực để cõng Tiêu Lạc Thần đi xa hơn trăm mét đến, cách đó có một con sông, cô cố gắng từng bước từng bước đi tới đó, tránh xa khu vực đang cháy, không khí tươi mát hẳn lên. Tô Khả Nhi thấy trong người vô cùng mệt mỏi, yếu ớt, nhưng, cô không thể dừng lại.

Chỉ một chút nữa là đến….Một chút nữa có thể đến đó…Tô Khả Nhi trấn an mình. Cuối cùng, đến gần bờ sông, cô và Tiêu Lạc Thần ở trên lưng cô cùng ngã nhào xuống đất.

Đêm, một bóng người như linh tinh đến trước cửa Tiêu vương phủ, chỉ thấy người đó đang cầm một cung tên chuẩn bị bắn bức thư vào đại sảnh, ngay khi hắc y nhân đó chuẩn bị bắn tên, lại có một luồng sắc bén nhanh hơn từ sau đâm vào lưng hắc y nhân, kiếm pháp cực chuẩn, một chiêu trí mạng, hắc y nhân mắt trợn ngược không kịp kêu lên tiếng nào ngã xuống vũng máu. Một bóng người cường tráng lấy đi bức thư rồi xoay người biến mất trong bóng đêm.

Lúc này, cổng lớn của Tiêu vương phủ mở ra, mười mấy gia đinh cầm theo đèn lồng đi ra, nhìn hắc y nhân nằm trên mặt đất, tất cả đều há hốc mồm, cùng lúc đó, một bóng người uy nghiêm từ trong đám người bước qua, Tiêu Thương nhíu mày nhìn hắc y nhân nằm trước cửa phủ, ánh mắt hắn phức tạp, sắc bén.

“Xem tư thế chiếc tên này, có thể là muốn bắn thư hướng vào đại sảnh, nhưng, người này lại chết trước, có thể thấy được là hắn muốn truyền thư vào nhưng lại bị người khác cướp đi. Vương gia, chuyện này không phải là chuyện tốt.” Một thị vệ nói.

“Nay Vương gia đang ở đầu sóng ngọn gió, chuyện này nghĩ thật không phải là chuyện tốt.” Quản gia thở dài.

Cũng vào mấy hôm trước, xưa nay ở quan trường làm việc trầm ổn như Tiêu Thương lại bị người khác cáo trạng, vốn đặt chân ở quan trường giống như đặt lên miếng băng mỏng, mọi chuyện đều mưu kế. Còn gần đây, không khí trong triều đình ngưng trọng, việc triều đình như gió luôn biến đổi, một khi đã là trọng thần, điều e ngại nhất chính là mũi nhọn khắp nơi chiếu vào, cây to đón gió, công cao chấn chủ, đây là quần thần đương triều đại kiêng kị. Quan trường vốn tàn khốc, nghe nói ba ngày trước, hoàng đế đột nhiên nhận được một thư nặc danh, trong thư nhắc nhở nội dung ám chỉ có người muốn mưu quyền soán vị đoạt ngôi, mà đứng đầu là Tiêu Thương.

“Phong thư này là ai viết? Là ai dám cướp đi?” Quản gia đứng bên chau mày suy nghĩ hỏi.

Lại nghe tiếng hừ của Tiêu Thương: ‘Thật là phiền toái, dám tới tìm bổn vương, bổn vương thật muốn xem đối phương là ai mà dám can đảm ở sau lưng bày mưu tính kế. Tất cả quay vào đi.”

Cách đó không xa ở đầu con phố, một bóng người chui vào trong ngõ, kéo chiếc khăn che mặt xuống lộ ra một gương mặt rõ ràng, là Phương An đi theo Mạc Dạ Ly. Phương An cầm phong thư trong tay xem dưới ánh trăng, có chút khó hiểu nghĩ thầm: Mạc tướng quân muốn mình ngăn phong thư này lại, ý nghĩa là gì?

Mặt trời đang xuống dần, xa xa hoàng hôn đỏ rực chói lòa mắt, Tô Khả Nhi đang ngủ say một lần nữa bừng mở mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cổ họng khô khốc vì khát nước, cô ý thức được gần đó mình là một con sông, cô bất chấp vội vàng hụp miệng xuống uống, cô ho vội mấy tiếng, quay đầu lại thấy Tiêu lạc Thần vẫn nằm im chưa tỉnh. Cô giật mình vội đến bên hắn kiểm tra hơi thở của hắn, may quá, hắn vẫn còn thở, chỉ là hơi thở rất mỏng manh, có lẽ là ngất xỉu. Tô khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngã bệt xuống đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiêu lạc Thần đang nằm bên cạnh, thấy quần áo hắn hỗn độn, tóc rối tung, ngọc quan đã không thấy, mắt nhắm nghiền, vạt áo trước ngực bị rách lộ ra nhiều vết máu trên ngực, chẳng còn bộ dạng của hoàng tử đâu nữa. Nhìn hắn khốn khổ, môi khô nứt, Tô Khả Nhi nâng đầu hắn lên rót nước vào miệng hắn, sau đó cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn, cởi áo của hắn ra băng bó vết thương vào. Cũng may miệng vết thương đã ngưng chảy máu, đang khép lại. Tô Khả Nhi quay lại nhìn vẫn thấy đằng sau lửa vẫn đang hung hãn cháy ở vách núi, cô nghĩ thầm, bọn hắc y nhân này cũng thật tàn khốc quyết không buông tha cho họ, rốt cuộc Tiêu Lạc Thần chọc giận thần thánh phương nào mà bị bọn chúng đuổi giết như vậy?

Cũng may lửa không bén đến chỗ Tô Khả Nhi, chỉ là hơi nóng vẫn làm cô khó chịu, trước mắt, cô chỉ có thể chờ Tiêu lạc Thần tỉnh lại mới có thể rời đi.

Có là do được uống nước, Tiêu Lạc Thần chỉ trong chốc lát khẽ ho một tiếng, mở mắt ra, thấy người ngồi phía trước là Tô Khả Nhi, hắn thì thầm hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”

“Cậu tỉnh rồi, còn ở đâu chứ? Vẫn ở vách núi thôi.” Tô Khả Nhi mệt mỏi trả lời.

“Chúng ta còn sống ư?” Tiêu Lạc Thần lại thì thào, có một tia kích động.

“Lần này cậu nên cảm kích tôi, nếu không có tôi, cậu làm gì sống đến bây giờ chứ?” Tô khả Nhi bực bội nói, cô không giận Tiêu Lạc Thần, cô chỉ hận đám hắc y nhân chết tiệt kia.

Tiêu Lạc Thần nhắm mắt lại như không còn sức lực, lát sau lại mở mắt ra, ngồi lên, hỏi Tô Khả Nhi: “Giờ chúng ta nên làm gì?”

“Còn có thể làm gì bây giờ? Trước hết là rời khỏi đây, bằng không đám hắc y nhân đó đổi ý lại tới tìm chúng ta thì làm sao?” Tô Khả Nhi nói xong dìu Tiêu lạc Thần đứng lên, đúng lúc Tiêu Lạc Thần kêu lên đau đớn, lại ngồi xuống, hắn vỗ vỗ chiếc chân trái, thở dốc nói: “Chân ta gãy rồi.”

Tô Khả Nhi cắn răng xoay người bước đi, Tiêu Lạc Thần ở đằng sau không biết nàng đi đâu, nghĩ nàng muốn bỏ mình lại đây một mình, hắn tức giận la lớn: “Này, ngươi đi đâu vậy?”

“Cậu chờ chút.” Tô Khả Nhi buông một câu.

Lát sau, Tô Khả Nhi quay lại mang theo hai mảnh gỗ, cô quỳ xuống trước Tiêu Lạc Thần nói: “Cậu kiên nhẫn một chút, tôi giúp cậu cố định chân trước.” Nói xong, tay cô vừa động vào chân hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn méo xệch, đau đớn kêu: “Đau quá…”

‘Cậu có phải là đàn ông không? Đau một chút cũng không chịu nổi, nếu không tôi không giúp cậu nữa đâu đấy.” Tô Khả Nhi trừng mắt với hắn.

Tiêu Lạc Thần trách cứ: “To gan, ngươi dám nói chuyện với bổn hoàng tử như thế à…”

“Hoàng tử? A, vào lúc này thì không phải, cậu im miệng cho tôi, không được kêu đâu đấy.” Nói xong, cô bắt đầu băng bó.

Còn Tiêu Lạc Thần bị Tô Khả Nhi nói như vậy trong lòng rất tức tối, cắn chặt môi, đau đến nước mắt chảy ràn rụa. Tô Khả Nhi nhìn hắn rất buồn cười, xem ra vị hoàng tử này mới mười tám tuổi, hơn nữa lại quen sống an nhàn sung sướng, đương nhiên là một chút đau cũng không chịu nổi, sau này, không thể để cho hắn yếu đuối như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.