Tiêu Vương phủ, một cuộc hội nghị đang khẩn trương tiến hành, có bốn năm
người trong quan phục ngồi đó, còn ở vị trí quan trọng là Tiêu Thương,
tuấn nhan lãnh lệ, ánh mắt sắc bén, không nói lời nào mà uy nghiêm tự
thể hiện.
Đúng lúc này, một bóng người vội vàng bước trên hành
lang, rước lấy sự giận giữ của hắn, công công quỳ xuống đất run run nói: “Bẩm Vương gia, Hoàng thượng có việc gấp triệu kiến, mời Vương gia vào
cung một chuyến.”
Tiêu Thương nhíu mày, trầm giọng nói:”Hoàng thượng có chuyện gì?”
“Đêm qua, nghe nói khu rừng cách kinh thàn trăm dặm xảy ra một trận đại hỏa, sáng nay lửa đã được dập tắt nhưng trận hỏa này rất kỳ lạ, bóng dáng
của Tứ hoàng tử cũng mất tích trên đường đi biên ải. Hoàng thượng nghi
ngờ Tứ hoàng tử đã gặp bất hạnh.” Giọng nói công công tràn ngập sự đau
khổ.
Lời vừa thốt ra lập tức làm các quan viên khiếp sợ mắt mở to, còn Tiêu Thương cả kinh đứng lên, gầm nhẹ: “Cái gì?”
“Theo tin tức hồi báo, trong trận lửa có phát hiện mấy thi thể bị đốt thành
tro, phòng đoán là bốn vị đại nội cao thủ đi theo bảo vệ tứ hoàng tử,
còn cách thi cốt mấy thước là vách núi, dưới vách núi cũng đã bị lửa
thiêu hủy toàn bộ, tứ hoàng tử…sợ là…đã bị buộc phải nhảy xuống vực,
sống chết không rõ, có lẽ, chắc là….” Nói xong, công công mắt đỏ hoe,
dùng tay áo rộng thùng thình lau khóe mắt, các quan viên ai cũng lộ vẻ
bi thương, tuấn nhan Tiêu Thương lạnh băng, âm trầm khó coi, cảm xúc khó lường, ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy lộ ra tia đỏ đậm, tứ hoàng tử gặp
nạn, vậy thì Tô Khả Nhi đi theo hắn có phải là cũng gặp cảnh đó rồi hay
không?
“Có thể ở dưới vực sâu phát hiện thi cốt của tứ hoàng tử? hoặc thi cốt của một nữ thi không?” Tiêu Thương vội hỏi.
Công công hồi phục cảm xúc, nghĩ kỹ, lắc đầu nói: “Ở vách núi đen kia đã bị
cháy thành than, một thi cốt gì cũng không tìm thấy, hơn nữa, vực sâu
như vậy, chắc đã thịt nát xương tan rồi, làm sao còn có thể đầy đủ thi
cốt chứ?”
Những lời này làm cho nội tâm Tiêu Thương cảm xúc cuồn
cuộn, tâm tư hỗn loạn không chịu nổi. Đối với cái chết của tứ hoàng tử,
hắn rất bi phẫn, bởi vì rõ ràng là cố ý giết người không để lại dấu vết, nhưng, đối với Tô Khả Nhi không có quan hệ gì với hắn mà nói, hắn lại
có cảm giác chua sót, giận giữ, đau đớn.
“Vương gia, Hoàng thượng đã muốn triệu kiến tất cả các quan viên, cũng mời Vương gia và các vị
đại nhân đến Cung tế điện, đồng thời xử lý tìm ra hung phạm.”
‘Tứ hoàng tử thường ngay không kết thù kết oán với ai, gặp phải kiếp nạn
này, thật sự là khiến người ta bi thống tiếc hận.” Một vị quan viên thở
dài.
“Chuyện này thật sự là đúng dịp, nói vậy là đã sớm có mưu
tính, hung thủ cũng thật là tàn nhẫn, tứ hoàng tử thân là hoàng tử mà
lại rơi vào thi cốt không tồn, thật khiến người ta bi thống tiếc hận.”
Vào lúc này, chỉ thấy Tiêu Thương mâu trung u ám, một nửa là cuồng nộ, một
nửa là tàn lãnh. Chỉ có nội tâm hắn là vô cùng phẫn hận, tứ hoàng tử
thường kính trọng hắn, hai thúc cháu tình cảm thâm hậu. Các quan viên ở
đây thấy biểu hiện này của Tiêu Thương cũng rất hiểu. Nhưng, không ai
biết trong đó, còn có việc Tô Khả Nhi bị giết.
Đoàn người chậm
rãi tiến vào hoàng cung, vừa đến đại môn của hoàng cung liền cảm nhận
một sự bi thương tràn ngập, trên đường vào trong cùng người nào cũng có
vẻ mặt bi thống, ai nấy cũng đều tiếc thương cho cái chết của tứ hoàng
tử.
Tiêu Thương cùng đám quan viên đi thẳng vào đông cung, xa xa
thấy mốt số quan viên đang khoanh tay đứng bên ngoài tẩm cung, ai nấy
đều im lặng, thấy đám người Tieu Thương đến thì cúi đầu hành lễ. Tiêu
Thương là người hoàng thất, hắn đi qua đám quan viên đi thẳng vào nội
cung của đông cung. Vừa bướ chân vào cửa, thấy hoàng đế mặt giận giữ,
ánh mắt tràn đầy đau thương, hoàng hậu nương nương khóc sưng cả mắt, đám ái phi vây quanh bà khuyên nhủ bà nén bi thương.
Đương nhiên,
còn có các hoàng tử đang đứng im. Ánh mắt thái tử đỏ hồng, khuôn mặt
tuấn tú lạnh băng, tay nắm thành quyền như đang nhẫn nhịn sự bi thống
trong nội tâm, đó là tiểu đệ nhỏ nhất của hắn. Nhị hoàng tử mặt không
chút thay đổi khiến người khác không đoán ra cảm xúc, nhưng, không có
chút bi thương, cái nay có lẽ lẽ là hoàng thất bi ai, cái gọi là thân
tình huynh đệ, có lẽ là người xa lạ, có lẽ là kẻ thù, hơn nữa, nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử luôn không vừa lòng nhau, cũng ít tiếp xúc, càng
miễn nói đến huynh đệ tình thâm. Chỉ có tam hoàng tử mười chín tuổi là
khóc nức nở, tâm trí còn chưa trưởng thành hẳn làm hắn không chịu được
đả kích này, tam hoàng tử và tứ hoàng tử cùng tuổi, từ nhỏ đã chơi đùa
với nhau cho đến lớn, lại cùng một sư phụ, khi nhỏ là bạn, cũng là huynh đệ đồng môn.
Các thành viên quan trọng của hoàng thất đều tập
trung ở đông cung, theo sau còn có mấy Vương gia lão niên. Tất cả đều
ngờ vực vô căn cứ, ai nấy đều biết, tứ hoàng tử từ nhỏ đã sống trong
hoàng cung ngăn cách với người ngoài, càng đừng nói đến việc kết thù kết oán với ai, căn cứ phỏng đoán, cái chết của tứ hoàng tử tuyệt không tầm thường, có thể liên quan đến người trong hoàng cung. Nhưng, vào thời
khắc này, không ai dám đoán bừa, nhiều nhất cũng chỉ để trong lòng.
Tiêu Thương ân cần hỏi thăm vài câu rồi ngồi bên cạnh đế xem xét, đôi mắt
lạnh lùng nhìn từng khuôn mặt ra vào trong điện, cuối cùng dừng lại ở
khuôn mặt thản nhiên của nhị hoàng tử, trước mắt, người có động cơ muốn
tranh quyền đoạt lợi chỉ có nhị hoàng tử.
Vì để tang tứ hoàng tử, nhà nhà treo vải trắng, cả nước để tang ba ngày, người dân hủy bỏ kết
hôn trong ba tháng để tỏ lòng tôn kính với tứ hoàng tử.
Nhưng,
trong lúc mọi người đang truy điệu tứ hoàng tử, còn ở tiêu vương phủ lại vô cùng đau thương sâu sắc, tiêu vương phủ cũng không quên, cùng với
cái chết của tứ hoàng tử, còn có một nữ tử là Tô Khả Nhi.
Buổi
tối, trong ngoài tiêu vương phủ treo đầy đèn lồng xanh, u ám quỷ dị. Bọn hạ nhân đều trở về phòng nghỉ ngơi. Trong thư phòng, một bóng người
đứng yên bên cửa sổ, tin tức hôm nay đối với Tiêu Thương mà nói, không
dám tin, là ngoài ý muốn. Đêm nay, hắn không thể ngủ được, suy nghĩ hỗn
loạn, trong đầu luôn ẩn hiện hai khuôn mặt, một là gương mặt thiếu niên
tuấn tú, ngạo mạn mà lông bông, một khuôn mặt nhỉ nhắn quật cường, kiêu
ngạo. Không biết vì sao, lúc trước, khi Tô Khả Nhi tuyên bố nàng sẽ gả
cho Mạc Dạ Ly, hắn từng có sát ý với nàng nhưng lại do dự không động
thủ, cho dù nàng có làm cho hắn nổi điên, hắn vẫn nhẫn nhịn như trước,
nay, kết quả đã như hắn mong muốn, cái vướng bận kia, cái nữ nhân chọc
hắn giận giữ muốn giết người kia đã rời khỏi thế giới này, hắn sẽ không
bao giờ được nghe những lời kiêu ngạo của nàng, cũng không vì nàng yêu
Mạc Dạ ly mà tức giận, cái kết quả này, hắn có vui vẻ không? Hắn nhếch
môi, trong lòng nghĩ, nhất định là đã phụ nguyện vọng của phụ thân, phụ
thân trước khi chết đã phó thác gì, vậy mà hắn lại khiến cho nữ nhân đó
chết, thật là có lỗi với phụ thân ở dưới suối vàng.
Quên những
suy nghĩ chán chường đi, hắn nhắm mắt lại che giấu nội tâm phức tạp, sau đó, một sự lạnh lẽo cao ngạo tràn ngập, một đôi mắt chậm rãi mở ra, đỏ
ngầu, yêu dị, cho dù nữ nhân này không biết nặng nhẹ, nhưng, hắn sẽ vì
nàng mà báo thủ, xem như an ủi quý ý của phụ thân!
Ngay khi ý
nghĩ vừa này sinh, trong phút chốc hắn nhíu mày, có lẽ nữ nhân này chưa
chết? Cũng không biết vì sao hắn lại có hy vọng này, có lẽ, nàng thực sự không dễ dàng chết đi như vậy! Hắn trầm giọng: “Người đâu.”
“Vương gia.”
“Nhanh phái bốn người đi về hướng Nam cách kinh thành trăm dặm tuần tra nơi tứ hoàng tử và Tô Khả Nhi rơi xuống.”
“Vương gia…Tứ hoàng tử cùng Tô cô nương không phải đã…?”
“Bổn vương phái ngươi đi thì phải đi.” Ngữ điệu uy hiếp không cho người khác phản bác.
“Vâng.” Nam tử đằng sau lui ra.
Hai ngày sau, ở trước một con sông, một bóng người nhỏ nhắn cầm theo một
cây trúc nhọn ở bờ sông bắt ca. Chỉ thấy nữ tử này tóc tùy ý buộc ở đằng sau, trên người mặc trang phục màu xanh biếc được cắt ở bên hông, bên
dưới cũng được cắt ngắn đến đầu gối, một bộ xiêm y được cải biến toàn bộ cũng làm cho nàng hở vài chỗ, cảnh xuân vô hạn.
“Xem mày chạy đi đâu…Không được chạy…Ha ha..” Theo tiếng cười đắc ý, chỉ thấy nữ tử dùng cây trúc nhọn đâm vào đầu cá, nhưng cá vốn là loài vật linh hoạt, tuy
rằng bị thương nhưng cũng rất nhanh giãy dụa thoát. Nữ tử nghĩ rằng cá
sẽ thoát được, nàng ném cây trúc trong tay xuống, cả ngươi đuổi theo con cá kia mãi đến bờ bên kia, đến chỗ nước cạn nàng mới bổ nhào vào vồ,
sau đó, gương mặt thanh tú tràn ngập nụ cười thắng lợi, cũng bất chấp
trên mặt bị dính đầy cát, Tô Khả Nhi cười đắc ý, cô vung tay lên đem con cá ném lên bờ cho người nào đó, kêu lên: “Đây là con cá thứ ba của tôi, lợi hại không!”
Chỉ thấy trên bờ là một dáng người lười biếng,
trên trán trắng trẻo còn lờ mờ vết máu nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất cao quý của hắn. Cẩm bào màu trắng trên người tuy rách nát nhưng
vẫn toát lên sự thượng đẳng, nhìn vật và người đều toát lên vẻ cao nhã.
Đã thế, hắn còn không chút khách sáo mà nhướng mày nói: “Bận rộn cả ngày ngươi mới bắt được ba con cái, ngươi thật lợi haik.”
Nghe giọng
nói châm biếm trên bờ, Tô Khả Nhi chống lưng mắng: “Này, tên tiểu tử
kia, bản thân mình không thèm làm gì còn dám châm biếm tôi, xem ra cậu
muốn bị đánh đòn rồi.”
“Bổn hoàng tử thân thể cao quý, đương
nhiên không thể làm những việc thô ráp đó, làm tổn hại thân phận ta.”
Tiêu Lạc Thần nhướng mày mở miệng nói, đồng thời còn lấy tay che ánh
nắng chói trên đỉnh đầu.
Tô Khả Nhi choáng váng, từ lúc bọn họ đi dọc theo con sông đã là hai ngày, còn cái tên gọi là hoàng tử này chẳng những cần cô chăm sóc, bắt cá hái trái cây cho hắn còn chưa tính, mỗi
ngày bị hắn sai như nha hoàn, thử hỏi có tức không? Trong lúc gian khổ
này, tên Tiêu Lạc Thần không những chẳng giác ngộ, còn không chút thay
đổi, Tô Khả nhi không thể chịu nổi, cho nên, sau mỗi lần vất vả, cô
chẳng coi thiếu niên trước mắt là hoàng tử. Tuy rằng mắng không sai
nhưng nhỡ sau này thoát được khỏi đây mà hắn muốn trị tội cô, vậy thì,
trước mắt cố chịu nhịn vậy.
Tô Khả Nhi có chút buồn bực đem cây
gậy trúc oán hận đâm vào con cá, lớn tiếng nói: “Không sợ hổ hay như kẻ
địch, chỉ sợ lười giống heo mà thôi.”
“Làm càn, ngươi dám nói bổn hoàng tử là heo?” Tiêu Lạc Thần nghe được, đồng thời còn ngửi thấy mùi cá tanh ngòm.
Tô Khả Nhi hét to: “Cậu là heo, cậu là Trư Bát Giới, cậu so với heo còn
không bằng, ít nhất heo ăn xong còn an phận, cậu lại muốn cùng tôi đấu
võ mồm…” Nói xong cô ngồi lên mỏm đá, bất mãn thò chân xuống dưới lòng
sông quậy nướ.
Tiêu Lạc Thần gần như quên cả tức giận, hắn phì cười, nhìn bàn chân Tô Khả nhi khoắng dưới nước, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tô Khả Nhi trừng mắt với hắn, sau đó hất nước về phía hắn, kêu to: “Cậu còn cười tôi, tôi cho cậu cười này…”
Tiêu Lạc Thần vội né tránh, Tô Khả Nhi lại hất nước lên nhưng không hắt tới
chỗ hắn, hắn kêu lên: “Nhìn ngươi hắt nước còn không biết hắt.”
“Xem tôi thu thập cậu đây.” Tô Khả Nhi vừa chạy tới vừa giả vờ giận giữ.
Ngay khi Tô khả Nhi đem ba con cá chạy tới, lại thấy gương mặt Tiêu Lạc Thần đỏ bừng, ánh mắt vô tình đặt lên người cô, trong ánh mắt có chút lúng
túng, ngượng ngùng, sau đó, mắt vội rời đi nhìn ra chỗ khác. Tô Khả Nhi
theo ánh mắt hắn cô nhìn lại mình đánh giá, đột nhiên mới phát hiện y
phục trên người mình ướt sũng dính sát vào cơ thể, làm lộ ra cơ thể mềm
mại của cô. Tô Khả nhi hung dữ kêu: “Không được nhìn, tiểu sắc quỷ, có
tin tôi móc tròng mắt của cậu không?”
Tiêu Lạc Thần bị gọi là
tiểu sắc quỷ, tuy rằng có chút nhìn Tô Khả Nhi, hơi chột dạ nhưng danh
hiệu sắc quỷ này thật sự là thấp kém, cực kỳ làm hắn tức tối, hắn khinh
thường nhướng mày nói: “Với thân phận của bổn hoàng tử, muốn loại mỹ
nhân nào mà chẳng được, có cần nhìn lén thân thể phàm nhân của ngươi
sao?”
Tô Khả Nhi liền phản lại: “Đúng rồi, cậu cao quý, toàn bộ
người ở hoàng cung cậu cao quý, tôi nói cho cậu biết, không có những
người thường dân như chúng tôi, ai phụ trợ cho các người là người cao
quý? Được lắm! Cậu cao quý, cậu thanh nhã, cậu không ăn cơm, đêm nay cá
nướng không có phần của cậu.” Nói xong, cô đắc ý đi về phía sơn động.
Tiêu Lạc Thần ở đằng sau sắc mặt rất khó coi, tuy rằng biết mình nói có chút sai, nhưng thân là hoàng tử không cho phép hắn hạ mình nhận sai với Tô
Khả Nhi. Nhưng sáng nay chỉ ăn vài trái cây, hiện giờ đã cảm thấy đói
lắm rồi, nếu đêm nay mà không được ăn cá, hắn nhất định sẽ đói đến chết. Nghĩ xong, tuy không cam lòng, đành phải ngoan ngoàn đi theo Tô Khả
Nhi, thật ra, Tô Khả Nhi vẫn nướng cá cho hắn ăn.
Từ sau hai ngày trước tỉnh lại, Tô Khả Nhi cùng Tiêu Lạc Thần đi dọc theo con sông hơn
mười dặm, trốn trong một sơn động, vùng này vắng vẻ không có người, bọn
họ chỉ có thể tạm thời giải quyết vấn đề ấm no trước mắt.
Lúc
này, tuy rằng là thời tiết tháng tám, nhưng khí hậu cổ đại không thể so
với hiện đại, không chút ô nhiễm, thời tiết tháng tám sau buổi trưa sẽ
lạnh hơn. Tô Khả Nhi về sơn động đốt lửa, sau đó cởi áo ra treo ở bên
phơi cho khô, rồi nướng cá. Cô thuần thục mổ cá, đâm xuyên qua rồi đặt
lên nướng, bắt đầu bữa tối nay. Mọi việc vừa xong thì thấy Tiêu Lạc Thần đi vào, tránh né ánh mắt của cô rồi yên lặng ngồi sang một bên, dáng vẻ này làm Tô Khả Nhi thấy Tiêu lạc Thần có chút đáng thương, mà cũng đáng giận, tính tình thì công tử, mang thân là hoàng tử mà lại lưu lạc đến
mức này, y phục rách nát còn không tính, hơn nữa vết thương đầy người,
chiếc chân bị gãy cũng không nghiêm trọng, sau khi cố định cũng đã dần
dần trở lại bình thường.
“Này, giúp tôi đem mật lại đây.” Tô Khả
Nhi nhíu mày phân phó, buổi trưa hôm nay Tô khả Nhi đã có một trận đại
chiến mới lấy được mật ong, bởi vì trưa nay ăn không có vị mặn làm cô
khó nuốt, cho nên, tối nay cô chuẩn bị làm chút đường dấm chua ăn với
cá. Tiêu Lạc Thần thấy Tô Khả Nhi không giống nữ tử hung dữ, có đôi khi, hắn nghĩ, nếu không có Tô Khả Nhi, bản thân hắn đã chết đói rồi. Tuy
rằng rất muốn nói lời cảm tạ với nàng, nhưng hắn là hoàng tử luôn được
người khác kính trọng, chưa bao giờ nói lời cảm tạ với ai, hắn rất ngại
mở miệng.
Tô Khả Nhi vẫn đang nướng cá, Tiêu Lạc Thần ở bên thì
đặt ánh mắt lên Tô Khả Nhi, không thể không nói, theo ánh lửa chiếu vào, gương mặt trắng trẻo của Tô Khả Nhi càng tăng thêm vẻ mỹ lệ, đặc biệt
vài sợi tó rơi trên vành tai nàng nhỏ nhắn càng làm cho nàng có vẻ phong tình quyến rũ, nhưng cặp mắt nàng thì sắc bén, hung dữ thật phá hủy
hình ảnh mỹ lệ kia, tuy nhiên, ở nàng quả thực thú vị. Tiêu Lạc Thần
mười tám tuổi chưa từng thích người nào, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có thi
thư làm bạn, tuy gặp nhiều nữ tử, nhưng không ai làm tâm hắn xao động,
càng đừng nói những người này vừa vào cung là trong lòng chỉ mưu tính,
hoặc là nịnh nọt với hắn, hoặc là hùa theo hắn, làm hắn vừa thấy là chán ghét. Còn hắn chưa từng gặp một nữ tử như Tô Khả Nhi, dám mắng hắn, dám giáo huấn hắn, hoàn toàn không có ý muốn hầu hạ hắn, ngay từ đầu làm
hắn tức giận, nhưng, dần dần, hắn lại quen với giọng điệu của nàng, bề
ngoài hắn vẫn tỏ ra cao ngạo, còn bên trong đã không còn giận gì với Tô
Khả Nhi.
Thấy Tô Khả Nhi rưới mật vào cá, hắn tò mò hỏi: “ngươi làm gì vậy?”
“Cá nướng đường dấm chua, tôi dám cam đoan ở hoàng cung cậu chưa từng ăn
món này.” Tô Khả Nhi toàn tâm toàn ý với món cá, tùy ý trả lời.
Thấy Tô Khả Nhi tỏ vẻ khinh thường các ngự trù trong hoàng cung, Tiêu Lạc
Thần bĩu môi nói: “Ngự trù trong hoàng cung đều là đầu bếp ưu tú được
tuyển chọn trong cả nước đấy.”
Tô Khả Nhi cũng không để ý, chỉ
khẽ hừ một tiếng tiếp tục nói: “Hiện giờ tôi tận tâm tận sức hầu hạ cậu
ăn uống, tôi nói cho cậu biết, ân tình này sau này cậu phải trả tôi gấp
bội.”
Sắc mặt Tiêu Lạc Thần có chút khiếp sợ nhìn Tô Khả Nhi, ăn
uống còn chưa tính, những lời này chui vào tai hắn không được thật vô
cùng bất nhã, nữ tử này, đó là những lời bất nhã tối kỵ trong ăn nói,
vậy mà nàng nói rất tự nhiên. Hắn không cam lòng kêu lên: “Có thể được
hầu hạ bổn hoàng tử là phúc khí của ngươi.”
Tô Khả Nhi khinh
thường liếc nhìn hắn, hừ nói: “Hừ, phúc khí gì? Được lắm, giờ tôi không
cần phúc khí này, từ giờ trở đi, tự cậu đi hầu hạ mình đi. Không một lời cảm ơn thì thôi, còn giả bộ thanh cao. Tôi nói cho cậu biết, hiện giờ
tôi là cha mẹ cơm áo của cậu, cậu nên cảm tạ ông trời lần này để tôi và
cậu cùng nhảy xuống vực, nếu không, cậu không bị giết chết thì cũng bị
đói chết.”
Sắc mặt Tiêu Lạc Thần càng khó coi, từ nhỏ đến lớn
những nữ tử xúm bên hắn toàn là những người khí chất thanh nhã, nói
chuyện cực kỳ ôn nhu, chưa có ai có kiểu ăn nói sắc bén như Tô Khả Nhi
này. Nhưng, không thể phủ nhận trong lời nói của Tô Khả Nhi mỗi câu đều
có lý, hắn không thể phản bác, chỉ có thể cụp mắt nói: “Nếu có thể ra
ngoài, ngươi muốn bổn hoàng tử báo đáp ngươi điều gì?”
Tô Khả Nhi nghe vậy, trong lòng liền vui vẻ, bồi thêm một câu: “Vậy là cậu còn có
chút lương tâm, không uổng tôi cứu cậu. Như vậy đi, nếu tôi có thể thoát ra ngoài, cậu nhất định phải mời tôi ăn các món ăn do ngự trù trong
hoàng cung làm.”
“Điều kiện, ngươi phải hầu hạ ta tốt, chỉ cần
bổn hoàng tử cao hứng, ngươi muốn gì thì ta đáp ứng cái đó.” Tiêu Lạc
Thần cười nói, lại không ngờ Tô Khả Nhi vỗ đét vào đùi hắn, lại còn nói: “Nghĩ đến là thấy thích rồi.’
“Đau quá.” Tiêu Lạc Thần giả vờ
đau, thật ra hắn không đau, chỉ là muốn bác lại sự đồng tình của Tô KHả
Nhi, không ngờ nàng không mắc lừa, vạch trần hắn: “Đừng giả bộ nữa, tôi
muốn ăn cá…” Nói xong, cô làm bộ muốn cắn con cá đang thơm ngào ngạt.
Tiêu Lạc Thần cả kinh nhanh tay cướp lấy, trừng mắt với Tô Khả Nhi, kêu
lên: “Ngươi định ngược đãi bổn hoàng tử.”
“Này, đừng có suốt ngày niệm ba chữ bổn hoàng tử nữa, cậu không thấy phiền à! Về sau ở trước
mặt tôi, chỉ có thể xưng là tôi, biết không? Không được tỏ thân phận
trước mặt tôi, giờ tôi và cậu ngang hàng nhau, chỉ có thể xưng tôi…” Tô
Khả Nhi ra lệnh.
Tiêu Lạc Thần cắn một miếng cá béo ngậy, làm sao có thời gian mà trả lời, chỉ ngạc nhiên liếc nhìn Tô Khả Nhi, ánh mắt
lại đặt lên con cá, Tô Khả Nhi thấy có người thưởng thức cá của mình làm như vậy, trong lòng cũng có cảm giác thỏa mãn.
Ăn xong cá nướng, hai người ngồi sưởi ấm trong sơn động. Ban đêm rừng rậm ai biết trong
rừng có hổ hay sói gì. Cho nên, Tô Khả Nhi thường hay đốt một đống lửa
to ở trước cửa sơn động để ngăn chặn và cũng đề dọa những con dã thú
này.
Trong lúc hai người đang yên lặng ngồi, đột nhiên, nghe phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng sói tru: ‘Ngao…”
Tiếng tru này làm cho Tô Khả Nhi sợ toàn thân run rẩy, kêu a một tiếng, rồi
nhào vào lòng Tiêu lạc Thần. Tiêu Lạc Thần tuy rằng cũng rất sợ hãi
nhưng hắn kinh ngạc khi nữ nhân kia nhào vào lòng mình, hắn cười :”Bình
thường ngươi rất gan dạ mà, sao lại sợ dã thú chứ?”
Tô Khả Nhi
biết mình thất thố, tránh khỏi lòng hắn, oán hận giơ nắm đấm lên, đe dọa nói: “Cậu không sợ đám dã thú này ăn sống nuốt tươi cậu ư? Gừ….” Nói
xong, còn làm động tác của hổ.
Tiêu Lạc Thần mím môi cười, tuấn
nhân bị cô chọc làm cho cười, Tô Khả Nhi nhìn chăm chú vào hắn, thấy hắn tươi cười quả thực là đẹp trai, cô ngẩn ra, lại thấy hắn không sợ câu
đe dọa của mình, cô tỏ vẻ bực bội, nói: “Cười….lại cười nữa, có tin tôi
đem quẳng cậu cho sói hoang không?”
Tiêu Lạc Thần đang cười nghe, thế vô cùng kinh ngạc chấn động, một nữ tử làm sao lại nói ra những câu thất lễ với hắn chứ? Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, tức giận nói:
“Ngươi…Ngươi lại vô lễ.”
Nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của hắn
đỏ bừng, Tô Khả Nhi cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu, ai kêu hắn có bộ dạng mê người như thế chứ? Tô Khả Nhi vì quá bận rộn nên không có thời gian
quan sát đánh giá, thì ra vị hoàng tử này bộ dạng cũng rất ngây ngô đáng yêu, cô cười gian xảo nói:”Tôi vô lễ đấy thì sao? Cậu định làm gì tôi
nào?” Nói xong, cô đưa tay nâng cằm hắn lên, nói: “Cậu có thể làm gì tôi nào? Nói xem nào…”
Tiêu Lạc Thần bị ngôn ngữ cử chỉ của Tô Khả
Nhi làm cho khuôn mặt tuấn tú như bị nấu chính, đỏ ửng mãi, hắn buồn bực hất tay nàng ra, tức giận kêu lên: “Quả thực vô lý mà.”
Thấy hắn tức giận, xem ra đàn ông cổ đại ít chịu nổi trêu chọc, Tô Khả Nhi bĩu
môi nói:”Chỉ giỡn với cậu thôi. Cậu không thấy là đêm dài thật là nhàm
chán hay sao?”
Tô Khả Nhi vừa nói xong, ánh mắt lại bị một đôi
mắt xanh biếc bên ngoài chiếu vào làm cô sợ mất hồn mất vía, cô hét to:
“Mẹ nó chứ…” Sau đó theo bản năng chui vào trong lòng Tiêu Lạc Thần, bởi vị lực khá mạnh, còn Tiêu Lạc Thần lại không chút phòng bị nên ngã nhào xuống đất, còn Tô Khả Nhi nằm lên trên, tư thế hai người vô cùng ám
muội.
Tiêu lạc Thần kinh ngạc hết sức, cảm giác hơi thở của Tô
Khả Nhi thổi vào cổ mình, cơ thể mềm mại thơm mát làm hắn nóng nực khó
hiểu, hắn đẩy Tô Khả Nhi đang áp trên người ra, nổi giận nói: “Ngươi
thật làm càn.”
Tô Khả Nhi bị đẩy ra, cô biết việc cô làm hắn ngã
là rất thất lễ, nhưng rõ ràng vừa rồi cô thấy ánh mắt của sói hoang đáng sợ đến mức nào! Cô bực bội nói: “Này, tôi thật không muốn đẩy cậu, tôi
chỉ nhìn thấy mắt của sói mà sợ quá thôi.” Nói xong lại đưa mắt ra bên
ngoài động, chỉ thấy bên ngoài cây cối lay động không còn ánh mắt xanh
biếc hoang dã nữa. Cô mới hừ nhẹ nói: “Keo kiệt.”
Vào lúc này, Tô Khả Nhi thật không sao, nhưng Tiêu Lạc Thần lại có sao.