Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 71: Chương 71




Sang thu thời tiết rất đẹp, qua mùa hè nóng nực, rốt cuộc đã mát mẻ hơn. Buổi sáng, Tô Khả Nhi đứng ngồi không yên, mới thời tiết đẹp này, được đi ra ngoài thì tốt biết mấy, mà được đi dạo cùng Mạc Dạ Ly thì càng tốt! Trong lòng Tô Khả Nhi đầy khát vọng, nhưng bất hạnh thay lại bị giam lỏng, chỉ có hồ nước làm bạn, chút giận vào việc ném thức ăn cho cá. Đúng lúc nghe sau lưng có một câu trách cứ vang lên: “Ngươi làm như vậy chẳng khác gì để cá chết.”

Giọng nói này vô cùng quen tai, trong trẻo trẻ trung. Tô Khả Nhi quay đầu lại thấy đứng sau lưng mình là Tiêu Lạc Thần. Thấy vị tiểu hoàng tử này, trong lòng cô có một chủ ý, liền cười: “Tứ hoàng tử đã đến rồi.”

Tiêu Lạc Thần thấy Tô Khả Nhi cười với mình thì kinh ngạc hết sức, lần này hắn lén đến đây, còn vẫn lo Tô Khả Nhi sẽ không để ý tới mình. Thấy nàng cười, tâm tình hắn chợt rất tốt, theo bản năng, hắn hỏi: “Là ngươi thực mong chờ bổn hoàng tử đến sao?’

“Đương nhiên, thời tiết đẹp như vậy, đúng là một ngày để đi du ngoạn. Tôi ở trong này buồn quá, muốn cùng hoàng tử ra ngoài một chút.” Tô Khả Nhi nói.

Tiêu Lạc Thần vừa nghe vậy liền vui vẻ, nói: “Đương nhiên là được.” Trong lòng hắn vẫn nhớ những lời cảnh cáo lần đó của Tiêu Thương. Tô Khả Nhi xinh xắn động lòng người, sao có thể có ác ý đối với hắn được?

“Nhưng tôi bị Tiêu Thương cầm chừng, sợ là không ra ngoài được.” Tô Khả Nhi tỏ ra khó xử.

Tiêu Lạc Thần không chút suy nghĩ, ưỡn ngực hiên ngang nói: “Bổn hoàng tử là ai chứ? Đám gia đinh tiểu tốt đó làm sao dám làm khó ngươi.”

“Hoàng tử có thể giúp tôi thật là quá tốt.” Tô Khả Nhi cười, kết quả này chính là điều cô muốn.

Chỉ chốc lát sau, dưới sự uy nghiêm của Tiêu lạc Thần, đám thủ vệ này không thể không cho đi. Tô khả Nhi kiên trì đề nghị ra ngoài thành du ngoạn, hắn cũng không phản đối, liền cùng Tô Khả Nhi náo loạn trong đám đông.

Tô Khả Nhi mặc trang phục vàng nhạt, thắt lưng xanh, mái tóc buông thả, đơn giản lại thanh thoát, cả người tràn ngập sự tươi trẻ. Tiêu Lạc Thần phát hiện ánh mắt mình càng lúc càng không thể rời khỏi người nàng, nhất cử nhất động của nàng đều làm hắn ghi nhớ. Từ sau lần gặp nạn trở về, Tiêu Lạc Thần như thay đổi thành người khác, trước kia luôn cao ngạo tự khen mình, khinh thường người khác đến gần mình, nhưng, từ sau khi gặp Tô Khả Nhi, hắn phát hiện mình đã thay đổi.

“Có mệt không? Có muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút không?” Tiêu Lạc Thần thấy Tô khả Nhi lau mồ hôi, liền đưa ra đề nghị.

Tô Khả Nhi lắc đầu: “Không cần, tiếp tục đi về phía trước một chút.”

Ánh mắt Tô Khả Nhi như đang tìm gì, hơn nữa bước đi rất nhanh, hoàn toàn không giống như đang du ngoạn. Tiêu Lạc Thần hiếu kỳ hỏi: “ngươi đang tìm gì phải không?”

Tô Khả Nhi phủ nhận, đi chậm lại nói: “Không phải. Tôi nào có tìm cái gì đâu.” Đến khi ánh mắt cô nhìn thấy dương liễu ven hồ không xa, trong mắt cô liền hiện lên sự vui mừng.

Hai người đi dưới hàng cây liễu ven hồ, Tô Khả Nhi dựa vào lan can nói: “Phong cảnh nơi đây thật đẹp.”

“Nước hồ xanh biếc, đương nhiên là đẹp rồi.” Tiêu Lac Thần nói xong, đưa mắt nhìn chiếc thuyền xa xa, âm thầm vui sướng, cất tiếng: “Có muốn ra hồ không?”

Tô Khả Nhi lắc đầu, giả bộ không có hứng thú: “Tôi không muốn đi, tôi sợ nước.”

“Haizz.” Tiêu Lạc Thần lại một lần nữa thất vọng, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên hắn lĩnh ngộ được chân ý lòng nữ nhân sâu như đáy biển. Hiện giờ hắn không đoán được trong lòng Tô Khả Nhi đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, thấy Tô Khả Nhi nhìn ngọn núi cách đó không xa, kích động kêu to: ‘Oa, đằng kia có cầu vồng kìa, nhìn thấy không?”

Tiêu Lạc Thần đưa mắt nhìn, cách đó không xa trên núi có tầng mây bao phủ, căn bản không có cầu vồng gì, hắn nheo mắt: “Ở đó không có cầu vồng.”

“Có mà…Tứ hoàng tử nhìn đi, nhìn kỹ vào. Làm sao lại không nhìn ra?” Tô Khả Nhi kiên trì kêu lên, có vẻ rất kích động.

Tiêu Lạc Thần cố mở to mắt nhìn kỹ, ánh mặt trời hơi chói mắt, hắn dùng tay để che rồi nhìn cẩn thận, nhưng hắn vẫn chỉ thấy đó là một ngọn núi mà thôi, căn bản không có cầu vồng gì, hắn lầm bẩm: “Không có mà. Chẳng có gì cả.”

Nhưng, hắn nói xong, thấy Tô Khả Nhi không lên tiếng, hắn quay đầu lại nhìn thấy sau mình trống không, hắn thất kinh, quýnh quáng lên, nhìn khắp nơi, chỉ thấy người qua lại đều là những gương mặt xa lạ, không thấy bóng dáng Tô Khả Nhi đâu.

Tiêu Lạc Thần chấn động, trong đầu có một ý niệm, đó là chắc Tô Khả Nhi xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ xong, một sự sợ hãi vô hình phát sinh, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự lo lắng, vội kêu to: ‘Tô Khả Nhi…Tô Khả Nhi…”

Tô Khả Nhi trốn ở sau một bức tường nhìn Tiêu Lạc Thần đi xa, cô có chút áy náy nói: “Xin lỗi.” Sau đó chạy vào trong đám đông.

Tô Khả Nhi đi thẳng đến mạc phủ, thủ vệ thấy cô không chút nghi ngờ liền cho vào. Tô Khả Nhi đi vào phủ thì gặp quản gia, hỏi với biết Mạc Dạ Ly ở trong thư phòng. Hiện giờ cô muốn giành lấy từng giây để được ở bên Mạc Dạ Ly, bởi vì, Tiêu Thương đến đây bắt cô bất cứ lúc nào.

Tô Khả Nhi vừa đến cửa thư phòng của Mạc Dạ Ly, đang định đi vào thì lại thấy một người đi ra va phải vào cô. Tô Khả Nhi đau đớn ngẩng đầu lên, nhíu mắt lại, một đôi mắt to ngập nước gặp một đôi mắt sâu thăm thẳm, khuôn mặt tú dật, cô oán trách kêu lên: “Đau quá.”

Mạc Dạ Ly cũng không ngờ lúc ra cửa lại va phải người khác, làm hắn hơi giật mình, giây lát sau là sự vui mừng, sợ hãi nhìn khuôn mặt Tô Khả Nhi lộ vẻ đang đau đớn, hắn buồn cười nói: “Sao lại là muội?”

“Chẳng lẽ huynh không muốn gặp muội? Vậy thì muội đi.” Tô Khả Nhi ra vẻ tức giận xoay người bước đi, cánh tay lại bị giữ lại, cả người bị kéo lại, thấy vẻ nôn nóng của Mạc Dạ Ly, cô bật cười đắc ý: “Huynh bị lừa.”

Nhìn ánh mắt láu lỉnh của Tô Khả Nhi, Mạc Dạ Ly mới thấy yên tâm, hạ giọng hỏi: “Sao muội lại ra ngoài được? Tiêu Thương không làm khó muội à?”

“Huynh không phải lo, muội có diệu kế.” Tô Khả Nhi ra dáng một cao nhân làm Mạc Dạ Ly bật cười, nhìn nữ tử trước mắt quả thực là đáng yêu, nàng lại như ngọn gió không thể nắm bắt, nàng luôn tươi tắn, ngôn ngữ hài hước, giơ chân nhấc tay làm hắn quên ưu sầu, trở nên vui vẻ,đây là nguyên nhân hắn thích nàng!

Mạc Dạ Ly hơi giật mình buông tay ra, lại thấy cánh tay mình bị ôm chặt, tiếng Tô Khả Nhi vang lên: “Đi thôi. Chúng ta ra ngoài dạo một chút.”

Mạc Dạ Ly cười: “Được. Muội muốn đi đâu?”

“Nơi nào chỉ có hai chúng ta.” Tô Khả Nhi nhìn hắn, chan chứa tình cảm.

“Ở sau Mạc phủ có một rừng trúc, nơi đó rất thanh tĩnh, chúng ta đến đó ngồi.” Mạc Dạ Ly nói xong mặt có chút đỏ bừng, hắn không biết vì sao, cho dù trước kia có ở cùng Tề Tú Viện hắn cũng không có cảm giác này.

“Hay lắm.” Tô Khả Nhi cười híp mắt. Cô cũng thầm mong được cùng Mạc Dạ Ly đến một nơi nào đó. Thực ra trong tư tưởng của cô vẫn là tư tưởng của một cô gái hiện đại, tay nắm tay, sau đó hôn nhau…

Ngoài đường, một dáng người cẩm tú đang lo lắng tìm khắp mọi nơi. Tiêu Lạc Thần đi lại trên đường mấy lần, trên trán đã mướt mồ hôi nhưng vẫn không tìm thấy Tô Khả Nhi. Trong lòng hắn chỉ lo lắng Tô Khả Nhi mất tích, lại lo sợ Tô Khả Nhi bị người nào đó bắt cóc, nhất định đang gặp nguy hiểm. Hắn không hề nghĩ đến việc Tô Khả Nhi lừa gạt hắn.

Lại một lần nữa quay về chỗ cũ, Tiêu Lạc Thần chỉ muốn ngất xỉu, hắn đưa mắt nhìn bốn phía trong lòng kêu lên: Tô Khả nhi, rốt cuộc ngươi ở đâu? Nhìn nước hồ trong suốt, biết rõ nàng không phải rơi xuống hồ, hắn xem xét cẩn thận một chút, cuối cùng hắn xoay người chạy về Tiêu vương phủ.

“Vương thúc…Vương thúc..” Vừa quay lại vương phủ, Tiêu Lạc Thần đã vội gọi to.

Quản gia ra đón, thấy trên mặt tứ hoàng tử đầy lo lắng, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, vội hỏi: ‘Tứ hoàng tử, đã xảy ra chuyện gì?

“Vương thúc đâu rồi?” Tiêu Lạc Thần dù sao mới mười tám tuổi, thiếu kinh nghiệm, gặp chuyện rắc rối thì hoảng hốt.

Quản gia thấy hắn nôn nóng, cũng lo lắng, trả lời nhanh :”Vương gia đang cùng các quan nghị sự trong thư phòng.”

Tiêu Lạc Thần nghe xong vội chạy tới thư phòng, không để ý tới không khí nghiêm trọng bên trong, hắn đẩy cửa kêu to: “Vương thúc.”

Một số thần tử đã gặp tứ hoàng tử, vội đứng lên hành lễ, ngồi ở vị trí quan trọng là Tiêu Thương vẻ mặt trầm lãnh, thấy Tiêu Lạc Thần bộ dạng hốt hoảng, liền hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”

“Vương thúc, Tô Khả Nhi xảy ra chuyện…” Tiêu Lạc Thần không kịp suy nghĩ nói ra luôn.

Tiêu Thương đang ngồi phút chốc đứng bật dậy, ánh mắt biến đổi, giọng nói đồn dập: “cái gì? Sao lại thế?”

‘Vừa rồi ta cùng Tô Khả Nhi bên hồ du ngoạn, ta vừa mới xoay người đi đã phát hiện không thấy nàng đâu, nhất định là nàng bị kẻ xấu bắt cóc rồi…”

Nghe đến đó, sự lo lắng của Tiêu Thương biến mất, chỉ giận giữ hừ một tiếng, thái độ khó coi: “Người đâu.”

“Vâng.” Hai thị vệ đi vào.

Tiêu Lạc Thần nghĩ chắc Tiêu Thương bắt đầu phái người đi tìm, không ngờ Tiêu Thương nghiêm khắc nhìn mình, ra lệnh: “Đưa tứ hoàng tử hồi cung.”

“Vương thúc….” Tiêu Lạc Thần kinh ngạc, nét mặt trẻ tuổi đỏ bừng.

“ngươi về trước, chuyện của Tô khả Nhi bổn vương biết rồi.” Nói xong, trước sự ngạc nhiên của quan thần, hắn bất bào rời đi.

Trong khu rừng xanh biếc, con đường nhỏ quanh co sạch sẽ, Tô Khả Nhi bước đi mềm mại, thỉnh thoảng ngẫu hứng nhảy lên hái lá cây, ngẫu hứng ngửi một bông hoa, đi đằng sau, Mạc Dạ Ly thanh nhã, ánh mắt thâm thúy tràn đầy ngọt ngào nhìn nữ tử phía trước.

Đây là một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, nam tử cao lớn tuấn tú, nữ tử khả ái tươi tắn nhàn nhã đi dạo trong rừng trúc, ngắm phong cảnh. Tuy rằng không có nhiều lời nói êm tai, nhưng, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn nhau cười, đầy tình ý. Có thể được nắm tay người mình yêu đi dạo, cuộc sống nhàn nhã, là khát vọng của bao nhiêu người.

Tô Khả Nhi đi đằng trước ánh mắt lộ vẻ láu lỉnh, cô cố ý nhảy lên vào định hái một lá cây, rồi lại khụy xuống kêu lên: “Ôi…”

Tiếng kêu nhỏ này làm Mạc Dạ Ly quan tâm. Hắn bước đến đỡ lấy Tô Khả Nhi, dịu dàng nói: “làm sao vậy?”

‘Chân của muội như bị đau..” Tô Khả Nhi ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ đau đớn, lại có vẻ tủi thân.

Mạc Dạ ly quýnh lên, nói: ‘Ta xem nào.”

Tô Khả Nhi đẩy tay hắn ra, kêu lên: “Không được nhìn, chỉ hơi đau một chút, tạm thời không thể đi được, huynh cõng muội trên lưng đi.”

Mạc Dạ Ly bắt gặp Tô Khả Nhi cười trộm, hiểu ngay là nàng cố ý, hắn cười, khom lưng xuống nói:”Lên đi.”

Tô Khả Nhi còn tưởng rằng kế hoạch của mình thực hiện được, trong lòng vui sướng không thôi, cô không chút do dự nhảy lên lưng Mạc Dạ Ly, hai tay ôm chặt cổ hắn, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào tấm lưng, hưởng thụ cảm giác ấm áp, ha ha, thật tốt, cuối cùng có thể tiến thêm được một bước thân mật hơn. Tô Khả Nhi tham lam ngửi mùi hướng thơm mát trên tóc Mạc Dạ Ly, cảm giác Mạc Dạ Ly dùng tay ghì chặt cô, vô hình đem quan hệ hai người đẩy mạnh lên.

Còn ngay ở cửa Mạc phủ, lúc này một dáng người lãnh khốc không mời mà đi vào, thủ về biết đó là Tiêu Vương gia, tất nhiên không dám ngăn cản, chỉ sợ hãi hỏi: “Vương gia, tướng quân không ở…”

“Hắn ở đâu?” Ánh mắt sắc bén làm người khác sợ hãi.

“bẩm vương gia, tướng quân cùng một vị cô nương đi vào rừng trúc rồi.” Binh lính không dám giấu diếm.

Những lời này làm cho Tiêu Thương cuồng nộ, hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt lại thành quyền. Tô Khả Nhi, ngươi thật sự là khiến cho bổn vương tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.