Ánh mặt trời lên cao chiếu xuống tỏa ánh sáng bốn bề, rừng trúc xanh ngắt, xa xa có mái đình hiện ra,
vài cơn gió thu thổi tới làm vang lên tiếng là xào xạc, càng làm cho
rừng trúc sâu thẳm đẹp đẽ. Tô Khả Nhi bị khung cảnh này làm cho mê hoặc. Cô há hốc mồm nhìn khu rừng trúc xanh mướt, cảm thấy đất trời trong lúc này rất yên lặng, sự mỹ lệ làm người khác ngừng thở.
“Đẹp quá…” Tô Khả Nhi thốt lên.
‘Đây là nơi ta thường tĩnh tọa lúc nhàn rỗi.” Mạc Dạ Ly cười, lúc nhỏ hắn
thường chơi đùa, khi lớn một chút thì luyện kiếm, đọc sách ở đây. Còn
hiện tại, mỗi khi trong lòng hắn hỗn loạn, hắn thích ngồi một mình nơi
này, hoặc uống rượu thưởng trà, hoặc nghe gió ngắm trắng, cũng là một
thú vui khác.
“Không sai, thật là biết hưởng thụ cuộc sống.” Tô Khả Nhi quan sát đánh giá, cười khen ngợi
Mạc Dạ Ly cười, cảm thấy mỗi câu nói của Tô Khả Nhi đều có ý tứ, thấy vạt
áo nàng bị gió thổi tung bay, vài sợi tóc xòa lên má, đôi môi mọng đỏ hé mở, ánh mắt sáng như trăng rằm nheo lại, dáng vẻ mê ly, vô cùng mỹ lệ,
giống như tiên nữ bị lạc trong khu rừng.
Cảm giác có người chăm
chú nhìn mình, Tô Khả Nhi quay lại nháy mắt cười với Mạc Dạ Ly, sau đó
hất ống tay áo đi về phía đình viện, ở đằng sau, Mạc Dạ Ly trong lòng
trầm ổn, giống như rũ bỏ hết thế giới hỗn độn, chỉ còn lại mỹ nhân trước mắt….
“Lại đây ngồi.” Tô Khả Nhi gọi Mạc Dạ Ly.
Mạc Dạ Ly đi đến, Tô Khả Nhi để hắn ngồi xuống, sau đó quấn ống tay áo chỉ vào
rừng cây, nói: “Tôi múa cho huynh xem được không?”
Mạc Dạ Ly nhướng mày, tất nhiên là vui mừng, gật đầu nói: ‘Được.”
Tô KHả Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Tôi chỉ múa chơi thôi, nếu múa không tốt, huynh không được cười tôi.”
“Chỉ cần muội mùa, bất kể thế nào, trong lòng ta cũng là rất đẹp.” Mạc Dạ Ly nói thật lòng, hắn đã từng thấy Tô Khả Nhi mua, lúc ấy hắn cũng khiếp
sợ, nhưng lúc này thì đã khác, bởi vì nàng vì hắn mà múa.
Lúc
này, gió thu nổi lên, từng cơn từng cơn gió từ từ lướt tới, nhẹ nhàng,
lúc gần lúc xa, Tô Khả Nhi múa bằng đôi tay áo rộng dài, múa tự do và
múa cổ đại vỗn không liên quan gì tới tiết tấu, mà là tùy ý tự nhiên. Tô Khả Nhi nhìn như đang múa, đang chơi đùa ở trong gió, trong rừng trúc
phiêu linh. Tay áo cô tung bay, có gió làm bạn, có tiếng chim ca, tiếng
suối róc rách làm nhạc đệm. Tô Khả Nhi giống như hoa quế tiên tử, hàng
mi dài, nụ cười như trăng rằm. Cô đưa vạt áo che khuôn mặt, chỉ hé lộ
đôi mắt quyến rũ, sau đó hất ngược tay áo lại xoay một vòng tròn, khi
thì yêu mị, khi thì thanh linh, khi thì phiêu dật, khi thì tiêu sái, múa và không phải là múa, lại khiến cho người khác mê say.
Mạc Dạ Ly ngồi giữa đình viện quả thực bị nữ tử trước mắt mê hoặc, hắn biết, nữ
tử trước mắt làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hắn chưa từng muốn
một người nào như vậy, nữ tử trước mắt làm tâm hắn rối loạn, trong chớp
mắt, hắn nảy ra ý nghĩ muốn cùng nàng lánh đời ẩn cư, có thể cùng nàng
trong núi gắn bó làm bạn cả đời, cuộc sống thật vui vẻ, không phiền não. Lúc này, trong mắt hắn chỉ có bóng dáng mềm mại kia, chỉ có nàng…
Tô Khả Nhi đang múa rất vui vẻ, chợt cảm giác có gì bay vào mắt, cô nhắm
mắt lại rồi quờ quạng bước đi, bám vào một cây trúc, Mạc Dạ Ly giật mình bước nhanh tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hình như có bụi bay vào mắt.” Tô Khả Nhi hé mắt ra, vì khó chịu mà nước mắt chảy ra.
Mạc Dạ Ly nhẹ nhàng nâng mặt Tô Khả Nhi lên, dịu dàng nói: ‘Đứng yên, ta giúp muội xem.”
Tô Khả Nhi đứng yên, mắt mở to, thấy Mạc Dạ Ly đang ôm nhẹ gương mặt mình, thổi phù vào mắt, phút chốc mắt đã trở lại bình thường. Lúc này cô mới
phát hiện hành động của Mạc Dạ Ly quá thân mật, cô ngẩng đầu lên nhìn
đôi môi dầy ngay trước mắt, nuốt nước miếng, giờ phút này, cô thật muốn
biết cảm giác hôn Mạc Dạ Ly là thế nào, sẽ tuyệt vời hay không? Nhưng, ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu cô, đối với người mình thích, không
nổi sắc tâm mới là lạ. Huống chi lúc này, bốn bề vắng lặng, chẳng khác
gì phù hợp với tâm ý của cô?
Tô Khả Nhi vừa nghĩ, mắt mơ màng
lẳng lặng nhìn Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly như cảm giác gì đó, hắn không cử
động, bầu không khí trở nên ngượng ngập. Gió thổi bên tai, sợi tóc của
hai người khẽ lay động quấn lấy nhau. Tô Khả Nhi cụp mắt xuống, chủ động ngước cổ lên, đôi môi mọng đỏ chạm vào môi Mạc Dạ Ly. Cô cảm nhận cả
người Mạc Dạ Ly chợt cứng đờ, như là hồi hộp. Cô không buông tha, kiễng
chân lên nhẹ nhàng chà sát môi vào môi Mạc Dạ LY, muốn Mạc Dạ Ly hưởng
ứng.
Mạc Dạ Ly có chút kinh ngạc trước sự chủ động của Tô Khả
Nhi, hắn vô cùng bối rối, nhưng, ánh mặt trời chiếu vào làn da trắng mịn của nàng, hắn ngửi được một mùi thơm trên người nàng, một cảm giác mê
say trào dâng, tay hắn đặt lên thắt lưng nàng, môi ép xuống hôn thật
sâu. Tô Khả Nhi cũng chủ động đón lấy. Trong khu rừng yên tĩnh, hai tâm
hồn say mê cùng nhau, nóng bóng dây dưa, thở hổn hển, đất trời như không tồn tại, toàn bộ thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng,
trong lúc hai người đang hôn nhau nồng nhiệt say đắm không phát hiện ra
cách đó không xa, một đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hình
ảnh kia. Người nam nhân lẳng lặng đứng bên mép đường nhỏ, hạ nhân đứng
bên cạnh hắn cũng sợ tới mức đầu cúi thấp xuống, bọn họ cảm thấy một hơi thở chết chóc ngay bên cạnh, không ai phát hiện ra, tay của nam nhân
kia run rẩy, cơ hồ như tràn ngập lửa giận. Tiều Thương tự nhận từ nhỏ
đến lớn đã từng luyện tâm mình cứng rắn như sắt, cho dù núi có sập xuống cũng không làm hắn mất đi vẻ thong dong. Nhưng, vì sao lúc này, hắn cảm thấy trong ngực không thể hít thở được, vô cùng đau nhức? Giống như bị
loài động vật nào đó cắn nát, hắn không biết đau đớn này từ đâu mà đến,
chỉ là, hình ảnh trước mắt kia làm hắn đau nhức, đau nhức, là giận giữ,
đố kỵ…tất cả cuồn cuộn trong ngực hắn.
Cuối cùng Tô Khả Nhi mới
nhẹ nhàng đẩy Mạc Dạ Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đáng yêu. Chợt cô
khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng phắt đầu lên nhìn lướt qua vai Mạc Dạ Ly,
phát hiện một đôi mắt lạnh như băng đang hướng về đây, chính là Tiêu
Thương đang đứng cách đó không xa. Tô Khả Nhi sợ tới mức hét lên một
tiếng làm Mạc dạ Ly quay đầu lại, thấy nam tử phía sau, hắn lại cảm thấy thản nhiên, hắn để Tô Khả Nhi đứng sau mình, nhìn thẳng vào mắt Tiêu
Thương, đồng thời cất tiếng: “Tiêu Vương gia.”
Tiêu Thương lạnh lùng nói: ‘Tô Khả Nhi, qua đây.”
Tô Khả Nhi sợ run người, nhưng ánh mắt lại quật cường nhìn sang một bên
không để ý tới lời của Tiêu Thương. Trong lòng cô không phục hắn, dựa
vào gì mà chuyện gì của cô hắn cũng can thiệp vào? Cô đang ở nơi này nói chuyện yêu đương với Mạc Dạ Ly, hắn lại không biết xấu hổ chạy tới đây? Thật sự là đáng giận.
Tiêu Thương nheo mắt lại, hướng ra người ở sau mình ra lệnh: “Người đâu, bắt lấy Tô Khả Nhi.”
Đám thị vệ đi cùng đã vô cùng sợ sệt, phải biết rằng, bọn hắn cũng không
dám đắc tội với người đang chắn trước mặt Tô Khả Nhi. Bọn họ đi tới
hướng về Tô Khả Nhi: “Tô cô nương, xin mời.”
“Ai quản các người tới bắt tôi? Tôi nói tôi sẽ đi về sao?” TÔ Khả Nhi hừ một tiếng, không thèm để ý.
“Tô cô nương, cô nương đừng làm khó chúng tôi, đây là mệnh lệnh của Vương
gia.” Thị vêk lúc này đúng là đã đâm lao phải lao theo, không biết nên
làm gì bây giờ.
“Hắn là ai sao tôi không biết vậy.” Tô Khả Nhi bốc hỏa.
Mạc Dạ Ly lên tiếng, có ý cảnh cáo: “Tiêu vương gia, Khả Nhi cô nương là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lại đối xử với nàng như tội phạm, việc
này như là không đúng quy củ lắm.”
Một tiếng hừ lạnh vang lên,
mang theo hàm ý chế giễu: “Mạc tướng quân, bổn vương có phải nên định
cho ngươi tội cưỡng hiếp dân lành không?”
Tô Khả Nhi nghe thấy
vậy, hỏa lại bốc lên, la lớn: ‘Đợi chút, Tiêu Thương, huynh cần làm rõ
một chút, đây là tôi tự nguyện, không liên quan tới Mạc dạ Ly, huynh
đừng có mà đổ oan cho người khác.”
Khóe miệng Tiêu Thương run
lên, biểu hiện cảm xúc của hắn đến mức cùng cực, hắn trợn mắt lên mắng:
“Ngươi còn dám lên tiếng, quả thực là không biết liêm sỉ xấu hổ, chẳng
lẽ muốn bổn vương tặng thưởng ngươi nữa sao?”
“Huynh…” Tô Khả Nhi quả thực là tức điên, tên đàn ông này càng nói càng quá đáng, cô và Mạc Dạ Ly là tình nguyện mà.
Mạc dạ Ly cũng nổi giận, chau mày đáp lễ: “Tiêu vương gia, chuyện này không liên quan tới Khả Nhi, muốn trách thì trách Mạc mỗ.”
“Cái này quá rõ ràng, không hề tuân thủ nữ tắc, còn ở trước mặt bổn vương
dám nói linh tinh, bổn vương giáo huấn người của tiêu vương phủ không
liên quan gì đến ngươi.” Cả người Tiêu Thương tràn ngập sự cuồng ngạo,
lời nói bén nhọn.
Đám thị vệ toàn bộ chấn động, không biết phải
làm gì bây giờ, Tô Khả Nhi cũng cảm giác Mạc Dạ Ly và Tiêu Thương đang
gườm nhau, cô biết nếu cô cứ ngang ngược nữa, nhất định Tiêu Thương sẽ
làm khó Mạc Dạ Ly. Cô cắn răng, nói: ‘Được, tôi đi theo huynh, tất cả
đều là tôi sai, là tôi quyến rũ huynh ấy.”
“Đủ rồi.” Tiêu Thương gầm lên.
Tô Khả Nhi quay lại nhìn Mạc Dạ Ly, mím môi cười: ‘Muội đi trước, lần sau
lại tới tìm huynh.” Vào lúc này, Tô Khả Nhi cũng biết không nên nói gì
nhiều.
Mạc Dạ Ly ánh mắt lộ vẻ lo lắng, định há miệng nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn bóng dáng Tô KHả Nhi đi xa, cảm giác bất lực.
Dọc đường đi, Tô Khả Nhi không nói gì cả, còn Tiêu Thương cũng bước đi thật nhanh, duy trì khoảng cách với Tô Khả Nhi, không hề nhìn Tô kHả nHi một cái nào. Mãi cho đến khi vào Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi thì về phòng
mình, còn Tiêu Thương thì vào thư phòng.
Quản gia thấy hai người
trở về, trong lòng thầm kêu không ổn rồi, khẳng định đã xảy ra chuyện
không hay, quả nhiên, chưa tới một khắc, chợt nghe tiếng gia đinh đến,
là Vương gia có việc tìm, ông ta vội chạy tới thư phòng.
”Vương
gia.” Quản gia cúi đầu nghe lệnh, nhưng trong lòng lo lắng. Thấy Tiêu
Thương ngồi trong thư phòng vẻ mặt khác với ngày thường, không lộ thái
độ gì, ngay cả khi ông lên tiếng rồi, hắn như không phát hiện ra.
“Vương gia, ngài tìm ta?” Quản gia lại lên tiếng lần nữa.
Lúc này Tiêu thương mới liếc mắt nhìn ông ta, mở miệng nói; ‘Có chuyện, phải làm gấp trong đêm nay cho bổn vương.”
“Chuyện gì?” Quản gia giật mình, chuyện gì mà gấp vậy?
“Cần phải trước sáng ngày mai tìm một phu gia cho Tô Khả nHi, bổn vương muốn cô ta ngày mai xuất giá, không thể chậm trễ.” Giọng nói lạnh lùng đầy
kiên quyết.
Quản gia nghe xong khiếp sợ, cái gì? Vương gia muốn
tìm phu gia cho Tô Khả Nhi? Mà lại ngày mai xuất giá? Vậy…làm sao mà
chuẩn bị kịp? Quản gia mất nửa ngày mới hồi phục tinh thần, cất tiếng:
“Vương gia, chỉ sợ là khó khăn, lần trước Tô cô nương náo loạn ở tiệc
cưới của Vương gia, hình tượng của cô ta tổn hại ngàn dặm, những người
trước kia tới cầu thân đều là rút hết thiếp, người xem, giờ biết đi đâu
tìm phu gia cho Tô cô nương?”
Tiêu Thương nhếch môi cười lạnh:
“Thật sao? Loại người cô ta không biết liêm sỉ, không tuân thủ trinh
tiết nữ tử chỉ phù hợp với những kẻ tàn tật.”
“A…Vương gia, ngài nói vậy là có ý gì?” Quản gia cả kinh, những lời của Vương gia làm ông ta thấy bất an.
“Ta nghe nói Lưu Nhất Úy có con lớn, trời sinh tàn tật, cuộc sống không thể tự gánh vác, tuổi đã qua ba mươi mà chưa tìm được thê tử, phải không?
Trong giọng nói chứa sự thống khổ, lạnh lùng kèm theo khuôn mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.
“À….hình như là vậy?” Quản gia ấp úng.
“Được, chọn hắn đi. Đêm nay ngươi đi thương lượng với Lưu Nhất Úy lo việc cưới ngày mai.”
“A….Vương gia, ý ngài là muốn gả Tô Khả Nhi cho Lưu Nghĩa?” Quản gia kinh ngạc hỏi.
“Không sai, chính là hắn ta.”
“Vương gia, Tô cô nương thông minh, xinh xắn sao có thể gả cho một người tàn
phế như vậy? Việc này….” Quản gia không thể tin được.
“Quản gia, ngươi nghễnh ngãng sao? Bổn vương nói như vậy rồi mà không hiểu à? Cứ theo lời ta mà làm, không được trì hoãn.”
Quản gia cảm thấy trái tim băng giá, mọi người đều biết tên Lưu Nghĩa này
trời sinh tàn phế, liệt nửa người, chỉ có thể dựa vào xe lăn để đi lại,
tính tình thì quái dị. Vì hạnh phúc của Tô khả Nhi, quản gia lớn mật hỏi một câu: “Vương gia, ngươi muốn đem gả Tô cô nương, lão nô cho rằng,
nếu gả cho Lưu Nghĩa, không bằng gả cho Mạc tướng quân, có thể thấy Mạc
tướng quân rất thích Tô cô nương.”
Quản gia vừa nói xong, trên
bàn vang lên một tiếng động lớn làm ông ta hoảng hốt, ông ta khẽ ngước
mắt lên, thấy hai mắt Tiêu Thương như phun hỏa, sát ý rõ ràng. Ông ta
vội cúi đầu xuống: ‘Lão nô nhiều chuyện, lão nô đi làm việc luôn.”
Chờ quản gia đi khỏi, sắc nắng chạng vạng chiếu vào thư phòng, khuôn mặt
của Tiêu Thương ẩn hiện như bóng ma bên trong, thần sắc vô cùng phức
tạp.