Tô Khả Nhi chạy lao ra khỏi tây viện, không
quan tâm bị thủ vệ ngăn cản, cô lao về phía trước, hét lớn: “Tôi muốn
gặp Tiêu Thương. Tôi muốn gặp Tiêu Thương.”
“Tô cô nương, xin cô hãy quay lại.” Thủ vệ vẫn ngăn Tô Khả Nhi lại, lên tiếng uy nghiêm.
Tô Khả Nhi sớm đã mất đi lý trí, vô cùng kích động. Cô hung hãn nhìn người thủ vệ đang ngăn mình, gằn giọng nói: “Tôi muốn gặp Tiêu Thương.”
Thủ vệ bị ánh mắt của Tô Khả Nhi làm cho giật mình sợ, nhưng Vương gia đã
căn dặn, bọn họ không dám trái lệnh. Đang lúc giằng co, một giọng nói
trầm thấp vang lên: “Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?”
Tô Khả
Nhi ngẩng lên, thấy Tiêu Thương lạnh lùng đứng đó, ánh mắt hờ hừng nhìn
cô. Cô giận đến run người, gằn giọng: “Huynh có tư cách gì mà làm vậy?”
Tiêu Thương hừ một tiếng, khàn khàn nói: “Bổn vương có quyền làm bất cứ chuyện gì.”
“Huynh không có quyền quyết định hôn sự của tôi. Hôn sự của tôi, chỉ có tôi
mới có thể làm chủ. Tôi không lấy chồng.” Tô Khả Nhi kích động hét lên.
“Không phải do ngươi, không muốn cũng phải gả.” Một câu nói thản nhiên như thánh chỉ ban xuống.
“Tôi không lấy chồng. Có đánh chết tôi, tôi cũng không gả, trừ phi tôi chết.” Tô Khả Nhi tức giận nói bừa.
“Bổn vương đã nói thì tuyệt không thay đổi.” Trong lời nói chứa sự vô tình.
Tiêu Thương nhìn khuôn mặt quật cường của Tô Khả Nhi, càng muốn nàng
phải phục tùng.
“Thật sao? Vậy đem thi thể của tôi mà gả đi. Tôi
nói rồi, trên đời này, tôi chỉ muốn gả cho một người, đó là Mạc Dạ Ly.
Trừ huynh ấy ra, tôi không lấy bất kỳ kẻ nào.” Tô Khả Nhi nói xong,
nhanh tay rút thanh kiếm bên hông người thủ vệ đặt ngang yết hầu của
mình, ánh mắt quyết liệt nhìn Tiêu Thương.
Nhìn lưỡi kiếm sắc bén chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh, một sự lo lắng khiếp sợ xẹt qua ánh mắt
Tiêu Thương, hắn sợ nàng dùng sức thì sẽ mất đi tính mạng. Nhưng, nghe
nàng nói quyết ý gả cho Mạc Dạ Ly, tim hắn lại như bị bóp nát, hắn búng
tay bắn ra một luồng khí. Tô Khả Nhi chưa kịp phản ứng thì kiếm trong
tay cô đã rơi xuống. Cô bị dọa sợ đến lùi mấy bước, cổ tay đau nhức. Cô
chau mày, lại cảm thấy trong ngực tưng tức, cả người không thể cử động.
Cô đột nhiên thất kinh phát hiện mình bị điểm huyệt. Cô mở to mắt:
“Huynh…”
“Là ngươi bức bổn vương phải mạnh tay.” Tiêu Thương quay lưng lại, hừ lạnh.
Tô Khả Nhi từ nhỏ đến giờ chưa từng khóc, nhưng, lần này cô cảm thấy tinh
thần rạn vỡ. Cô cắn môi, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Thương, hốc mắt dần ửng đỏ, cả người không thể nhúc nhích, nhưng lại không thể
khống chế được nước mắt. Biết rõ là không được khóc trước mặt Tiêu
Thương, không để mình yếu đuối, nhưng lần này, cô cảm thấy tuyệt vọng,
bất lực. Người đàn ông trước mặt không phải là người, anh ta không có
nhân tính, anh ta chính là ma quỷ.
Cảm giác nữ tử sau lưng yên
lặng, Tiêu Thương thấy tim mình đập mạnh và loạn nhìn, hắn nghiêng người ngoái lại, thấy đôi mắt tràn ngập nước mắt, trong đôi mắt chứa nước mắt kia toát lên sự bất lực, lại thể hiện sự căm hận mãnh liệt, chán ghét
đối với hắn, ánh mắt này như một lưỡi kiếm đâm vào ngực hắn, cả người
hắn cứng đờ, nhưng lại không có cách nào gỡ chiếc mặt nạ lãnh khốc xuống được, càng không thể sau khi nói một đống những lời tàn nhẫn thì lại đi an ủi người khác, hắn làm không được, càng không biết làm như nào, càng không thể làm, lòng tự trọng không cho phép, thân phận không cho phép.
Nhưng, nhìn nàng như vậy, không thể phủ nhận, là hắn mềm lòng, lần đầu
tiên ở trước mặt một nữ nhân, hắn thua.
Trong làn nước mắt, Tô
Khả Nhi chỉ thấy người đàn ông trước mắt lãnh khốc vô tình, cô hận anh
ta, hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh ta. Cô thầm bảo mình không
được khóc, đừng khóc. Nhưng, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Tiêu
thương nhắm mắt lại, bờ môi run rẩy như đang chống chọi lại cảm xúc nào
đó, rồi quay lưng bước vội đi. Lúc này, hắn nghĩ mình mau rời đi, rời
khỏi cặp mắt oán hận kia.
Buổi chiều, Tô Khả Nhi ở trong phòng,
nước mắt đã ngừng, lúc này cô như khúc gỗ đứng ở giữa phòng, hai tay
dang ra để nha hoàn mặc hỉ phục, trang điểm. Còn cô, cả người không nhúc nhích, càng giống như một hoạt tử nhân mặc cho người khác sắp xếp.
“Tô cô nương, giờ lành đã đến.” Nha hoàn cúi đầu nói, lại liếc trộm nét mặt của Tô Khả Nhi, sau đó cẩn thận dìu Tô Khả Nhi ngồi lên giường, rồi đi
ra ngoài đóng cửa lại.
Lần hôn sự này, mọi người đều biết là phủ
Lưu Nhất Úy đón dâu, nhưng không ai biết là cô nương nhà ai. Còn ở tiêu
vương phủ, cũng không có âm thanh náo nhiệt gì, không có không khí vui
mừng, ngoại trừ trên người Tô Khả Nhi trong trang phục màu đỏ.
Ban đêm, đèn rực rỡ, ánh trăng tỏa xuống. Tô Khả Nhi được đưa ra khỏi
phòng, cả người bị điểm huyệt không thể đi lại, cô được một thủ vệ cõng
ra kiệu hoa trước đại sảnh, một hôn lễ rất buồn cười.
“Khởi
kiệu.” Một tiếng vang lên, cỗ kiệu được nâng lên. Tô khả Nhi sắc mặt
không đổi ngồi trong kiệu, không nói một lời, quá mức im lặng. Không ai
biết lúc này cô bị điểm á huyệt, căn bản không thể nói chuyện, trong lúc này sự oán hận của cô đều chỉ tập trung vào một người.
Cỗ kiệu
nhoáng cái đã bị khênh ra đại môn, quản ra nhìn kiệu hoa, đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng bước tới nam viện, vừa tới cửa thư phòng của Tiêu
Thương, đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, khi ông ta đứng ở cửa, một bóng
người đang uống rượu trong thư phòng làm ông ta kinh ngạc. Tiêu thương
một mình uống rượu?
“Vương gia, cỗ kiệu Khả Nhi cô nương đã được
khênh ra khỏi phủ, không tới nửa canh giờ là sẽ tới Lưu phủ.” Quản gia
cúi đầu báo cáo.
“Ừm.’ Giọng nói mang theo men say nghe không
chút cảm xúc, ngón tay thon dài nâng chung rượu lên uống một hơi cạn
sạch, trong mắt mê ly hoang mang.
“Vương gia, vậy lão nô cáo lui. Lão nô đi tiễn Tô cô nương.” Quản gia nói xong xoay người đi. Đi được
hai bước, ông ta dừng lại, vốn định xem Vương gia có nói gì không,
nhưng, bên trong yên tĩnh, xem ra Vương gia không bổ sung gì. Nếu Tô Khả Nhi đã bị đưa ra khỏi phủ, vậy thì tất cả đã định rồi.
Kiệu hoa
đi dưới bóng đêm tới phủ Lưu Nhất Úy, bởi vì ban đêm nên đường phố thông thoáng, ít người qua lại, càng không ai biết đây là kiệu hoa của tân
nương.
Bóng đêm càng thâm trầm, chỉ có vài ngọn đèn lồng ở phía
trước, tiếng bước chân có tiết tấu, dồn dập mà trầm ổn, được gần nửa
canh giờ, rõ ràng nghe được tiếng lao xao ở Lưu phủ, tràn ngập không khí vui mừng.
Còn lúc này, trong Lưu phủ, mọi người bắt đầu tới để
chúc mừng tân nương, vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng hôn lễ vội vàng, nhưng
được Lưu Nhất Úy tổ chức rất trang trọng. Lúc này ông ta đang đứng trước cửa, tươi cười đón tân khách. Mắt thỉnh thoảng lại hướng xa xa, trong
lòng đoán kiệu hoa sắp tới.
‘Quản gia, Lưu phủ cách đó không xa,
qua đoạn này có thể nhìn thấy.” Nha hoàn vừa nói xong, đúng lúc nghe một giọng nói sắc bén vang lên: “Ngừng kiệu.”
Tất cả mọi người đều
kinh ngạc quay đầu lại, nghĩ rằng ai lớn miệng như vậy ngăn cản khi sắp
đến giờ lành, trước mặt mọi người là một nam tử trung niên, đó chính là
thị vệ thân cận bên cạnh Tiêu Thương. Quản gia ngạc nhiên đi đến hỏi:
“Lý thị vệ, có chuyện gì sao?”
“Vương gia có lệnh, đưa Tô Khả Nhi hồi phủ.” Tiếng thị vệ rõ ràng trong đêm.
“A…” Đoàn người đi trên đường đều lộ ra vẻ nghi hoặc, ai cũng nghĩ, Lưu phủ còn cách đó không xa, làm sao có thể quay về được?
“Việc này…là lệnh của Vương gia sao?” Quản gia xác nhận hỏi.
“Không sai, quản gia, đây là lệnh của Vương gia.” Lý thị vệ nói xong, hướng
tới quản gia nói: “Quản gia, xin nói chuyện một lúc.”
Hai người
bước ra chỗ khác, Lý thị vệ nói nhỏ vào tai quản gia vài câu, đã thấy
mắt ông ta mở to, khiếp sợ kêu lên: ‘Cái gì? Từ hôn?”
Chẳng bao
lâu nữa thôi kiệu hoa sẽ tới Lưu phủ rồi. Quản gia đứng sững, trong
khoảng thời gian ngắn như ngây ra,ông ta không biết trong lòng Vương gia đang nghĩ gì, hôn sự đã sắp thành lại muốn từ hôn?
Tô Khả Nhi
ngồi trong kiệu cũng nghe được những câu này, trong lòng cô dấy lên một
tia hy vọng, chẳng lẽ Tiêu Thương thay đổi chủ ý? Bất kể là nguyên nhân
gì nhưng ít nhất cô cũng thấy nhẹ nhõm một chút.
Nửa canh giờ
sau, kiệu hoa lại được đưa về Tây viện Tiêu vương phủ. Tô Khả Nhi được
nha hoàn dìu về phòng, một hôn sự vội vàng như vậy lại trở về như cũ làm đám hạ nhân tràn đầy nghi vấn cũng không dám lộ ra, chỉ có thể làm tròn bổn phận của mình.
Yên lặng trong phòng, Tô Khả Nhi vẫn trong
phang phục hỷ phục chói mắt, chiếc khăn đỏ trên đầu che đi khuôn mặt,
ngồi ngay ngắn trên giường. Trong lòng cô nghĩ thầm, có lẽ cô bị điểm
huyệt ngồi ở đây đến tận sáng mai.
Đang suy nghĩ, cô cảm giác cửa phòng bị đẩy ra, cô rất muốn hỏi có phải là nha hoàn không, nhưng á
huyệt bị điểm, căn bản cô không thể lên tiếng, trong lúc cô đang nghi
ngờ người đến là ai thì cô ngửi được mùi rượu nồng nặc, cô nhíu mày,
nghĩ rằng, chẳng lẽ không phải là nha hoàn? Đó là ai? Tô Khả Nhi căng
thẳng, một dự cảm xấu nảy sinh, ngay cả khi khuôn mặt bị khăn hỉ che
khuất, cô vẫn cảm nhận được một đôi mắt xuồng xã đặt lên người mình,
lạnh băng mà lại rực như lửa.
Bóng người kia âm thầm tiến vào
phòng, nhìn Tô Khả Nhi trong hỉ phục chói mắt nổi bật dưới ánh nến, mỹ
lệ. Tiêu Thương nhẹ nhàng đóng cửa lại, men rượu xộc thẳng lên óc, mắt
mê ly nhìn Tô Khả Nhi, trong nội tâm hắn trào lên một ham muốn cuồng dã
nguyên thủy, hắn từng bước từng bước tới gần, ánh mắt như dã thú chăm
chú nhìn con mồi, mang theo sự khao khát của dục vọng.
Trong ánh
nến mờ ảo không nhìn rõ tuấn nhan nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo áp bức
người khác, một đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ tử không chút đề phòng đang
ngồi ngay ngắn phía trước.
Tuy rằng Tô Khả nhi không thể nhìn,
nhưng, dựa vào cảm giác, cô biết một người đang cách mình rất gần, gần
đến mức có thể nghe được hơi thở của người đó, còn phả ra mùi rườu, đồng thời trên người đó tỏa ra hơi thở nam tính mãnh liệt, người đàn ông
đứng trước mặt cô là ai? Anh ta muốn làm gì? Tô Khả Nhi lo lắng, băn
khoăn. Cô muốn kêu, nhưng cho dù cô có gào lên vỡ cổ họng thì cũng không phát ra âm thanh nào.
Đúng lúc này, cô thấy cả người mình bị đẩy ngã nằm trên giường, trong chớp mắt chiếc khăn bị gió thổi khẽ bay lên
lại hạ xuống làm cô không kịp nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia.
Cả người cô cứng đờ, một sự bất an mãnh liệt trào dâng. Cô sợ hãi lo
lắng chuyện tiếp theo sắp xảy ra.
Quả nhiên, trong chớp mắt, một
thân hình khỏe mạnh ép xuống. Cô hoảng sợ mở to mắt, lúc này, chiếc khăn hỉ trên đầu được nhấc lên, đôi mắt to tròn của cô đón nhận một đôi mắt
khác lạnh lẽo. Cuối cùng Tô Khả Nhi cũng đã nhìn rõ mặt người đàn ông
này, trong giây lát, cô cảm thấy toàn thân như bị chậu nước lạnh chụp
xuống, người đang đè lên người cô không phải ai khác, chính là kẻ mà cô
căm hận thấu xương, là Tiêu Thương. Làm sao có thể là anh ta?
Đôi môi nóng rực kia áp lên môi kia chặn lấy những ý nghĩ trong đầu cô. Cô
cảm thấy nụ hôn kia mạnh mẽ biểu thị sự chiếm đoạt công khai, mãnh liệt, nóng bỏng, đầu lưỡi linh hoạt xâm chiếm lấy, và cuối cùng là cắn vào
môi cô. Tô Khả Nhi cảm thấy người đàn ông này sắp ăn mình sạch sẽ. Tiếp
theo, cùng với sự bối rối và choáng váng, quần áo trên người từng cái
một được cởi ra, đôi môi kia lướt xuống mãnh liệt, một tấc cũng không
tha.
Biết người đàn ông này sắp làm gì, sau sự hoảng sợ là sự
tuyệt vọng. Tô Khả Nhi nhắm mắt lại, ngay cả giãy dụa cũng không thể,
cảm giác cả người bị bị đôi bàn tay ôm chặt lấy, y phục cuối cùng cũng
đã bị cởi ra, những giọt nước mắt nhục nhã lã chã rơi xuống làm đôi mắt
nhòe đi. Còn đôi mắt cuồng vọng kia nhìn xuống tấm thân trắng nõn, trơn
bóng, dục vọng sâu trong nội tâm bộc phát.
Ngay chớp mắt Tô Khả
Nhi cảm thấy cơ thể mình bị xé rách, một vật cứng rắn đâm xuyên vào cơ
thể cô, sự đau đớn làm cả người cô cứng ngắc, ánh nến đã tắt, bóng đêm
bao phủ, trong bóng tối, hình ảnh triền miên nóng hổi vẫn tiếp diễn.