Trời mờ sáng, bầu trời vẫn còn được bao phủ bởi làn sương mờ. Còn ở Tiêu
Vương phủ, mọi việc vấn như bình thường gọn gàng ngăn nắp, hạ nhân bận
rộn lui tới không chút nhàn hạ. Nhưng, duy nhất một nơi không như vậy,
vì chủ nhân của phủ đệ lại từ Tây viện đi ra, khuôn mặt tuấn tú trầm
lãng, bước đi nhanh mà bình tĩnh, đám hạ nhân khiếp sợ không dám nhìn.
Sự uy nghiêm trên người đó tỏa ra làm người khác không dám nghĩ lung
tung.
Tiêu Thương khoanh tay trở lại thư phòng, ngồi trước bàn,
trong đầu là hình ảnh triền miên đêm qua, men rượu làm đầu óc hắn choáng váng nhưng không hề ảnh hưởng tới trí nhớ của hắn. Hình ảnh tối qua
hiện lên rất rõ ràng trước mắt, tiếng rên rỉ của nữ nhân, vành tai và
tóc mai chạm vào nhau, mùi thơm của cơ thể nàng..tất cả ở nàng đều bị
hắn chiếm lấy đêm qua. Mỗi tấc trên cơ thể nàng đều ngọt ngào, nhưng
sáng nay đập vào mắt hắn là vết máu đỏ đậm làm trong lòng hắn dâng lên
sự khiếp sợ, áy náy, hoang mang. Hắn không ngờ đêm qua lại là lần đầu
tiên của Tô Khả Nhi. Hắn nghĩ trinh tiết của nàng đã sớm trao cho Mạc dạ Ly rồi, thật không thể tưởng tượng được…hắn lại vô tình chiếm được lần
đầu tiên của nàng. Hắn có áy náy nhưng không nhiều lắm, hắn cũng không
vì sự áy náy này mà sẽ bồi thường gì đó.
Nhưng, tối qua sự khoái
hoạt của tình dục đã mang đến cho hắn sự thỏa mãn. Vậy thì, sự việc tối
qua đại diện cho gì? Buồn cười chính là, ngay cả chính hắn cũng không
biết vì sao mình thay đổi chủ ý, vì sao lại hủy bỏ hôn sự này, càng
không biết mình mê say đi vào căn phòng đó.
Nhưng, nếu sự việc đã xảy, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều. Chỉ là chuyện đêm qua lại là lần
đầu tiên của Tô Khả Nhi. Khi hắn tỉnh dậy, nhìn nữ nhân nằm bên cạnh
mình, vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng hắn lại có chút thỏa mãn, hắn biết sự
hoan ái tối qua làm nàng khó mà thừa nhận, cũng tự trách mình khó khống
chế đối với nàng. Hắn cảm giác đúng vậy, tối qua thật sự là lần đầu tiên của nàng.
“Vương gia..” Ngoài cửa, quản gia xuất hiện.
“Ừ.” Một tiếng đáp vang lên, hắn vẫn ngồi yên như cũ, chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình.
“Vương gia, sáng nay Lưu Nhất úy đã mang thư từ hôn đến.”
Khóe môi cong lên, hắn nhướng mắt, nhìn quản gia trình lên một tờ giấy, hắn
nhận lấy nắm chặt lại, khi mở ra tờ giấy kia đã nát tan thành bụi. Hắn
phân phó: ‘Bảo nha hoàn đi hầu hạ Tô Khả Nhi, chuẩn bị nước ấm.”
Quản gia mở to mắt, phút chốc hiểu ra, cảm xúc khiếp sợ không thể hình dung
lúc này. Ông ta lặng lẽ rời khỏi, thì ra Tô Khả Nhi thoát khỏi hang sói
lại bị đưa vào miệng hổ. Sáng sớm nay ông ta đã nghe những tiếng bàn tán của nha hoàn, nói sáng sớm nay thấy Tiêu Thương từ trong Tây viện đi
ra. Quản gia còn tưởng rằng Tiêu Thương đi an ủi Tô Khả Nhi, vậy mà
không ngờ, tối qua là Tiêu Thương ở trong phòng Tô Khả Nhi cả đêm.
Tô Khả Nhi mở mắt ra, thấy ánh nắng chói mắt, cô đưa tay che ánh mặt trời. ngay sau đó, trong đầu cô nghĩ tới một hình ảnh, cô kêu lên một tiếng
ngồi bật dậy, nhìn mình trần truồng nằm trên giường, cô mở to mắt không
dám tin. Theo bản năng cô lấy chăn che lại cơ thể, nhưng nhìn vào trong, cô vẫn thấy trên ngực mình có vài dấu vết. Cô cuộn mình thành một góc ở trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn vài giọt hồng dính trên giường. Trong nháy mắt, cô đã biết, lần đầu tiên của mình đã mất.
Một sự điên
cuồng tràn ngập trong ngực, cô thở hổn hển, bàn tay túm chặt góc chăn cố gắng không để mình nổi điên. Phải mất một lúc lâu, cô mới nghiến răng
nói từng câu: ‘Tiêu….Thương…Tôi phải giết anh.”
Mất thân, đối với một nữ nhân cổ đại thì quan trọng như tính mạng. Nhưng, đối với Tô Khả
Nhi là một cô gái hiện đại, tuy rằng với việc mất đi trinh tiết rất
thống hận, nhưng, sự việc đã xảy ra rồi, đây không phải là lúc cô oán
trách trời đất, lúc này, trong lòng cô tràn ngập lửa giận, nếu không
được phát tiết, cô sợ mình sẽ bị uất nghẹn.
Lê tấm thân đau đớn
xuống giường, cố gắng mặc xiêm y vào, tóc vẫn rối loạn. Cô đẩy cửa ra,
trước ánh mắt ngạc nhiên của vài nha hoàn, cô bước đến thư phòng bên Nam viện. Tới trước cửa thư phòng của Tiêu Thương, cô bị thủ vệ ngăn lại:
“Tô cô nương, xin dừng bước.”
“Tôi muốn gặp Tiêu Thương.” Tô Khả Nhi lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt hung dữ bắn vào hai thủ vệ.
Thủ vệ vô cùng khó xử, một giọng nói trầm thấp từ bên trong phòng truyền ra: “Cho nàng vào.”
Không đợi thủ vệ mời vào, Tô Khả Nhi đã tự bước vào thư phòng, nhìn người
đang ngồi ở ghế dựa kia, cô không chút sợ hãi, bước tới, cách anh ta vài bước thì dừng lại, nhìn thẳng vào anh ta, giống như muốn xuyên thủng
anh ta. Còn Tiêu Thương không hề né tránh ánh mắt đó, tuy có chút áy náy với chuyện xảy ra đêm qua, nhưng nhìn trên nét mặt nàng thất thần,
hoang mang. Hắn muốn biết, hiện giờ nàng sẽ có phản ứng gì.
Nhưng ngay lúc Tiêu Thương đang tự hỏi thì bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ
nghe một âm thanh chấn động vang lên, Tô Khả Nhi dùng hết sức lực tát
vào khuôn mặt tuấn lãng kia, một tát đã đánh, bất chấp bàn tay đau rát,
cô giơ tay lên định tát cái thứ hai, cánh tay cô bị một bàn tay to khỏe
bắt lấy giữa không trung. Cô giãy ra, bị bức đến lui vài bước, một câu
nói lạnh lùng vang lên: “Cái tát này bổn vương không truy cứu, nhưng
ngươi nhớ kỹ, thân thể của ngươi cũng chỉ đáng giá bằng cái tát này
thôi.’
Cái gì? Tên đàn ông chết tiệt này nói cái gì? Lần đầu tiên của cô chỉ đáng giá bằng một cái tát thôi ư? Thật buồn cười. Tô Khả Nhi cắn môi, ánh mắt oán hận nhìn Tiêu Thương, gằn từng câu: “Tiêu Thương,
nhớ kỹ cho tôi, thù hận ngày hôm nay, Tô Khả Nhi tôi nhất định sẽ bắt
anh trả gấp bội.’
Nhìn ánh mắt oán hận của nữ nhân trước mắt.
Không hiểu vì sao trong lòng Tiêu Thương lại không thấy thoải mái, mà
lại có một sự trắc ẩn bất an, mình bị nàng chán ghét đến như vậy sao?
Hắn đường đường là một vương gia, chiếm một nữ nhân thì có gì ngạc
nhiên, nếu sau đó nàng không cho hắn cái tát, mà muốn hắn cho một danh
phận, có lẽ hắn sẽ đáp ứng nàng. Nhưng, một cái tát kia cũng là sự tha
thứ đến cực hạn của hắn, hắn cũng không muốn vì sai lầm tối qua mà nói
câu xin lỗi. Chỉ là lời nói của nàng như một lưỡi dao đâm vào ngực hắn,
dần dần khoét sâu vào. Hắn khẽ nhướng mày lên, châm biếm hỏi: “Ngươi
định báo thù như nào?”
Vấn đề này làm cho Tô Khả Nhi cảm thấy bất lực. Đúng vậy. Cô sẽ báo thù như nào? Anh ta là vương gia, luận quyền
thế địa vị, cô chỉ là một người dân bình thường, muốn báo thù thật sự là chuyện khó khăn. Nhưng, mối hận thất thân trước mắt, như bị ngàn con
côn trùng cắn vào tim, bi phẫn. Cô nheo mắt, cất tiếng: “Anh là Vương
gia, giết anh, tôi đương nhiên không có cơ hội. Nhưng, loại người vô
tình vô nghĩa này, tàn bạo bất nhân, không có nhân tính, ắt sẽ có ác
báo, nhất định có một ngày bị trời phạt, chết trong tay người khác. Tô
Khả Nhi tôi không có khả năng giết anh, cũng không có nghĩa người khác
không giết được anh. Anh nhất định không có kết cục tốt.”
Tô Khả
Nhi nói những lời này rất rõ ràng nhưng chưa đủ để đe dọa. Có thể nói,
những lời này đối với Tiêu thương mà nói, một chút uy hiếp cũng không
có. Nhưng câu nói này cũng mang hàm ý nguyền rủa trong đó, làm cho Tiêu
Thương rất tức giận. Nữ nhân trước mắt lại hy vọng hắn có kết cục như
vậy sao?.
Câu nói ‘chết’, chỉ là một câu nói bình thường lại mang đến cho tâm củaTiêu Thương sự phức tạp, làm hắn rối loạn. Hắn hừ một
tiếng nói: “Được lắm. Nếu ngươi đã muốn thấy kết cục của ta, điều kiện
trước tiên là ngươi phải sống thọ hơn ta.”
Tô Khả Nhi cũng hừ một tiếng, tuy rằng chuện đêm qua cô đã tát hắn một cái vẫn không hả được
giận. Nhưng, cô muốn cho anh ta biết cô không để ý tới chuyện đó, cô
nhếch môi nói: “Tôi đương nhiên sẽ sống thật tốt, chuyện tối hôm qua chỉ là như bị chó cắn một cái. Đối với loại súc sinh đó, tôi chẳng có gì để nói.”
Những lời này vừa thốt ra liền nghe được tiếng gầm lên: “Tô Khả Nhi, ngươi thật quá đáng.”
Tô Khả Nhi không ngại đón nhận ánh mắt giận giữ đó, trong mắt cô đầy vẻ
khiêu khích. Trái lại Tiêu thương thì tức giận đến mức gân xanh nổi lên
giữa trán, tuấn nhan méo mó, giọng nói khó nghe. Nữ nhân trước mắt thật
không cần tính mạng sao? Còn dám nói hắn là súc sinh, hơn nữa, trước mắt nàng, việc mất đi trinh tiết không quan trọng sao? Chẳng lẽ nàng cứ tùy tiện phóng đáng vậy sao? Hắn đoạt đi thân thể nàng thì có sai, nhưng,
nàng nên phải cảm thấy hổ thẹn ngượng ngùng chứ?
“Tô Khả Nhi, ngươi đừng bức bổn vương giết ngươi.”
Tô Khả Nhi hừ một tiếng: “Tốt qua. Giết tôi đi. Đừng lưu tình đó, tốt nhất là một chưởng đánh chết tôi đi.” Nói xong, Tô Khả Nhi còn không sợ chết bước sát đến Tiêu Thương, ngửa cổ lên.
Cuối cùng Tiêu Thương đã
hoàn toàn bị chọc giận, hắn nắm chặt tay lại thành quyền, trong chớp mắt đưa tay lên bóp chặt vào cổ nàng, ghì sát nàng vào vách tường, thô lỗ
nhấc cả người nàng lên. Một cơn đau truyền khắp toàn thân Tô Khả Nhi, cô không giãy dụa, chỉ cố gắng ho khan nhưng không thành tiếng. Khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ bừng, chỗ làn da bị mất máu tái nhợt. Sự quật cường của Tô
Khả Nhi làm cho Tiêu Thương không thể nào xuống tay không, sự đau đớn
của nàng, sự thống khổ của nàng, bàn tay nhỏ bé yếu ớt của nàng vì đau
đớn mà quơ loạn xạ, tất cả đều thu vào tầm mắt của hắn. Khi cảm giác
nàng sắp không còn hơi thở nữa, hắn lại có sự sợ hãi, sợ hãi mình không
khống chế được mà tước đi tính mạng của nàng. Hắn nới lỏng bàn tay,
buông ta, rồi hất áo bỏ đi,nếu còn đối mặt với nàng, hắn sợ mình không
khống chế được cảm xúc. Hắn xưa nay trầm ổn là vậy, chỉ duy nhất lại bị
nữ nhân này bức đến lâm vào tình cảnh điên cuồng tuyệt vọng.
Tô
Khả Nhi vừa thở được, cô ngã bệt xuống đất, cuối cùng cô không khống chế được mọi ức chế, uất ức mà khóc nức lên, vô cùng nhục nhã. Cô nghĩ tới
gương mặt ôn hòa kia, cô không biết, lúc này mình có còn trong trắng
xứng đáng với anh nữa không?
Mọi việc ở Tiêu vương phủ tất cả đều vô thanh vô tức, ngay cả việc hôn sự tối qua ở Lưu phủ bị người ta chê
cười thì ngày hôm sau cũng không còn lời ra tiếng vào nữa, giống như hai ngày qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Còn ở Mạc phủ, Mạc Dạ Ly
cũng không hề nghi ngờ ở Lưu phủ đột nhiên có hôn sự, bởi vì hắn không
nghĩ nữ nhân sắp gả cho thiếu gia tàn phế kia là Tô Khả Nhi. Lúc này hắn đang đối phó với một thế lực đen tối trong triều đình. Trước đó không
lâu hắn nhận được một phong thư không ký tên. Nếu là đấu tranh đường
đường chính chính thì hắn không sợ, nhưng thế lực kia lại đứng trong
bóng tối để thao túng làm hắn sợ hãi mơ hồ, thường là như vậy càng khiến người khác không kịp đề phòng. Còn trong thư này nội dung nhắc nhở sự
an nguy của người thân hắn, như vậy thì chỉ có mẫu thân hắn là người
thân duy nhất. Cho nên, hai ngày nay hắn đặc biệt chỉ ở trong phủ bố trí binh lực, bảo vệ sự an nguy của mẫu thân.
“Tướng quân, sự việc
đều đã an bài rất tốt, bên cạnh lão phu nhân đã có cao thủ bảo hộ, bất
luận đối phương là thần thánh phương nào cũng không thể tiếp cận lão phu nhân trong vòng năm bước.” Phương An cúi đầu nói.
“Ừm, Phương
An, ngươi cũng phải cẩn thận. Ta chưa điều tra ra những kẻ đó, mọi sự
phải cẩn thận, trăm ngàn đừng làm gì sai.” Mạc Dạ Ly căn dặn.
“Vâng, Phương An cảm ơn tướng quân quan tâm. Nhưng tướng quân, thật ra những
kẻ đó muốn đối phó là ngài, ngài mới là người cần phải chú ý an toàn bản thân. Chỉ sợ là những kẻ đó âm thầm muốn đoạt binh quyền trong tay
tướng quân. Thật sự là hạng người hạ lưu, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này.
Nghĩ lại hiện nay, binh quyền trong hoàng triều nằm trong tay ba người,
một là tướng quân, thống lĩnh trăm vạn đại quân trấn áp biên ải, người
tiếp theo là Hoàng Thượng, trong tay có năm mươi vạn đại quân, cùng với
hơn mười vạn tinh binh cẩm y vệ; người thứ ba là Tiêu Thương, chưởng
quản và điều hành bộ binh và các binh mã của tất cả các tỉnh huyện trong cả nước, cũng là một lực lương hùng hậu. Nhưng vì sao chúng lại chỉ
muốn đối phó với tướng quân ngài, mặc dù tướng quân tay nắm bình quyền
lớn mạnh, thử hỏi trong thiên hạ có ai là không cảm kích người. Nhưng
nay triều đình đen tối, thế lực chia làm ba phần, Hoàng Thượng, Trịnh
gia, Tiêu Thương, duy nhất ngài cùng thế vô tranh, không tranh quyền
đoạt thế, trong triều đình tứ cố vô thân, cho nên, bọn họ mới uy hiếp
tướng quan, ý đồ để ngài chủ động giao binh quyền ra, bởi vậy có thể
người đứng sau thao túng mọi việc không phải là Trịnh gia thì là Tiêu
Thương, hoặc là một người nào đó đang đắc thế. Chỉ lo thiên hạ đại loạn, hại nước hại dân.” Phương An phân tích, khẩu khí cao lên.
“Phương An, những lời này của ngươi tuy có lý nhưng lại không có chứng cớ gì cụ thể.” Mạc Dạ Ly nói, trong ánh mắt có tia cảnh cáo.
“Phương An
đương nhiên sẽ không nói lung tung, nhưng đám người này khinh thường
tướng quân, Phương An cảm thấy bất bình thay người.”
“Thật ra
Trịnh gia là một họa loạn ẩn hình.” Mạc Dạ Ly nhìn sắc trời ngoài cửa sổ thì thầm, nay tình thế đã sớm phân tích rõ ràng, cái gọi là Trịnh gia,
tuy bề ngoài hình như bình thường, nhưng, thế lực lại ngày càng lớn mạnh không thể xem thường. Trong hậu cung Trịnh quý phi đang được sủng ái,
đương triều có hữu tướng Trịnh Khánh, đệ đệ Trình Khánh là Trịnh Siêu
lại ở biên quan tay nắm trọng binh, thống lĩnh một phương, cho dù là
dưới trướng Mạc Dạ Ly, nhưng luôn kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi.
Nếu không phải là Mạc Dạ Ly chính là người nắm quyền, thì đã lấn lướt
lên đầu rồi. Còn con lớn của Trịnh Khánh lại là hình bộ thị lang. Quan
trọng nhất là con của đương kim quý phi, nhị hoàng tử đương triều, một
người âm tàn thủ đoạn, tham vọng quyền thế, một kẻ như hồ rình mồi không thể không khiến người khác đề phòng.