Vương Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 4: Chương 4: Phần 4




“Bẩm hoàng thượng, Mạc vương gia cầu kiến”

Mổ công công cấp báo, giọng điệu nghiêm trọng như cháy nhà đến nơi.

Thiếu Dương bệ hạ đang thưởng trà trong Uyển Viên cũng cảm thấy nguy hiểm, phất tay áo

“Không cho hắn vào”

Biểu ca a biểu ca, đệ đi guốc trong ruột huynh nhé, chắc chắn là huynh đang tìm ta tính sổ vụ ban hôn của nhóc con Ngọc Khánh kia chứ gì ? Ta phải cho huynh sốt ruột một lần thì mới cam tâm. Nhưng . . . E là hoàng thượng không thể ngờ được

“ Hay cho Tiết Thiếu Dương ngươi, ngươi thật sự làm ta tức giận”

Mạc Thiên vương gia khí thế ngời ngời, dung nhan anh tuấn khiến tim người đập loạn nhưng lời nói lại lãnh đạm, sắt bén như đao. Không thể đùa được.

Mặc kệ sự ngăn cảm của thị vệ, cùng Mỗ công công, Mạc Thiên như muốn sắn đến bóp chết tên tiểu tử thối kia. Mỗ công công đổ mồ hôi lạnh

“ Bệ hạ trốn mau “

Tiết Thiếu Dương bĩu môi trốn sau lưng vị công công già, lấy ông ra làm bia đỡ đạn.

Mỗ công công thừa biết loại chuyện trái ngang này, Vua và Vương gia, vốn là Chủ và tớ, nhưng Mạc Thiên vương gia và hoàng thượng lại khác. Từ nhỏ họ đã thân thiết với nhau như huynh đệ ruột thịt, Mạc Thiên vương gia tài vẻ xuất chúng, là tấm gương sáng cho các hoàng tử, công chúa noi theo, đặc biệt là hoàng thượng. Mạc Thiên lạnh lùng bao nhiêu, thì hoàng thượng lại cà lơ phất phơ bấy nhiêu. Hoàng thượng rất quý Vương gia, thậm chí sợ hắn một phép là đằng khác.

“Vương gia, người bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó “

Mạc Thiên lập tức gật đầu thỏa hiệp

“ Hảo ! Ngồi xuống nói chuyện”

Mỗ công công cùng Hoàng thượng thở phào, hôm nay trời xúi hắn sao ? Tự dưng dễ dàng đồng ý thỏa hiệp như thế, chắc chắn có nguy hiểm.

“Ngồi xuống uống rượu cùng bản vương gia”

Mạc Thiên dùng bình rượu đã ủ hơn hai mươi năm trong phủ theo “biếu” tên tiểu tử kia. Thuần thục rót ra hai chén lớn.

Tiết Thiếu Dương cảm thấy khó hiểu. Mẹ kiếp, hắn ăn trúng tà à ? Lại còn đem rượu quý ra thết đãi.

“Uống !”

Xung quanh im phăng phắc, một thân hắc y của hắn vẫn lạnh lẽo. Hoàng thượng thở dài, nhấp ngụm rượu. Ai gu~ rượu ngon rượu ngon.

“Nói bản vương nghe, ai xúi hoàng thượng người ban hôn cho Ngọc Khánh ? Chẳng nhẽ ngươi không biết tình cảm ta dành cho nàng ấy ?”

Mạc Thiên từ đầu đến cuối khí thế bức người, vẫn không uống ngụm rượu nào.

“Ta biết lão huynh dụng tâm với Ngọc Khánh, nhưng huynh chẳng phải quá đáng lắm sao ? Còn đưa tình với Phí Hoa công chúa. Huynh không cần Ngọc Khánh thì nhừờng cho Tống Mặc Khiêm cũng được mà, dù gì người ta vẫn yêu nàng ấy hơn huynh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.