Mạc Thiên đen mặt, từ khi nào chuyện yêu đương của hắn bị tên hoàng thượng kia quản ? Dù sao đi nữa, hắn chỉ coi Phí Hoa như một tiểu muội thông thường, còn trái tim hắn từ lâu đã bị nha đầu Ngọc Khánh kia cướp mất rồi. Hắn trầm tĩnh nói
“Cho nên . . . “
Mắt hắn nhướng lên, chờ Tiết Thiếu Dương trả lời
Tiết Thiếu Dương lại uống thêm ngụm rượu ngon, tiếp lời
“Cho nên đệ ban hôn cho nàng ấy với Tống tướng quân”
Mạc Thiên lãnh đạm gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng điệu như nói một chuyện vô cùng bình thường
“Ban chiếu hủy hôn”
Ai kia lập tức sặc rượu, ho khan đến nỗi đỏ mặt, nóng máu quát lên với hắn
“Huynh nói gì chứ ? Thánh chỉ đã ban mà huynh tưởng chuyện đùa à ?”
Mạc vương gia vẫn tùy tiện ngắt một cánh hoa, dùng hơi thở lùa một chút, cánh hoa kia dịu dàng bay đi
“ Chắc chắn chứ ?”
Tiết Thiếu Dương cảm thấy gì đó bất thường
“Khoan”
“Từ đầu đến cuối huynh chưa uống ngụm rượu nào, huynh cho gì vào đó ?”
Lời nói vừa dứt, Mạc Thiên bỗng cười lớn như giễu cợt, bụng của Tiết Thiếu Dương bắt đầu có biến, sắc mặt y khó coi, rất khó coi
“ Là thuốc xổ. Ta thấy hoàng thượng quản chuyện gian sơn đã cực kỳ bận rộn, còn quản cả chuyện yêu đương của ta. Chỉ là có hảo ý muốn người mọi phiền muộn xổ ra một lần.”
Thấy Tiết Thiếu Dương kêu gọi thái y, Mạc Thiên tiếp lời
“Loại này chỉ có ta mới có thuốc giải, thái y cũng vô dụng thôi”
Hoàng Thượng gấp gáp đến toát mồ hôi, y đau bụng quằn quại, muốn đi đại cũng không thể. Ruốt cục đây là loại thuốc quái quỷ gì chứ ?
“Huynh muốn gì ?”
Hắn ngay lập tức đáp
“Ban chiếu hủy hôn”
Tiết Thiếu Dương do dự
Mạc Thiên bỡn cợt như đang nói chuyện vui nhất trên đời
“Tiếng xấu lan xa, nếu tin tức Hoàng Thượng mắc đại tiện lúc đang bàn chuyện cùng vương gia, ta thấy cũng thú vị thật đấy “
“Hảo, ban, đệ ban chiếu hủy hôn cho huynh vừa lòng, giao thuốc giải ra cho đệ”
Tiết Thiếu Dương y thế mà quên rằng Mạc Thiên là một con cáo già, liền bị hắn dụng kế làm cho mất mặt. Ta thề lần sau sẽ trả huynh gấp đôi.