Chính hắn cũng không hiểu nổi vì sao lại đi đến chỗ này.
Đi đến chỗ này, còn lựa chọn im lặng nhìn toàn bộ.
Đã quên phải giúp nữ tử trong kia, cũng không có bất cứ hứng thú muốn biết Tô Sơ Tâm nói gì với nàng.
Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm, khóa chặt nàng.
Rất lâu sau, hắn nhìn thấy Tô Sơ Tâm đi ra.
Không hề động đậy, cũng không có né tránh.
Rõ ràng nhận ra lúc Tô Sơ Tâm phát hiện ra hắn , ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, rồi sau đó là bối rối nhẹ.
Tô Sơ Tâm vội mở miệng nói: “Cảnh Lương, sao huynh lại tới đây? Muốn phái người trợ giúp nàng? Nhưng mà, nếu Cẩm Lý biết, không biết có thể vì chuyện mấy ngày trước mà phát giận với huynh và muội không ... ...”
”Đều là ta không tốt, lúc trước không nên nhiều chuyện với phụ vương cùng mẫu phi... ...”
”Hôm nay chúng ta giải thích với Cẩm Lý, huynh nói... ...”
”Thôi.”
Tô Cảnh Lương ngắt lời Tô Sơ Tâm, rồi sau đó xoay người, mang theo vài phần không để ý nói:
”Huynh tới đón muội, cùng đi qua đó, không yên tâm về muội! Chuyện của nàng ta, ta không quản!”
Nói xong liền xoay người rời đi trước.
Tô Sơ Tâm nhìn bóng lưng Tô Cảnh Lương, hơi hơi cười cười.
Chẳng lẽ, cho tới nay, đều là nàng nghĩ sai rồi ?
Cảnh Lương, Cảnh Lương hắn, đối với nữ tử kia căn bản không có bất kì tâm tư gì?
Tô Sơ Tâm ngơ ngác đứng ở đó.
Tô Cảnh Lương rất lâu không thấy nữ tử theo kịp, mới hơi hơi nghiêng đầu về phía sau hô một câu: “Sơ Tâm, phát ngốc cái gì.. . . .”
”Không có gì!” Tô Sơ Tâm cong môi lên, vội vàng đi theo, sau đó ôm lấy cánh tay Tô Cảnh Lương rời đi.
Cuối cùng Dương Xuyến Xuyến cũng làm xong bữa tối.
Vừa vặn vào lúc này, Tô Cẩm Lý cũng phái người truyền lời thúc giục đến đây.
Dương Xuyến Xuyến vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn đồ ăn mình làm.
Nhất thời, lườm một a hoàn, phân phó bọn họ mang vào đại sảnh