Nhất thời, ánh mắt sáng lên, nói với Tô Sơ Tâm: “Cảm ơn công chúa ... ...”
”Xin công chúa tránh đi, đừng để hun khói lửa cháy làm công chúa bị sặc.”
Tô Sơ Tâm gật gật đầu, mặt hiện lên một tia mỉm cười, đi ra ngoài cửa.
Trong khoảnh khắc quay đầu, khóe miệng Tô Sơ Tâm mang theo một nét cười lạnh như băng.
Nhưng mà, Tô Sơ Tâm lại không biết, toàn bộ ánh mắt của nàng đều rơi vào đáy mắt Dương Xuyến Xuyến rồi .
Trong đầu Dương Xuyến Xuyến nhanh chóng hiện lên trí nhớ của mình.
Tô Cẩm Lý cướp đoạt hoa đăng... ...
Tô Sơ Tâm thích Tô Cảnh Lương... ...
ngày đó mình say rượu hôn Tô Cẩm Lý... ...
Rồi sau đó ngày thứ hai, liền bị vương thượng hạ chỉ đính hôn... ...
Hơn nữa, vừa rồi, Tô Sơ Tâm hồn nhiên nói một câu với nàng - -
Cẩm Lý lại làm khó dễ tỷ rồi hả ?
Người bình thường có thể cảm thấy được đây là thói quen!
Nhưng đối với Dương Xuyến Xuyến, một nữ tử có tâm tư tinh tế nhạy cảm mà nói, toàn bộ đều đã biểu hiện sự bất hường.
Huống hồ ánh mắt Tô Sơ Tâm nói cho nàng biết chuyện tình cũng không đơn giản như nàng tưởng.
Ánh mắt vừa động, Dương Xuyến Xuyến lập tức biết làm gì rồi... ... . . .
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, âm thầm nghĩ - -
Tô Cẩm Lý, nếu ngươi cho rằng như vậy có thể đánh bại ta, vậy thì ngươi sai mười phần rồi !
Hai người chúng ta, chỉ có một kết cục, đó chính là, ngươi bị ta giẫm dưới chân, cho tới bây giờ đều khó có khả năng ta bị ngươi giẫm dưới chân!
Dương Xuyến Xuyến cao ngạo ngẩng lên đầu, bên miệng loé lên một tia cười khinh thường .
Tô Cảnh Lương nhàn nhạt đứng ở cửa phòng ăn, nhìn Tô Sơ Tâm lương thiện hồn nhiên không biết là nói với Dương Xuyến Xuyến cái gì .
Hai nữ tử, một người hoạt bát đáng yêu, một người cổ quái thông minh.
Kìm lòng không được làm hắn có chút xuất thần.
Chính hắn cũng không hiểu nổi vì sao lại đi đến chỗ này.
Đi đến chỗ này, còn lựa chọn im lặng nhìn toàn bộ.