Vương Gia Đích Thiếp Thân Thị Vệ

Chương 39: Chương 39: Giả Thành Thân 




CHƯƠNG 42 : GIẢ THÀNH THÂN 

***

Thanh Vân cùng Vương gia chỉ ở nhà thêm  ba ngày, đã bị cha mẹ Thanh Vân thúc giục nhanh chóng  quay về vương phủ chuẩn bị việc hôn nhân . Trước khi đi, nương Thanh Vân xuất ra  trang sức của chính mình năm xưa lúc thành thân mang , nói là cấp cho con dâu tương lai  . Cha Thanh Vân cũng đem bạc  tích cóp trong nhà mang ra cho Thanh Vân cấp Đồng Quế mua vài điểm đồ vật chuẩn bị. Số bạc này  đại bộ phận là tiền thưởng do Thanh Vân lần trước từ vương phủ mang trở về, lão nhân nhận lấy cũng không tiêu xài gì , đều để dành  cấp Thanh Vân cưới vợ. Vương gia liếc mắt xem xét một cái, nhìn thấy ngay cả cái túi bạc to kia đều là do chính mình trấn được trong tay Thập Vương gia nơi đó.

 

Một đường xóc nảy, Vương gia cùng Thanh Vân trở lại vương phủ. Còn chưa có tiến vào đại môn  Hi Xuân viên ,  Vương gia  đã hô to gọi  Đồng Quế  , Thanh Vân nhìn bộ dáng gấp muốn chết của ông xã  , cảm thấy được hết sức buồn cười: Vương gia đối với   ”Việc hôn nhân” này   so với  chính mình còn  phải nhiệt tâm.

 

Vào cửa liền thấy Đồng Quế   có chút kích động  chạy đến, “Vương gia, xảy ra chuyện gì? Kêu  ta gấp như vậy .”

 

Vương gia trực tiếp đi vào phòng, Thanh Vân có chút xin lỗi liếc  mặt  nhìn Đồng Quế  một cái, rồi cũng đi vào theo , Đồng Quế  đầu đầy mờ mịt  không biết gì hết cho nên  cũng theo tiến vào.

 

Vương gia cùng Thanh Vân ngồi xuống, hai người đều nhìn Đồng Quế không nói lời nào, khiến cho Đồng Quế  trong lòng bất ổn , ngầm tính toán chính mình có phải hay không làm sai chuyện gì. Trong lúc công tử ra ngoài, nàng đem phân điểm tâm vốn là của công tử kia cũng cấp ăn, đây không tính tội gì  lớn đi? Dù sao công tử cũng nói qua lãng phí là đáng xấu hổ . Còn có, nàng trong phòng gần đây có con chuột, chính mình vụng trộm cầm mấy cái cặp chuột của  công tử dùng, cũng không có gì quan hệ đi?

 

Thanh Vân liếc mắt xem xét một cái rồi  ngồi ngay ngắn  Vương gia, cái người này vừa rồi gấp như cháy nhà , hiện tại ngược lại lại không vội vàng gì  , chẳng lẽ lại là ngượng ngùng nói. Không tiếng động thở dài, xem ra đành phải chính mình mở miệng .

 

“Đồng Quế  , ngươi hiện tại có hay không có người trong lòng a?” Nếu Đồng Quế đã có người trong lòng, chính mình sẽ không mạnh mẽ bách nàng giả thành thân .

 

“Công tử ngươi cũng đừng giễu cợt Đồng Quế , ta không có  người trong lòng a. Đồng Quế thầm nghĩ cả đời hầu hạ Vương gia cùng công tử, những chuyện khác  chưa từng suy nghĩ qua.” Đồng Quế nhanh chóng mở miệng, không biết vì cái gì lúc chính mình nói ra những lời nói  này ,trong đầu   đột nhiên nhớ tới khuôn mặt hồ ly  hào hoa phong nhã  kia.

 

Thanh Vân không có chú ý tới điểm khác thường xuất hiện trong nháy mắt của Đồng Quế , nhẹ nhàng thở ra nói: “Đồng Quế  , ta hiện tại có một việc cần ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

 

“Công tử có gì phân phó cứ việc nói, nô tỳ nhất định kiệt hết toàn lực, không phụ công tử nhờ vã.” Đồng Quế rõ ràng nói.

 

“Cái kia, Đồng Quế  , ngươi có nguyện ý hay không… Ách… gả cho ta.” Thanh Vân thật vất vả nói xong, mặt đều đỏ. Tuy rằng biết đây là làm bộ , nhưng trong cuộc đời lần đầu giáp mặt hướng nữ tử cầu hôn, bảo  hắn như thế nào có thể không đỏ mặt.

 

Vương gia thấy một màn như vậy, tuy rằng biết đây là giả , vẫn đang nhịn không được ăn chút dấm chua . Ai, nếu một màn này là do chính mình đối Vân nhi làm thì  có bao nhiêu hảo a.

 

Đồng Quế  nghe được Thanh Vân nói những lời này, bỗng chốc liền ngây người. Chính mình không có nghe sai đi? Công tử thế nhưng muốn kết hôn nàng? Đồng Quế  liếc mắt dòm khuôn mặt chua lè của Vương gia, nhất thời không hiểu được đây là có chuyện gì. Công tử nói muốn kết hôn nàng, Vương gia trừ bỏ sắc mặt có chút không tốt , thế nhưng không có đại phát giận, này rốt cuộc là xảy ra  chuyện gì? Hai người không phải hoan hoan hỉ hỉ  về thăm cha nương công tử sao ? Như thế nào lại biến thành công tử sẽ cùng nàng thành thân? Bọn họ trong lúc đi về rốt cuộc đã xảy ra chuyện  gì? Đồng Quế uôn luôn  tự hào là khôn khéo  đột nhiên phát hiện chính mình  đầu óc đúng là không đủ xài .

 

“Công tử, ngài là đang cùng Đồng Quế nói giỡn sao? Hắc hắc, tuyệt không buồn cười a.” Đồng Quế  cười gượng hai tiếng, nhìn đến vẻ mặt  phi thường nghiêm túc của Vương gia cùng công tử, lại không dám cười . Này hình như không phải là đang nói giỡn a.

 

“Đồng Quế  , ta biết làm như vậy là có điểm ép buộc, chính là ta thật sự thực cần  ngươi trợ giúp.” Thanh Vân thành khẩn nói: “Nếu ngươi hiện tại đã có người trong lòng, cho dù ….”

 

“Vương gia, công tử, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta đều nhanh bị các ngươi lộng hồ đồ .” Đồng Quế cuối cùng quyết định không thèm  hồ đoán lung tung ,  hỏi rõ ràng có điều so sánh hảo hơn .

 

Thanh Vân oán trách liếc mắt nhìn ông xã  một cái, người này từ lúc  tiến vào đến giờ liền trang mộc đầu nhân, đem nan đề giao cho  mình, thật sự là rất đáng giận . Hắn không biết là, để cho Vương gia chính mồm nói ra để cho người mình thích thành thân với nữ nhân khác , cho dù là giả , hắn cũng nói không nên lời.

 

“Ách, là như vậy, chúng ta hai người không phải thật sự thành thân, mà là làm bộ như thành thân.” Thanh Vân có chút bối rối không tìm được từ diễn tả nói: “Cha  nương ta  muốn cho ta mau chóng thành thân, chính là… chính là ngươi cũng biết quan hệ của ta cùng Vương gia . Ta lại không thể trực tiếp nói cho cha nương biết rõ , cho nên chúng ta đã nghĩ tìm người giả thành thân. Khả Vương gia hắn lại sợ đến lúc đó chúng ta phim giả tình thật, cho nên ta nghĩ đến ngươi .”

 

Thanh Vân nhìn thấy  Đồng Quế cúi đầu không nói  , nghĩ đến nàng không muốn, vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đối với ngươi làm ra chuyện gì sai trái . Sau này nếu ngươi có ý trung nhân , Vương gia sẽ giải trừ khế ước, trả lại tự do cho ngươi.”

 

Đồng Quế cúi đầu trở mình xem thường, nghĩ thầm,rằng liền Thanh Vân là cái người thành thật  như vậy  còn có thể làm ra chuyện hạnh kiểm xấu gì chứ . Không chừng Vương gia còn lo lắng cho mình hội làm cái chuyện hạnh kiểm xấu gì đối với hắn nữa kìa.

 

“Công tử, ta còn tưởng rằng là cái chuyện đại sự gì,  là diễn trò thôi chứ gì . Này không thành vấn đề , chẳng qua chúng ta vương phủ từ trên xuống dưới đều biết quan hệ của ngài cùng Vương gia  q, xem ra muốn diễn cho tốt thì  mọi người phải  cùng nhau diễn mới được.” Đồng Quế không hảo ý nói, nhất định phải đem tất cả mọi người dụ dỗ mới được.

 

Ba người quyết định xong , Vương gia lại gọi   Lưu Xuân cùng quản gia tới , làm cho Lưu Xuân phụ trách trù bị, vừa không thể làm rất long trọng cũng không được quá mức qua loa. Quản gia còn lại là phụ trách cấp toàn bộ nô tài trong quý phủ rửa tai một phen , đến lúc đó ngàn vạn lần không được  lộ ra bất cứ dấu vết gì .

 

Lưu Xuân lúc nghe thấy  Vương gia muốn Đồng Quế cùng Lâm Thanh Vân thành thân , vội không ngừng  đặt câu hỏi, tay  bất tri bất giác  nắm thành quyền, thẳng đến lúc hiểu được đây chính là quyền lợi chi kế, mới chậm rãi buông ra, trong lòng bàn tay đã lưu lại một tầng mồ hôi . Đồng Quế ở bên cạnh đem tất cả biểu hiện của  Lưu Xuân   xem  rành mạch, trong lòng nổi lên một tia vui sướng.

 

Vì thế ở vương phủ từ trên xuống dưới  thần bí mà lại nhiệt liệt  trù bị , tiểu thị vệ Lâm Thanh Vân cùng đại a đầu Đồng Quế  hôn lễ đúng hạn cử hành .

 

 

****

 

Ba ngày trước lúc hôn lễ cử hành, Vương gia liền phái người đi tiếp cha mẹ Lâm Thanh Vân  , trước khi hôn lễ diễn ra thì cũng đã đến vương phủ. Vương gia an bài bọn họ ở tại phòng khách của  vương phủ  .

Hai lão  lần đầu đến kinh thành, hơn nữa lại được trụ trong vương phủ tiếng tăm lừng lẫy , giống như Lưu nãi nãi tiến lộng lẫy viên, nhìn cái gì đều cảm thấy  mới mẻ.

Thanh Vân cùng Vương gia tự mình dẫn bọn họ đến khách phòng, thấy bố trí trong khách phòng vô cùng hoa lệ , lão hai khẩu sợ tới mức ngay cả cánh cửa cũng không dám  bước vào .

Thanh Vân nương lôi kéo ống tay áo Thanh Vân  nói: “Con a, phòng này  cũng thật tốt quá đi? Nếu như lỡ tay lộng hỏng cái đồ vật gị , ta chính là bồi thường không  nổi a. Ta và ngươi cha vẫn là đi ra ngoài trụ khách *** đi.”

Vương gia vội vàng ngăn lại nhị lão, hòa khí  nói: “Thanh Vân là người của vương phủ  , nơi này đương nhiên chính là nhà của hắn   . Nhị lão không cần khách khí, cứ coi như nơi này như là nhà của mình mà  trụ thì tốt rồi.”

Thanh Vân nương ngàn vạn tạ ơn, tương phản, cha Thanh Vân nhìn qua lại là đầy bụng tâm sự  bộ dáng. An trí hảo hai  lão nhân, Vương gia đến thư phòng đi làm công việc , đem không gian lưu lại cho Thanh Vân một nhà, làm cho bọn họ hảo hao bàn bạc  việc nhà.

Thanh Vân cha thấy Vương gia đi rồi, mới thở phào   một hơi, vốn đối với chuyện  Ngọc Dung  nói nhi bán tín bán nghi, nhưng  nhìn đến những  trận ỷ này , không khỏi tin thất chữ bát phân. Thanh Vân cùng lắm chỉ là một thị vệ nho nhỏ ở vương phủ  , cha mẹ hắn như thế nào có thể nhận được  nhiều lễ ngộ như vậy . Từ lúc tiến vào cửa bắt đầu, vương phủ  tất cả hạ nhân đối với bọn họ nhất nhất cung tất kính, ngay cả địa phương cho bọn họ trụ cũng cao cấp như vậy , chẳng lẽ thật sự giống như  Ngọc Dung  nói  , Thanh Vân cùng Vương gia là có quan hệ không thể cho ai biết ?( no no .. ai cũng biết hết , tiểu Lộc Lộc trùm như vậy sợ ai mà phải giấu )

Cha Thanh Vân mắt nhìn hai mẹ con đang thu xếp việc nhà , cau mày không biết nên như thế nào mở miệng. Hắn cả đời này chỉ có hai con trai, con lớn nhất Thanh Vân từ nhỏ liền hàm hậu thành thật, tuy rằng không quá thông minh, nhưng cũng tâm địa thiện lương. Tiểu nhi tử Thanh Hà thông minh tuyệt đỉnh, nếu không phải bởi vì nhiễm bệnh qua đời , hiện tại cũng là cái đại tiểu tử . Hiện tại hắn chỉ còn Thanh Vân một đứa nhỏ, như thế nào cũng  không thể để cho hắn lạc lối . ( bác mới đừng kéo em í trở về con đường sai lầm năm xưa thì có )

Suy nghĩ nửa ngày, lão nhân quyết định trước thử một chút, dù sao lời nói của Ngọc Dung  cũng là từ một phía , không thể hoàn toàn  tin là thật .”Thanh Vân, Vương gia đối đãi với hai chúng ta tốt như vậy , chúng ta có phải hay không nên đi cấp Vương gia bái kiến một lần a?”

“A, cha, này… Không cần, Vương gia đi ra ngoài, không ở trong phủ.” Thanh Vân ấp úng  đáp, nghĩ thầm,rằng  chuyện Phúc Lộc chính là Vương gia không thể để cho cha biết.

“Nga, kia Vương gia khi nào thì trở về a?” Thanh Vân cha cảm giác Thanh Vân sắc mặt khác thường, không hờn giận hỏi han.

“Này , ta cũng không biết. Lúc Vương gia không ở  tất cả  đều là quản gia an bài , ta đi hỏi quản gia một chút.” Bị ánh mắt lợi hại của cha  bắn phá , Thanh Vân thực không tiền đồ  chạy trối chết .

Thư phòng, Vương gia đang  đề bút viết tự, đột nhiên cửa phòng “Thịch”  một tiếng bị đẩy ra, Thanh Vân thần sắc bất an  vọt tiến vào.

“Vân nhi làm sao vậy? Chuyện gì mà  kích động như vậy ?” Vương gia buông bút, tiến lên ôm lấy kích động  Thanh Vân.

“Làm sao bây giờ? Cha ta hình như đã biết  cái gì?” Thanh Vân kinh hoảng nói.

“Vân nhi, không cần lo lắng, đây là không có khả năng . Cha nương ngươi vừa mới đến đây , cũng không  có ai theo chân bọn họ nói chuyện nhiều, như thế nào có thể biết cái gì. Khẳng định là ngươi bởi vì chột dạ, cho nên miên man suy nghĩ thôi.” Vương gia ôn nhu an ủi .

Một lát sau , nhìn thấy sắc mặt Thanh Vân tốt hơn nhiều, Vương gia mới buông ra Thanh Vân.

“Lộc, cha ta nói muốn tới bái kiến ngươi, làm sao bây giờ? Nếu để cho bọn họ biết ngươi chính là Vương gia, chuyện diễn giả thành than này sẽ bị lộ mất .” Thanh Vân có chút nôn nóng nói,  hắn vốn không giỏi nói dối , lần này lại phải đi lừa gạt phụ mẫu của chính mình, trong lòng thập phần áy náy.

“Muốn đi bái kiến ta , khó mà làm được. Nào có cái đạo lý cha vợ cấp chính mình con dâu dập đầu  , ta cũng không phải Hoàng Thượng.” Vương gia trêu đùa, nhìn Thanh Vân trừng mắt liếc hắn  một cái, mới thu liễm  chút.”Kia Vân nhi là như thế nào nói với cha .”

“Ta đã nói ngươi đi ra ngoài, không ở trong phủ.”

“Ân, cũng là một  cái biện pháp. Quản gia, ” Vương gia kêu một tiếng, lão quản gia không biết tử nơi nào thần kì hiện ra , “Ngươi hiện tại đi thông tri vương phủ tất cả  hạ nhân, Vương gia đi ra ngoài, thẳng đến trước khi cha mẹ Vân nhi rời đi kinh thành  cũng không hội trở lại vương phủ.”

“Vậy ngươi muốn đi đâu ?” Thanh Vân khó hiểu  nhìn Vương gia.

“Ta đương nhiên ở lại trong vương phủ. Tiểu ngu ngốc, ngươi đã quên sao? Ta chính là ‘ hảo huynh đệ ’ Phúc Lộc của ngươi a.” Vương gia sủng nịch  nói đến, làm bộ như không có thấy bộ dáng quản gia bởi vì nghe được “Phúc Lộc” tên này mà cười trộm  .

“Tuân lệnh , nô tài lập tức đi làm , Vương gia đi ra ngoài, từng bước không rời  bồi ở bênh cạnh Lâm thị vệ chính là Phúc Lộc thị vệ.” Quản gia nhịn cười nói xong , ở dưới ánh mắt có thể so sánh với gió lạnh tháng chạp của Vương gia nhanh chóng thần kì biến mất .

“Nao, cái này ngươi vui vẻ rồi đi , toàn bộ vương phủ cao thấp đều biết ta có cái tên thổ tới bỏ đi như vậy .” Vương gia nén giận nhìn đồng dạng cười trộm  Thanh Vân, một bộ hận không thể cắn hắn một hơi  .

“Thổ sao? Đâu có mô ? Ta nương lần trước còn  tên của ngươi đặt thật là tốt, vừa nghe thì  biết có phúc khí .” Thanh Vân có chút đắc ý nói.

“Thật vậy chăng? Nhạc mẫu thật sự nói như vậy?” Vương gia cao hứng hỏi, cẩn thận ngẫm lại “Phúc Lộc” tên này cũng không phải thực thổ, ít nhất so với “Vượng Tài” có khí chất hơn.

“Đương nhiên là xạo rồi , giỡn hoài  !” Thanh Vân không lưu tình chút nào  đánh gảy  Vương gia  mình đang chìm trong say mê.

Vì thế, Vương gia rốt cục đem cắn người  xúc động hóa thành thực tế hành động, hung hăng  cắn Thanh Vân một hơi. . . Đương nhiên là cắn ở ngoài miệng .

Cuối cùng, lúc Vương gia buông ra khẩu  , Thanh Vân đã muốn đầy mặt đỏ  hồng, giống như vừa mới uống rượu  , cả người mềm nhũn đứng cũng không nổi .

Vương gia lại liếm liếm  khóe miệng Thanh Vân  , đắc ý nói: “Bổn vương vốn nghĩ muốn đem đầu lưỡi  của ngươi cắn xuống dưới, nhưng bổn vương luôn luôn nhân từ, lại niệm ngươi vi phạm lần đầu, tạm tha  ngươi . Lần sau nếu tái trêu đùa bổn vương, nhất định đem   đầu lưỡi của ngươi cắn xuống dưới.”

Thanh Vân vừa bực mình vừa buồn cười  nhìn Vương gia, lo lắng  trong lòng  mới nãy cũng tản mất . Ông xã của hắn  chính là có bổn sự như vậy a , cùng ông xã ở  cùng một chỗ  mỗi một giây đều làm cho hắn cảm thấy vô cùng khoái hoạt, bảo hắn như thế nào có thể rời khỏi người này …

****

Ngày hôm sau chính là hôn lễ, chuyện Lưu Xuân lo lắng chính là than phận  Lâm Thanh Vân  vẫn là một  thị vệ, cũng không thể   bốn phía tuyên dương, chính là đem Hi Xuân viên  giăng đèn kết hoa  chuyển  thành tân phòng.

 

Buổi tối ngày hôm trước, Thanh Vân đã mang theo Đồng Quế đi gặp cha mẹ . Vợ chồng lưỡng gặp Đồng Quế  không chỉ lớn lên thanh tú động lòng người, hơn nữa đối với người ngoài cũng dịu dàng có lễ. Tuy rằng là một  nha đầu, so với gia hương  đại đa số nữ hài tử tốt hơn nhiều, lập tức, trong lòng cũng  phi thường vừa lòng. Thanh Vân nương liền đem khối tổ truyền ngọc bội tặng cho Đồng Quế  , hơn nữa lôi kéo tay  Đồng Quế  thủ dặn nàng nhất định phải hảo hảo bảo quản, tương lai mới truyền cho  vợ của tôn tử, đem Đồng Quế xấu hổ  đỏ thẫm mặt.

 

Bất đồng  Thanh Vân nương đang  mù quáng lạc quan, Thanh Vân cha ở bên cạnh cẩn thận quan sát. Cảm thấy được Thanh Vân cùng cô nương kia  bộ dáng thật là thập phần rất quen thuộc   , tuy rằng không có hành động gì đặc biệt  vô cùng thân thiết, nhưng không khí  hai người trong lúc đó lại thập phần hòa hợp, thoạt nhìn không giống như là bộ dáng gạt người , trong lúc nhất thời cũng chia không rõ ràng là thật hay  là giả. Hắn không biết đây là bởi vì Thanh Vân cùng Đồng Quế sớm chiều ở chung, hai người ở một trình độ nhất định đã rất có ăn ý, cho nên nói Đồng Quế quả thật là chọn lựa tối thích hợp .

 

Ngày thứ hai chính là ngày  thành thân , tuy rằng là diễn trò, nhưng một ít lễ nghi cũng là không thể thiếu. Bởi vì Đồng Quế là cô nhi, từ nhỏ ở vương phủ lớn lên, bởi vậy liền thiếu đón dâu hạng nhất, sửa từ bát nâng đại kiệu nâng  Đồng Quế ở vương phủ dạo qua một vòng, làm đón dâu .

 

Cỗ kiệu đi đến cửa Hi xuân viên , Thanh Vân sớm cũng đã  chờ ở cửa . Vương gia đứng ở bên cạnh Thanh Vân, nhìn bộ dáng hắn mặc đỏ thẫm hỉ phục sắc mặt mặt vui mừng  , hỉ phục khiến cho mặt hắn cũng diệu đắc hồng hồng , trong lòng không khỏi lại bắt đầu nhộn nhạo . Vân nhi nhất định cũng khát vọng kết hôn  đi,nhìn hắn mặc chủ rể hỉ phục bộ dạng thật cao hứng đi . Chính là Vương gia đã quên, kết hôn nếu không thể cười, chẳng lẽ muốn  Thanh Vân khóc sao?

 

Thanh Vân đem Đồng Quế một thân đỏ thẫm đội hồng khăn voan nghênh hạ kiệu, nắm đồng tâm kết đem Đồng Quế lĩnh vào phòng . Hi xuân viên  phòng khách đã muốn bố trí thành hỉ đường, lúc này, cha mẹ Thanh Vân  đã cười ha hả  ngồi ở  chủ vị thượng. Nhìn Thanh Vân dẫn tân nương tử đi đến, giấc mộng trở thành sự thật  nhị lão cười đến miệng đều khép không được .

 

Tam bái xong , Thanh Vân nghe người điều khiển phụ xướng dẫn Đồng Quế vào nội thất. Lúc sau lập tức đã bị người Vương gia an bài  lôi ra  uống rượu, trong đó Lưu Xuân biểu hiện hăng hái nhất . ( chậc , anh Lưu thiệt ko có tiền đồ mà )

 

Hi xuân viên  đã muốn mãn đương đương  xiêm áo thất bát bàn tiệc rươu, hôm nay vương phủ trên dưới hạ nhân đều bị kéo qua đến cho đủ số, tham gia Thanh Vân  tiệc mừng. Thanh Vân cũng lần  lượt đi từng bàn kính rượu, mấy người bị kính  nghĩ một đằng nói một nẻo  nói xong còn phải thường thường  ngắm  Phúc Lộc cũng chính là Vương gia  sắc mặt.

 

Chờ kính tới Vương gia một bàn, luôn luôn lượng thiển Thanh Vân đã  uống  có chút hơi hơi say.”Lộc, ta kính ngươi.” Thanh Vân có chút mồm miệng không rõ nói. Vốn Thanh Vân cùng người khác bái đường thành thân liền không thoải mái, nhìn Thanh Vân cười ha hả kính rượu  bộ dáng, Vương gia sớm đã không biết mình uống nhiều ít rượu . Hiện tại nhìn đến Thanh Vân mặt đỏ cười hì hì  đứng ở trước mặt mình , lửa giận trong lòng nhất thời áp  không được, liền làm  nhất kiện sai sự, làm cho kế hoạch vốn thuận lợi  liền thất bại trong gang tấc.

 

Chỉ thấy khuôn mặt Vương gia đang lạnh như băng  đột nhiên tán ra một cái tươi cười rạng rỡ , thừa dịp Thanh Vân đang ngây người  , một phen đoạt lấy    chén rượu của hắn , đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch. Sau đó, Vương gia vươn tay ôm lấy cổ Thanh Vân  , đem đầu của hắn lãm  lại ,  cúi đầu hôn lên đôi môi của Thanh Vân  , đem toàn bộ rượu trong miệng đổ vào miệng Thanh Vân  . Vừa lòng  nhìn bộ dáng ngốc lăng của Thanh Vân mới buông ra.

 

Lưu Xuân nhìn thấy chủ tử đột nhiên hôn Lâm thị vệ, không kịp ngăn cản, chỉ có thể sốt ruột  hướng đại sảnh nhìn lại. Góc  này ly đại sảnh khá xa, nhìn thấy cũng không rõ , chỉ cảm thấy cha Thanh Vân  hình như là hướng tới nơi này, cũng thấy không rõ sắc mặt. Lưu Xuân tâm lý “Lộp bộp” một chút, thầm kêu không ổn, cũng may Vương gia nhanh chóng  buông ra Thanh Vân, cha Thanh Vân  cũng không có đi ra xem xét. Lưu Xuân thầm kêu một tiếng “may mắn “, không khỏi trừng mắt nhìn Vương gia một cái, ghen cũng không có cái kiểu như vầy a .

 

Thanh Vân bị Vương gia đột nhiên  hôn,theo trực giác  nhìn về  bốn phía, phát hiện tất cả mọi người hình như không phát hiện  , mới nhẹ nhàng thở ra. Tức giận đến dùng sức trừng về phía con chuột ăn vụng thành công đang cười trộm  liếc mắt một cái,  chỉ tiếc cái liếc mắt kia mang theo phong tình khiến cho Vương gia nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

 

Tiệc mừng vẫn đang đang tiến hành, chính là không khí có chút không thích hợp .

 

Cuối cùng, mắt thấy  Thanh Vân uống đã hơi say say , cha Thanh Vân mới gọi người hỗ trợ đem Thanh Vân nâng tới  tân phòng . Đợi cho đem mọi người đi hết, cha Thanh Vân nhìn tân nương đang ngồi ở hỉ giường vẫn không nhúc nhích  cùng Thanh Vân đang nằm đó say như chết , dặn  một tiếng: “Sớm một chút nghỉ ngơi “, liền lui  ra ngoài. Trước khi đi còn đem tân phòng từ bên ngoài khóa lại .

 

Lưu Xuân nhìn bộ dáng cẩn thận của cha Thanh Vân , đột nhiên có loại dự cảm bất hảo, hôm nay buổi tối khả ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì  a. Không nói hai lời kéo đi “thị vệ Phúc Lộc “ đang  không tha  nhìn tân phòng  , mặc kệ như thế nào, trước đem đại phiền toái này tiễn bước trước.

 

Đồng Quế nghe được cha Thanh Vân  đi ra ngoài, một phen xả hạ hồng khăn voan, đứng vên vận động một chút thân thể cứng ngắc , bất đắc dĩ  nhìn thoáng qua “ tân lang “ đang túy  bất tỉnh nhân sự  . Nghe nói, đêm tân hôn không  ít tân nương đều là cùng tân lang bị say như chết  vượt qua , cũng không biết Lưu Xuân  tửu lượng có được không?

 

Đồng Quế bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, chính mình như thế nào đột nhiên đã nghĩ đến  chỉ tử hồ ly  kia a ? Sờ sờ khuôn mặt đang hỏa lạt lạt  , Đồng Quế lắc đầu đem đống suy nghĩ nhiễu nhiễu loạn loạn kia đuổi ra khỏi đại não , cầm chậu rửa mặt muốn ra  bên ngoài lộng lướt nước cấp Thanh Vân lau mặt . Ai ngờ lôi kéo cánh cửa như thế nào cũng kéo không ra, nghĩ đến có thể là ở bên ngoài bị khóa thượng , Đồng Quế uể oải  ném chậu rửa mặt xuống , ngồi xổm trước  cửa ngẩn người.

 

Đột nhiên nghe được cửa sổ vang lên một tiếng , Đồng Quế ngẩng đầu vừa thấy, có nhân ảnh mở ra cửa sổ nhảy vào. Đang muốn hô to, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc  nói: “Hư, đừng hô to. Là ta.”

 

Đồng Quế tập trung nhìn , nguyên lai là Vương gia nhà mình. Nhìn Vương gia tiến vào đi đến trước giường, vuốt ve khuôn mặt đà hồng  túy của Thanh Vân. Đồng Quế không khỏi trong lòng cười trộm: đã say  thành như vậy còn lo lắng, chẳng lẽ còn thực sợ ta đem công tử làm thế nào sao trời .

 

“Vương gia, ngươi tới làm gì? Nếu nô tỳ nhớ không lầm, hiện tại là đêm động phòng hoa chúc của nô tỳ  đi?” Đồng Quế cố ý nói, quả nhiên thấy Vương gia mặt trầm  xuống dưới.

 

“Được rồi, không cần ngươi hầu hạ , ngươi đi xuống đi.” Vương gia không hờn giận nói, “Đêm động phòng hoa chúc” mấy từ này thực làm cho hắn không được tự nhiên, “Đêm động phòng hoa chúc” của Vân nhi  phải là với hắn .

 

“Vương gia, chính là cánh cửa bị khóa thượng , nô tỳ ra không được a.” Hừ, nàng liền cố ý phải làm kì đà .

 

“Kia không phải có cửa sổ sao .” Vương gia không kiên nhẫn nói, gần đây phát hiện uy tín chính mình  ngày càng giảm xuống, không chỉ có Vân nhi không nghe hắn , thậm chí ngay cả nha đầu của  Vân nhi  đều dám cùng hắn tranh luận.

 

“Vương gia chẳng lẽ muốn cho nô tỳ giống tiểu thâu đi cửa sổ?” Đồng Quế ra vẻ kinh ngạc  nhìn, nhìn đến sắc mặt từ từ chuyển màu của Vương gia, trong lòng đều vui đến  nở hoa rồi.

 

“Ngươi cố ý kiếm chuyện ? Muốn hay không bổn vương bảo  Lưu Xuân đến ôm ngươi đi ra ngoài a?” Vương gia thanh âm chua lè nói.

 

Những lời này vừa thốt ra, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của  Đồng Quế  lập tức bị kiêu diệt. Thành thành thật thật khiêng chiếc bàn đặt ở dưới cửa sổ , nhấc váy chuẩn bị ra bên ngoài đi. Chân trước mới vừa bước trên cửa sổ, chợt nghe gặp Vương gia ở sau lưng nói: “Đứng lại, đem cái kia  lưu lại.”

 

“Cái gì ?” Đồng Quế kinh ngạc  quay đầu lại, chú rể đều bị đoạt đi rồi, tân nương như nàng còn có cái gì hảo thưởng ?

 

“Ngọc bội!” Vương gia nghẹn nghiêm mặt  nói, nha đầu này nhất định là cố ý , còn bắt hắn nói ra.

 

Nga, nguyên lai Vương gia muốn là  khối ngọc bội Lâm gia truyền cho con dâu  a, Đồng Quế trong lòng cười, trên mặt lại cung kính  đem ngọc bội giao cho  Vương gia.

 

Vương gia tiếp nhận ngọc bội, cẩn thận  đem ngọc bội  đưa vào trong long ngực, mới xua tay bào  Đồng Quế lui xuống.

 

***

 

 

Đồng Quế đi sau khi rời khỏi , cẩn thận  đem cửa sổ đóng lại .

Tân phòng  chỉ còn lại có Vương gia cùng Thanh Vân hai người, Vương gia  nhìn bộ dáng Thanh Vân mặc hỉ phục  , không khỏi  nuốt nuốt nước miếng.

Quả nhiên màu đỏ tối thích hợp với Vân nhi, bình thường chỉ thấy hắn mặt đỏ cũng đã xinh đẹp vô cùng , huống chi hắn hôm nay một thân đỏ thẫm. Hiện tại bởi vì uống rượu  , khuôn mặt Vân nhi cơ hồ cùng hỉ phục hòa thành một màu , sắc  mặt bởi vì  ánh hồng y mà có vẻ kiều diễm dị thường, giống như ngày xuân nộ phóng mẫu đơn , câu dẫn người đến hái. Mái tóc đen nhánh đã có chút tán loạn, có vài từ trong  bó buộc   búi tóc rớt xuống dưới, lòa xòa trên gương mặt ửng hồng, lại khiến cho  Thanh Vân có vẻ càng thêm hấp dẫn.

Vương gia cấp Thanh Vân cởi  hỉ phục, chỉ mặc tuyết trắng  trung y, dáng người gầy yếu của  Thanh Vân liền hiển lộ ra. Đêm qua vì cẩn thận  , chính mình một mình ở tẩm lâu ngủ , không có cùng Vân nhi cá nước thân mật. Hôm nay nhìn đến bộ dáng mê người như vậy của  Vân nhi, hơn nữa trong lòng chồng chất  máu ghen, nhất thời ý nghĩ nóng lên  Vương gia phục tùng bản năng đem Thanh Vân cởi cái tinh quang.

Đây là “Đêm động phòng hoa chúc ” của hắn cùng Vân nhi  , xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim không nên phí phạm a !

Mắt thấy  than thể mê người của Thanh Vân từng tấc từng tấc trình hiển lộ ra trước mắt mình, Vương gia không khỏi dục hỏa trung đốt. Không nghĩ tới Vân nhi uống rượu  vào khiến toàn thân đều đã biến thành một màu phấn hồng mầu nột, bộ dáng cùng lúc hắn cao trào thời điểm kiều mị như nhau  .

Vương gia lập tức cởi hết chính mình  quần áo, kêu một tiếng: “Vân nhi, ta đến đây.” Cũng không quản Thanh Vân có hay không đáp lại, liền nhào tới.

“Thình thịch…”  một tiếng .

Chú ý, này không phải thanh âm của  Vương gia nhào vào người Thanh Vân trên người  , mà là thanh âm phát ra khi cảnh của vốn được khóa kĩ bị đạp bung ra .

Vương gia tức giận địa nghĩ , mặc kệ là ai, quấy rầy  chuyện tốt của hắn , nhất định phải làm cho hắn chết không toàn thây. Chính là vừa quay đầu lại, nên cái gì ý tưởng cũng chạy mất tích  .

Chỉ thấy trước cửa phòng, đứng một cái tức sùi bọt mép  lão nhân. . . chính là phụ thân Thanh Vân  .

Cha Thanh Vân   hôm nay ở trong  tiệc mừng mơ hồ  nhìn thấy  Vương gia cùng Thanh Vân  kia hôn, không khỏi trong lòng nghi hoặc càng sâu. Chính là hiện tại chính mình ở địa bàn của người ta, cũng không hảo công khai chứng thực, cũng chỉ hảo trước đem nghi hoặc giấu trong lòng.

Buổi tối, hắn tự mình đem Thanh Vân đưa vào tân phòng, còn lo lắng, đơn giản ngay cả cửa phòng cùng nhau khóa , mới về tới khách phòng chỗ ở.

Lão gia tử trở về ngồi trong chốc lát, trái lo phải nghĩ vẫn là lo lắng, vì thế tính toán tái đến tân phòng  liếc mắt một cái. Nếu không có Ngọc Dung  nói  kia hồi sự, cho dù bị người gia nói thành rình mò chuyện tốt của đứa con , hắn cũng nhận thức ..

Ai ngờ hắn vừa tới đến cửa tân phòng , chợt nghe đến bên trong truyền ra một thanh âm nam tử xa lạ thanh âm: “Vân nhi, ta đến đây.” Lập tức phỏng đoán biến thành sự thật, lão nhân tức khí , cũng không biết làm sao sinh ra tới khí lực, một cước đá văng  khóa   cửa phòng, liền thấy trên hỉ  giường là  một nam tử   dáng người cường tráng trần truồng  đặt ở ở người  đứa con hiện tại cũng đồng dạng trần truồng  .

Người trẻ tuổi kinh ngạc  quay mặt nhìn lại ,cha  Thanh Vân cha vừa thấy đúng là vị  Phúc Lộc huynh đệ của con giai cưng nhà mình , lập tức cũng không biết nói cái gì cho phải. Chính là vươn tay chỉ vào hai người, không dám tin nói: “Ngươi, các ngươi…”

Vương gia vừa thấy quan hệ của hắn cùng Thanh Vân  đã  bị vạch trần , trong lòng cũng không tự giác  nhẹ nhàng thở ra. Đem chăn nhẹ nhàng đắp lên người Vân nhi vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh , Vương gia nhanh chóng  mặc quần áo, tính toán hướng lão nhân ngả bài.

Vương gia mặc quần áo, cung kính  cấp Thanh Vân cha hành lễ , nói: “Bá phụ, ta cùng Vân nhi  quan hệ thật giống như ngươi đã nhìn thấy  như vậy. Ta yêu Vân nhi, thỉnh ngài lão nhân gia thành toàn chúng ta.”

Thanh Vân cha bị tức đến mặt đỏ tai hồng, thằng này  không chỉ có đối với đứa con  giai cưng của mình làm ra loại chuyện cẩu thả như vậy , thế nhưng còn dám mặt dày  chính đại quang minh  yêu cầu  mình thành toàn bọn họ, thật sự là rất không biết xấu hổ .”Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai?”

“Bá phụ, ta vốn tên là Nam Cung Lộc, hiện tại là nam triều  Lộc thân vương ( kiều nam và đại gia đấy bác ), cũng chính là chủ nhân của  vương phủ  này.” Vương gia không chút hoang mang nói, nghĩ thầm,rằng, tuy rằng lấy quyền áp nhân cũng không phải là hành động quang minh chính đại , nhưng là chỉ cần có thể lưu lại Vân nhi, làm như vậy cũng không sao cả.

“Trách không được, trách không được, trách không được.” cha Thanh Vân  nói  xong ba lần “Trách không được “, đột nhiên một hơi suyễn hơi thở , dường như sắp ngất qua đi. Vương gia chạy nhanh tiến lên đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của cha  Thanh Vân, hướng ngoài cửa hô to: “Người tới na, mau tới đây !”

Lập tức, Lưu Xuân liền vọt tiến vào, mặt sau đi theo còn có Đồng Quế  thần sắc kích động  . Nguyên lai là Đồng Quế ở cách vách nghe thấy thanh âm cánh cửa bị đạp , lúc chạy  lại đây vừa thấy cha Thanh Vân  đứng ở cửa. Hoang mang lo sợ  nàng trong đầu cũng chỉ có thể nghĩ tới Lưu xuân, vì thế liền vội vàng vội vội đem hắn tìm đến, vừa lúc thấy Thanh Vân cha ngất  đi.

Lưu Xuân xem xét bệnh trạng , biết là do cha  Thanh Vân lửa giận công tâm, khiến cho bệnh lao phát tác, vội vàng từ trong lòng,ngực lấy ra một cái bình nhỏ. Bên trong  đúng là dược viên mà lần trước cấp Thanh Vân  chuyên trị bệnh lao  , sổ ra hai lạp nhét vào miệng cha Thanh Vân. Đồng Quế vội vàng mang nước tiến tới , giúp ông cụ đem viên thuốc uống đi xuống.

Ăn viên thuốc xong , cha Thanh Vân hơi thở trở nên đầu dặn hơn, lại vẫn đang không có tỉnh dậy. Lưu Xuân đem cha  Thanh Vân  đưa đến  một  gian khách phòng khách , an trí hảo. Khi trở về nhìn đến Vương gia ngồi ở trước giường nhìn Thanh Vân, một bộ buồn bã thất thểu . Vì thế cũng không nói them  cái gì nữa, kéo Đồng Quế  vẫn đang có chút chân tay luống cuống  , thở dài đi ra ngoài.

Chờ trong phòng lại an tĩnh lại, Vương gia chấp khởi tay Thanh Vân  , đặt ở bên môi khinh hôn nhẹ, lẩm bẩm: “Vân nhi, cho dù là  cha ngươi có phản đối, ta cũng nhất định sẽ không bao giờ buông tay ngươi ra  . Vân nhi, ngươi… Ngươi cũng  nhất định đừng bao giờ buông ra  , có được không?”

Đối trận này biến cố không hề có cảm giác ,   Thanh Vân uống một đống rượu say bét nhè , không biết mộng  cái  chuyện tốt gì , trên mặt lộ ra một nụ cười ngốc ngốc hồ hồ  . Vương gia có chút  hâm mộ lại sủng nịch  nhìn Thanh Vân, không biết ở  trong mộng của hắn , mình có phải hay không cũng chiếm một chút gì đó nhỏ nhoi …

Ngày hôm sau Thanh Vân tỉnh lại , trời đã muốn không còn sớm . Say rượu  đau đầu làm cho hắn rất là khó chịu, tựa như vô số thằng tiểu nhân cầm cây búa ở  trong óc mình thi nhau  gõ a gõ .

Mở mắt ra, thấy Vương gia vẫn không nhúc nhích  ngồi ở trước giường, ánh mắt mông lung khó hiểu, giống như bầy trời trước cơn bão , u ám cuồn cuộn; lại giống như biển rộng sâu không thấy đáy , không thể ngôn ngụ.

Thanh Vân đứng dậy, phát hiện chính mình thế nhưng trần như nhộng  nằm ở trong ổ chăn , mặt nhất thời trở nên đỏ bừng.”Ngươi chừng nào thì tới đây?” Thanh Vân làm bộ như như không có gì lạ  bắt đầu mặc quần áo, “Không phải hẳn là Đồng Quế ở trong này  sao?”

Tay lập tức bị Vương gia  nắm lấy, bàn tay to luôn luôn ấm áp  hôm nay thế nhưng lạnh lẽo mà run rẩy.”Ngươi làm sao vậy? Tay tại sao lại lạnh như vậy ?” Thanh Vân phản thủ đem bàn tay to của Vương gia  cầm chặt , dùng đôi tay không lớn lắm của  mình không lớn  một bên cấp Vương gia xoa xoa, một bên hướng tay hắn thổi nhiệt khí. Vương gia buổi tối tháng mười một trời hàn gió lạnh , ở bên giường ngồi suốt một đêm, tuy rằng là ở trong phòng, thân thể cũng sẽ trở nên lạnh lẽo.

Vương gia vẫn đang bí hiểm  nhìn Thanh Vân, “Vân nhi, nếu của cha mẹ ngươi  đã biết chuyện của  chúng ta , không cho chúng ta ở cùng một chỗ, ngươi sẽ làm sao?” Vương gia không có tự tin hỏi, Vân nhi là một đại hiếu tử, điểm này hắn vẫn đều biết, chính mình lại vừa mới trở thành người yêu của hắn không bao lâu. Nếu để cho Vân nhi phải lựa chọn giữa hắn cùng với cha mẹ , Vân Nhi  tám chín phần mười hội lựa chọn phụ mẫu của mình .

“Như thế nào có thể ?” Thanh Vân ha hả cười nói, “Ta cùng Đồng Quế thành thân ,  cha mẹ không phải đều đã  tin sao ?”

“Cha ngươi hắn đã biết.” Vương gia có chút tuyệt vọng nói, “Thật sự!”

“…” Thanh Vân sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương gia, trong óc tựa như có tiếng vang giống nhau lặp lại : cha đã biết… Cha đã biết…

Nhìn bộ dáng ngây người của Thanh Vân, Vương gia không đành lòng  ôm lấy hắn.”Vân nhi, nếu muôn ngươi phải lựa chọn giữa  ta và cha mẹ  ngươi, ngươi có hay không khả năng sẽ lựa chọn ta?”

Thanh Vân lăng lăng  quay đầu nhìn Vương gia, hắn chưa từng có nghe qua Vương gia dùng ngữ điệu  vô vọng như vậy  cùng hắn nói chuyện. Con người vẻ mặt đau thương, không hề tự tin  đang ở trước mắt mình đây chính là Tứ  Vương gia  là trước kia lãnh khốc vô tình, tự tin tràn đầy  sao? Hắn vì cái gì lại  biến thành như vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ đến chính mình sẽ bỏ rơi hắn sao?

Nhìn biểu tình trên mặt Vương gia  , Thanh Vân cảm thấy  đau lòng. Cha mẹ sinh hắn dưỡng hắn, cho hắn tất cả  quan ái cùng thân tình, chính mình đương nhiên không thể buông tha ; chính là nam nhân đang ở  trước mắt  mình  nơi chốn vì mình suy nghĩ, không cho mình  chịu một chút ủy khuất cùng thương tổn, thật sâu  yêu thương  chính mình, cái gì không tiếc vì hắn trả giá  … Cha mẹ, người yêu, hắn một cái cũng không nghĩ muốn buông tha …

Lộc, có thể tin tưởng ta hơn được không…

***

Thanh Vân cùng Vương gia dùng một chút không lắm vui vẻ  bữa sáng xong , Đồng Quế    đến thông tri hai người nói, phụ thân Thanh Vân  đã  tỉnh.

 

Hai người vội vàng đi theo Đồng Quế  , vừa bước vào khách phòng , đã thấy Thanh Vân nương vừa lúc từ trong khách phòng đi ra. Thanh Vân nương vừa thấy Thanh Vân cùng Đồng Quế  , lập tức cười ha hả nói: “Ôi, các ngươi vợ chồng son sớm như vậy liền đến chỗ chúng ta thỉnh an , thật sự là chịu khó a. Cha các ngươi  đêm qua cũng không biết chạy đi nơi đâu , thật sự là làm cho người ta lo lắng .”

 

Vương gia hướng Đồng Quế  sử  ánh mắt, Đồng Quế    hiểu ý, ý cười trong suốt tiến lên phía trước, thân thiết  kéo tay  Thanh Vân nương , nói: “Nương, cha lần đầu đến vương phủ, khẳng định là buổi tối đi ra ngoài lạc đường . Không cần lo lắng, vương phủ  người hầu khẳng định hẳn đã cho  lão nhân gia an bài địa phương khác ở.”

 

“Này lão hồ đồ, buổi tối không hảo hảo ngủ , lại tùy tiện ở ngoài chạy loạn, xứng đáng lạc đường.” Thanh Vân nương tức giận  nói, bất tri bất giác bị Đồng Quế  lôi kéo hướng ra phía ngoài đin.

 

“Nương, ngài cũng đừng  tức giận, ngươi cũng là lần đầu tiên đến kinh thành, hay là để Đồng Quế    mang ngài đi ra ngoài ngao du đi.” Hai người  thanh âm càng lúc càng xa, rốt cục nghe không thấy .

 

Thanh Vân cùng Vương gia đồng thời tùng  một hơi, chuyện này vẫn là càng ít nhân biết càng tốt.

 

Mới vừa gõ hai lần , cánh cửa liền mở, Lưu Xuân nghiêng người bảo hai người vào trong . Thanh Vân do dự  trong chốc lát, đem Vương gia ngăn lại.”Lộc, chuyện này giao cho ta xử lý, được không?”

 

Nhìn  ánh mắt cầu xin của Vân nhi, Vương gia biết nếu chính mình liền như vậy đi vào, bảo không chừng cha Thanh Vân lại  bệnh cũ tái phát, hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Chính là, nếu để  Thanh Vân một người đi đối mặt với   lửa giận của cha hắn , Vương gia  lại cảm thấy được vạn phần không muốn. Do dự trong chốc lát, mới yên lặng gật gật đầu, “Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

 

Vân nhi gật đầu vào phòng, Lưu Xuân đi ra, thuận tiện đem cửa đóng lại. Lưu xuân cùng Vương gia sóng vai đứng ở ngoài  hành lang chờ , hai người nhìn bất đồng  phương hướng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

 

Sau một lúc lâu, Vương gia mở miệng nói: “Lưu Xuân, cha Thanh Vân  thân thể thế nào?”

 

“Lâm lão gia vốn còn có bệnh lao, mỗi lần sốt ruột động  khí liền dễ dàng suyễn không thở được , nếu bị suyễn lợi hại sẽ ngất hoặc là tử vong. Hắn bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi, nói chuyện cũng hữu khí vô lực , xem ra lần này thật sự là đem hắn chọc tức.” Lưu Xuân thành thật  trả lời, trong lòng kỳ thật có chút nén giận Vương gia, nếu không phải hắn đêm qua  xúc động biểu hiện làm cho Lâm lão gia tử nổi lên lòng nghi ngờ, sau đó  lại lại không hảo hảo biết điều ở chính mình  tẩm lâu ngồi yên  ,lại bon chen chạy đến người ta tân phòng , sẽ không sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy  .

 

“Hảo hảo chiếu cố thân thể hắn, nếu như có muốn dược liệu  gì thì cứ đi ra phủ khố mà lấy . Nếu trong phủ không có, ngươi nói với ta nói một tiếng, ta vào trong cung lấy.” Vương gia ảm đạm nói, Lưu Xuân hẳn là đang nén giận chính mình đi , kỳ thật hắn trong lòng làm sao cũng không thể không  giận  chính mình ? Nếu không  phải chính mình nhất thời xúc động, nếu không phải chính mình muốn lấy “Đêm động phòng hoa chúc ” của Vân nhi , sẽ không sẽ phát sinh nhiều như vậy chuyện  ngoài ý muốn . Hơn một tháng  chuẩn bị đều bởi vì sai lầm của mình mà  trở thành bọt nước, còn đem Thanh Vân  phụ thân chọc tức thành cái dạng này, không biết lần này Thanh Vân có thể hay không tha thứ  cho mình.

 

“Lưu Xuân, ta có phải hay không thực thất bại?” Vương gia nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm phảng phất  trước nay chưa có mờ mịt cùng mất mác.

 

Lưu Xuân không khỏi quay đầu nhìn chính mình  chủ tử, không nghĩ tới biểu tình yếu ớt  như vậy lại có thể biểu hiện trên gương mặt luôn  lạnh như băng hàn như thiết  này .”Vương gia không cần nói những lời như vậy , ở trong tâm ý  Lưu Xuân, Vương gia vĩnh viễn là ta nam triều tối có trí mưu  Vương gia, cũng là tối si tình  Vương gia.”( nghe giống anh Lưu đang tỉnh tò quá =)) )

 

Thế nhân  nói Lộc thân vương lãnh khốc vô tình, nhưng lại không  biết Lộc thân vương thật ra không phải vô tình, mà là đem tất cả  cảm tình đều tập trung vào một ngốc ngốc hồ hồ  tiểu thị vệ tên là Lâm Thanh Vân  . Tiểu thị vệ nếu có một chút nguy cơ  phải rời khỏi hắn  , đều đã làm cho hắn ảm đạm thần thương, thương tâm không thôi. Huống chi lần này tiểu thị vệ gặp phải chính là thân tình cùng tình yêu  gian nan lựa chọn, Vương gia bên này tuyệt không chiếm ưu thế, hắn lộ ra loại này mờ mịt vô thố  biểu tình cũng là có thể lý giải .

 

“Vương gia, ta tin tưởng Lâm thị vệ nhất định có thể  đem chuyện này xử lý tốt . Hắn nhất định sẽ không rời khỏi Vương gia , ta đối Lâm thị vệ có tin tưởng, Vương gia có phải hay không cũng có thể đối chính mình có tin tưởng ?” Lưu Xuân biết, bây giờ Vương gia tối cần  chính là tin tưởng.

 

“Đúng vậy , Vân nhi cũng  yêu ta , hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi ta.” Vân nhi, ta đối với ngươi có tin tưởng, ngươi nhất định không thể cô phụ ta! Nếu có một ngày ngươi thật sự ly ta mà đi, ta cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

 

Nhìn ánh mắt Vương gia dần dần trở nên kiên định  , Lưu Xuân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cái dạng  yếu ớt  Vương gia như vậy , thật đúng là làm cho người ta nhìn không thích ứng a!

 

Trong phòng, Thanh Vân vừa vào cửa, liền thấy cha đưa lưng về phía cửa sườn nằm, đối hắn tiến vào một chút phản ứng cũng không có.

 

Nếu Đồng Quế  nói cha đã tỉnh lại , hiện tại lại không để ý tới chính mình, nhất định là còn đang sinh khí ( tức giận ) .

 

“Cha!” Thanh Vân hô một tiếng, “Bùm” một tiếng quỳ gối trước giường, nhìn thấy thân thể cha  rõ ràng  chấn động một chút, lại vẫn là không có quay đầu lại. Thanh Vân biết cha vẫn là quan tâm hắn , chính là cho tới bây giờ cũng không nói ra miệng mà thôi.

 

Trước đây phụ thân tuy rằng thích đệ đệ  thông minh lanh lợi, nhưng cũng chưa từng có bởi vì chính mình không thể so đệ đệ thông minh mà trách cứ quá mình. Đệ đệ dựa vào chính mình  thông minh, làm cho tiên sinh dạy học ngoại lệ cho hắn đi theo đọc sách. Cha lại bảo  đệ đệ mỗi ngày đem những gì  mình học được  dạy cấp  Thanh Vân nghe, nói là vì kỳ thi nên giúp  đệ đệ ôn tập  , kỳ thật là vì làm cho chính mình cũng học được một chút tri thức này nọ.

 

Đệ đệ nhiễm bệnh mà chết, cha ôm thi thể đệ đệ  khóc hết một ngày, mặc cho ai cũng can không được. Sau đến chính mình có một lần cũng bị bệnh, phụ thân sợ chính mình cũng giống đệ đệ  chết đi, ôm mình đi  suốt hơn hai mươi dặm đường, tới  trấn trên tìm đại thu cấp mình xem bệnh . Lúc ấy vừa lúc phụ thân  bệnh lao tại phát , đi vài bước liền không thở nổi, chính là phụ thân vẫn  kiên trì đem mình ôm tới  trấn trên.

 

Khả tới được trấn trên, phụ thân lại phát hiện trên người mang không đủ tiền , y quán không chịu cho hắn khám  chữa bệnh. Cha liền ôm hắn quỳ gối ở trước cửa  y quán , quỳ hết   một đêm, cảm động  y quán  lão đại phu, liền ngoại lệ cho hắn xem bệnh. Về nhà về sau, lúc nương cấp phụ thân tẩy chân , phát hiện  đầu gối phụ thân  đều sưng lên, bầm đem một mảng lớn .

 

Từ khi đó trở đi , Thanh Vân  biết phụ thân là thương hắn , chính là không giỏi  biểu đạt mà thôi. Phụ thân hội dùng bả vai to lớn của mình  vì hắn che khuất tất cả  mưa gió, nhưng sẽ không giống những người khác phiến tình  nói: “Ta yêu ngươi, hài tử .” Ở trong long Thanh Vân, phụ thân tựa như một gốc cây đại thụ, tuy rằng không cao vĩ, lại làm cho chính mình có thể an tâm dựa vào.

 

Mà hiện tại, bên người Thanh Vân  lại có them một gốc cây đại thụ, đồng dạng an toàn cùng làm cho người ta tín nhiệm. Hắn có thể để bảo vệ chính mình , không để mình  chịu chút   mưa gió  xâm nhập, cam đoan chính mình không chịu một chút thương tổn. Chính là, phụ thân lại không thích hắn, phải hắn tại đây giữa hai cây lựa chọn, chính là bản thân  mình  gốc cây nào cũng  đều không bỏ xuống được, làm sao bây giờ?

 

Phụ thân, tình yêu của ta cùng Lộc thật sự khó có thể chấp nhận như vậy  sao?

***

 

Thanh Vân quỳ gối ở trước giường , chậm rãi nói: “Cha, hài tử bất hiếu, làm cho cha thất vọng . Đứa con là thật tâm kính yêu cha mẹ, không nghĩ làm cho cha mẹ thương tâm, cho nên phải làm ra giả thành thân kế sách này. Không nghĩ tới nhanh như vậy lại để cho cha ngài phát hiện  chân tướng, còn đem ngươi khí thành như vậy. Cha, ngài đừng không để ý tới ta, ngài đánh ta một chút, mắng ta một chút cũng tốt.”

Thật lâu sau không có nghe thấy cha  đáp lời, Thanh Vân đành phải thành thành thật thật  quỳ gối trước giường, nghĩ nên như thế nào tiếp tục giải thích quan hệ cùng Vương gia .

Thanh Vân cha vẫn không có xoay người, chính là hữu khí vô lực hỏi: “Thanh Vân, ngươi cùng cha nói thành thật nói, ngươi là thật sự thích cái kia Vương gia? Hay là bị hắn bức bách ?”

“Ta, cha, ta vừa mới bắt đầu quả thật là bị bách , nhưng sau đó chính là ta tự nguyện  . Cha, Vương gia kỳ thật là người tốt, hắn đối ta thật sự phi thường tốt.” Thanh Vân thành khẩn  nói, thật sự muốn khiến cho lão nhâ gia có thể đồng cảm mà chấp  nhận quan hệ của bọn họ .

“Vô liêm sỉ!” một cái đồ vật bất ngờ bay về phía  Thanh Vân  , Thanh Vân vừa thấy, nguyên lai là cha đem gối đầu trên giường cấp ném đến đây. Chỉ thấy cha Thanh Vân  nổi giận đùng đùng  nhìn hắn, “Ta như thế nào dưỡng ra ngươi cái thứ  vô liêm sỉ như vậy, bị nam nhân áp loại chuyện dơ bẩn như vậy , ngươi không nghĩ đến liêm sỉ thì thôi , lại còn coi đó như quang vinh, mặt mũi của  Lâm  gia  đều bị ngươi là cho  mất hết . Ngươi cút cho ta đi ra ngoài, ta không muốn  nhìn thấy ngươi.” Nói xong, cha Thanh Vân đem màn kéo xuống dưới, nhắm mắt làm ngơ.

Thanh Vân thương tâm  nhìn cha nổi giận đùng đùng  , vẫn đang ở tại chỗ quỳ  không hề động.”Cha, ta biết ngài hiện tại đang rất  giận ta. Ta không phải không có cảm thấy thẹn tâm, lúc đầu khi mới bị Vương gia chiếm đoạt, ta ngay cả tử  tâm đều có . Chính là ngài đã từng cùng ta nói qua, có  khổ có nan cũng phải ráng sống sót, cho nên ta liền tham sống sợ chết kiên trì mà sống.”

“Cha, vừa mới bắt đầu ta nghĩ đến Vương gia chính là đem ta trở thành một cái đồ chơi, sau khi chán mới mẻ thì sẽ thả ta, ai biết hắn đối ta chính là thật tâm . Cha ta biết ngài nhất định cho rằng chúng ta hai cái đại nam nhân ở cùng nhau là trái với  lẽ thường, chính là nếu như nam nhân này là thật tâm yêu ta, bảo hộ ta, vì ta hạ mình hàng quý, vì ta trăm phương ngàn kế, vì ta thậm chí ngay cả mệnh đều có thể không cần, thử hỏi một nam nhân như vậy  có đáng giá để  ta lưu lại cùng hắn ở  cùng một chỗ hay không ?” Thanh Vân động tình nói.

Vô số những kí ức ngọt ngào hỗn loạn  cảm động ở trong đầu bỗng tràn về , cho dù hiện tại hắn nhớ tới thời khắc Vương gia vì cứu hắn cho nên đem chủy thủ cắm vào ngực trái  , vẫn là nhịn không được cả người phát run. Kia một khắc, hắn nghĩ đến Vương gia thật sự đã  chết, cảm giác   yêu cùng tuyệt vọng mà trước đây chưa bao giờ hắn nếm trải  cơ hồ đưa hắn bao phủ. Cho nên, tới lúc hắn biết được Vương gia còn vẫn còn sống , hắn đã hạ quyết tâm,  cả đời này cũng không hội rời đi ông xã .

Thanh Vân  trả lời đồng dạng làm cho cha Thanh Vân cảm thấy rung động, cùng Vương gia kết giao đã hai lần, Vương gia đối chính mình cùng Thanh Vân nương  thái độ quả thật thập phần cung kính. Khi đó cũng không biết hắn chính là tiếng tăm lừng lẫy  Lộc thân vương, hiện tại nghĩ đến, hắn có lẽ là thật  sủng ái Thanh Vân  đi, nếu không đường đường một  Vương gia cũng sẽ không đối với đám tóc húi cua dân chúng cung kính có lễ như vậy .

Nhưng là “Vô tình nhất đế vương gia “, Vương gia đối Thanh Vân  sủng ái có năng lực  duy trì bao lâu? Thổ tài chủ trấn trên đều cưới vài phòng tiểu thiếp, huống chi là Vương gia, về sau khẳng định hội thê thiếp thành đàn. Thanh Vân là một  nam tử, lại không thể cấp Vương gia lưu lại con nối dòng, đợi cho về sau tuổi già, dựa vào cái gì có thể  sống yên phận? Chính mình sốt ruột làm cho Thanh Vân cưới vợ, đơn giản chính là muốn cho Thanh Vân tương lai có nơi chốn  dựa vào. Dù sao chính mình cùng nương hắn cũng không thể bồi hắn cả đời được .

Thật lâu sau, cha Thanh Vân  mới dùng thanh âm khàn khàn nói: “Thanh Vân, cha làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho ngươi . Thanh Vân, từ khi  đệ đệ đã ngươi qua đời  đến nay, cha cũng chỉ có ngươi một đứa con trai . Nương ngươi  cùng ta đều là đã gần đất xa trời , nói không chừng quá hai năm sẽ nhắm mắt xuôi tay . Cha là không đành lòng để ngươi một người ở lại là trên đời, cha là muốn ngươi tìm một người bạn đời , một người  có thể cùng ngươi đi hết cả đời  .”

“Cha!” Thanh Vân cảm động  hô, sớm cũng đã khóc không thành tiếng.

“Thanh Vân, ta biết ngươi hiện tại thích cái kia Vương gia, chính là hắn không thích hợp với ngươi a! Cái kia Vương gia bây giờ còn không có thê thiếp, có thể toàn tâm toàn ý đối với ngươi hảo, chính là về sau thì thế nào ? Hắn chung quy là sẽ  cưới vợ sinh con  , đến lúc đó cho dù hắn còn thích ngươi, ngươi có thể  chịu đựng hắn thê thiếp thành đàn nữ nhân cả sảnh đường sao? Đương nhiên đây là tình huống tốt nhất, còn có một loại tình huống khác nữa chính là hắn về sau di tình đừng luyến, đem ngươi đuổi ra vương phủ, đến lúc đó ngươi chẳng phải sẽ  cô độc sống hết quãng đời còn lại? Nếu như vậy, ta và nương ngươi ở cửu tuyền dưới cũng vô pháp sáng mắt a.” Thanh Vân cha gằn từng tiếng, trong thanh âm đều lộ ra sự lo lắng đối tương lai đứa con  .

“Cha, Vương gia hắn nói qua, vì ta hắn nguyện ý cả đời không cưới.” Thanh Vân ý đồ phản bác. Không nghĩ tới cha  Thanh Vân  nghe xong những lời này lúc sau cười ha ha  lên, “Đứa con khờ, Vương gia  này lời ngon tiếng ngọt ngươi cũng tin tưởng? Trên đời này nào có Vương gia không thành thân  , cho dù chính hắn không cưới, Hoàng Thượng cũng sẽ bắt  hắn cưới  . Thanh Vân, ngươi là một người nam nhân, hắn cho dù có thích ngươi như thế nào đi  nữa  cũng không có thể cho ngươi một cái danh phận. Ngươi như vậy không danh không phân  đi theo hắn, về sau không biết lại phải ăn nhiều ít đau khổ. Đứa nhỏ, nghe cha một câu, rời đi hắn, cùng cha trở về đi.”

“Chính là cha, ta cùng vương phủ ký  chung thân khế ước, đi không được.” Thanh Vân ai thiết nói, những gì cha nói  chính mình cũng không phải không nghĩ qua. Chính là nghĩ đến Vương gia đối chính mình thật là tốt cùng những lời thề sâu đậm tình nghĩa kia , Thanh Vân quyết định tin tưởng Vương gia, nếu ngay cả tín nhiệm cũng không có thể cho, kia còn nói chuyện gì yêu hay không thương sao?

“Chó má, Vương gia nếu thật sự thích ngươi, như thế nào hội dùng nhất chỉ nô tài khế ước giam giữ  ngươi, mà không phải chính đại quang minh  cho ngươi một cái danh phận. Đây thuyết minh ở trong mắt hắn , ngươi chỉ là một cái nô tài, cho tới bây giờ đều là cái nô tài!” .Cha Thanh Vân tức giận  quát lớn , Thanh Vân nói chung thân khế ước chính là một cái cớ, không muốn  rời đi Vương gia mới là thật .

Đột nhiên phịch một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra, có một tên lén la lén lút dán tai ở  cánh cửa phùng nghe lén  nửa ngày vọt tiến vào.”Bá phụ, ta chưa từng coi  Vân nhi là nô tài. Ngài không phải  chính là sợ Thanh Vân không có danh phận về sau sẽ bị ta vứt bỏ sao? Có phải hay không chỉ cần ta cấp Thanh Vân một cái danh phận, ngài sẽ đồng ý để cho hắn theo ta cùng một chỗ?” Nhìn bà xã yêu dấu quỳ trên mặt đất rơi lệ đầy mặt  , Vương gia đau long nói.

“Có danh phận lại như thế nào, những kẻ phú quý người nào không phải tam thê tứ thiếp  . Vương gia có thể cam đoan cả đời không cưới vợ  sao?” Thanh Vân cha yêu con đứt ruột , cũng không thèm để ý xem  hay không đối Vương gia thất lễ .

“Từ lúc  ta yêu thượng Vân nhi bắt đầu, cũng đã quyết định cả đời không cưới thê không nạp thiếp . Bá phụ, ta sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục .” Vương gia ngữ khí kiên định  nói xong, liền vội vã  đi ra ngoài.

Cha Thanh Vân  lăng lăng  nhìn bong dáng  Vương gia rời đi  ,  nam nhân này thật sự có thể trở thành chỗ dựa cho đứa con của mình sao ?

. . . Hoàn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.