CHƯƠNG 43 : TỨ HÔN
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Nam triều tân đế Nam Cung Thanh hơi có chút đau đầu nhìn tứ ca Nam Cung Lộc, “Tứ ca, ngươi nãy giờ không phải đang cùng ta nói giỡn đi?”
“Ta khi nào thì nói giỡn chơi với ngươi ?” Nam triều Lộc thân vương trưng ra cái mặt ngàn năm băng sơn không khách khí nói.
Đúng a , tứ ca của hắn từ nhỏ đã không thèm theo chân bọn họ huynh đệ khai quá vui đùa, có muốn khai cũng sẽ tìm thiếp thân tiểu thị vệ yêu dấu của hắn mà khai. Hiện tại là tứ ca cầu xin hắn , như thế nào lại giống như hắn khiếm tứ ca vài mười vạn vậy ?
“Chính là nam tử cùng nam tử kết hôn, ở triều ta cũng không có tiền lệ a.” Nam Cung Thanh cau mày nói, tứ ca tự nhiên tung cái yêu cầu kinh thế hãi tục như vậy , cho dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng bị dọa hết hồn a .
“Ngươi chỉ cần hạ đạo thánh chỉ này, không phải liền có tiền lệ sao . Điểm ấy việc nhỏ Hoàng Thượng sẽ không từ chối đi?” Tứ Vương gia có chút hờn giận nói. Lão Thất này , chính mình bình thường vì hắn làm ngưu làm mã làm không ít , làm hại thời gian hắn cùng Vân nhi ở chung giảm bớt. Hiện tại sẽ cầu hắn lo liệu một chuyện nhỏ như vậy , hắn liền ra sức khước từ , thật sự là rất quá đáng a .
Rốt cuộc là ai quá đáng a? Nam Cung thanh dở khóc dở cười nghĩ đến, nam tử kết hôn trái ngược lẽ thường, đạo thánh chỉ này mà ban bố đi xuống, sẽ làm người trong thiên hạ thấy thế nào đây ?”Tứ ca, không bằng trước để ta cùng triều thần thương lượng một chút sau đó cho ngươi một câu trả lời thuyết phục ?” Nam Cung thanh thử thăm dò nói, trốn được kiếp này đã rồi tính sau .
“Cái bọn gian ngoan mất linh triều thần thì biết cái gì? Chuyện của ta cùng Vân nhi không có cửa cho bọn họ xen vào , ngươi chỉ cần hạ chỉ là được , như thế nào lại phiền toái như vậy ?” Tứ Vương gia nhìn ra Nam Cung Thanh nghĩ muốn kéo dài thời gian , bật người không khách khí nói.
“Thất ca, ngươi như vậy cố chấp là không đúng rồi. Trong nhà Tứ ca hiện tại đều nhanh nháo ngất trời , ngươi nếu tái tiếp tục cố chấp như vậy , không biết chừng hội nháo ra chuyện gì nữa ?” Ở một bên tâm mang ý xấu Thập Vương gia Nam Cung Húc hát đệm nói. Chò cho Tứ ca cùng tiểu thị vệ đường đường chính chính thành thân , sau đó liền đến phiên hắn cùng Hàn nhi . Ha hả, loại này lợi nhân lợi mình chuyện như thế nào có thể không mạnh mẽ duy trì.
“Thập Đệ ngươi như thế nào cũng hồ nháo theo hắn ? Ta này nói ý chỉ nếu hạ, không biết ở dân gian cùng triều đình sẽ xảy ra sóng to gió lớn như thế nào nữa a.” Nam Cung thanh không khỏi đau đầu nói, đây rõ ràng là chuyện không có gì đáng tự hào , như thế nào Tứ ca cùng Thập Đệ đều tích cực như vậy a?
“Thất ca, dân chúng mới sẽ không quản chúng ta cưới là nam hay là nữ, là người hay quỷ ! Bọn họ quan tâm chính là quốc gia hay không an ổn, khóa thuế hay không giảm miễn, cuộc sống hay không an bình. Thất ca không tất yếu phải lo lắng chuyện này, chỉ cần trong ý chỉ tứ hôn có thêm vào vì chúc mừng Lộc thân vương lập gia đình, đặc biệt miễn đi dân chúng một năm sưu cao thuế nặng, nói vậy khắp thiên hạ mọi người sẽ vì tứ ca bọn họ chúc phúc .” Thập Vương gia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kỳ thật lý do này hắn đã sớm nghĩ tốt lắm, chính là vẫn không tìm được cơ hội, không nghĩ tới sự việc bên Tứ ca bại lộ nhanh như vậy , làm cho cái lí do thoái thác của hắn vừa lúc phái thượng công dụng.
Nam Cung Thanh trầm ngâm thật lâu sau, nhìn hai thằng huynh đệ chuyên gia đi gây sự kia , đành phải không tình nguyện thừa nhận, “Này cũng không phài là biện pháp tồi .”
Vì thế, thiên thừa nguyên niên thứ mười một , Thanh Huệ đế hạ chỉ ban thưởng Lộc thân vương Nam Cung Lộc cùng thị vệ Lâm Thanh Vân thành thân, đồng thời miễn dân chúng một năm khóa thuế, lấy kỳ cử quốc đồng hạ. Này ý chỉ vừa mới ban bố đi xuống, trừ bỏ cá biệt lão quan viên rất có phê bình kín đáo, dân chúng đều vui mừng khôn xiết. Đích xác, quản hắn Vương gia thú là ai, chỉ cần không phải nộp thuế thì chính là chuyện tốt.
Vào lúc ban đêm, vương phủ liền nhận được thánh chỉ, cha Thanh Vân nghe xong nội dung thánh chỉ , một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì , cuối cùng thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh có thể động đậy , câu nói đầu tiên ra khỏi miệng là : “Này hoàng đế chẳng lẽ là tên hồ đồ sao ?”
“Ha ha, hoàng đế không hồ đồ, chính là bị ta cùng Vân nhi làm cho cảm động mà thôi.” Vương gia đắc ý dào dạt giơ thánh chỉ, kéo qua bà xã yêu đang trạm ở bên cạnh mặt đỏ tai hồng , khó được mặt mày hớn hở nói: “Nhạc phụ đại nhân, đây chính là ý chỉ của Hoàng Thượng , chúng ta thân là thần tử tuyệt đối không thể kháng chỉ đúng hay không? Cho nên, nhạc phụ đại nhân, ngươi sẽ chờ ba ngày sau tham gia hôn lễ của ta cùng Vân nhi đi.”
Nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của Vương gia, cha Thanh Vân một câu cũng không nói lên được. Qua một hồi lâu , Thanh Vân nương mới thật cẩn thận lôi kéo tay áo cha Thanh Vân , “Cha sắp nhỏ , như thế nào hoàng thượng hạ chỉ làm cho tiểu Vân gả cho Vương gia? Tiểu vân không phải đã thành thân sao? Thành thân như thế nào còn có thể lập gia đình?”
Cha Thanh Vân dùng khuôn mặt bó tay.com nhìn Thanh Vân nương, bạn già a , trọng điểm không phải ở chỗ này được không? Trọng điểm là, Thanh Vân con trai của bọn hắn cũng không phải nữ nhân, như thế nào có thể gả cho nam nhân khác?
Đương nhiên, trừ bỏ Đồng Quế không ai thèm bận tâm theo chân bọn họ giải thích, vương phủ cao thấp lâm vào bận bịu chuẩn bị Vương gia đại hôn . Ô… , lần trước giả kết hôn đã khiến bọn họ quá khó tiếp thu rồi, này diễn thật đúng là không phải người bình thường có thể diễn , lần này nói cái gì cũng phải nên suy nghĩ kĩ a .
Hai ngày sau , cha Thanh Vân trong lòng phiền táo chung quanh loạn cuống, kết quả đi đến chỗ nào đều sẽ có người cười ha hả chạy tới bắt chuyện , vừa mở miệng liền là Vương nhà chúng ta đối với Lâm thị vệ như thế nào như thế nào hảo linh tinh , nghe nhiều đến mức cái lổ tai đều nhanh khởi cái kén . Rơi vào đường cùng, lão gia tử đành phải chuồn ra phủ ngoại đi ngao du.
Thanh Vân nương tuyệt không để ý Thanh Vân phải gả cấp Vương gia, cũng không biết Đồng Quế cùng nàng thì thầm cái gì, Thanh Vân nương không chỉ có không có phản đối, ngược lại vô cùng cao hứng đi theo Đồng Quế cùng thêu uyên ương gối cấp Thanh Vân. Cha Thanh Vân nói nàng mấy lần nàng đều làm như không có nghe thấy , nếu không thì lại nói “Con cháu đều có con cháu phúc “, bảo hắn đừng phiền long nhiều như vậy . Thật sự bó tay , đứa con của mình có thể không quan tâm sao?
Cha Thanh Vân chậm rì rì đi vào phố Trường An , lại không nghĩ rằng đi đến chỗ nào đều có thể nghe thấy mọi người nghị luận việc hôn nhân của con hắn cùng Vương gia .
“Ai, nghe nói Lộc thân vương muốn kết hôn chính là cái nam nhân?” Mua đồ ăn đại thẩm có chút bát quái cùng bán thịt đại thúc nói.
“Kia thì thế nào? Dù sao cũng không phải chuyện của ta . Lần này Hoàng Thượng vì ăn mừng Lộc thân vương kết hôn, miễn chúng ta một năm khóa thuế, ta cuối cùng cũng có thể thấu đủ tiễn đưa tiểu béo nhà của chúng ta đi học tư thục .” Béo đại thúc cười ha hả nói, đứa con có thể đến trường ,vậy tương lai sẽ không giống chính mình làm cái người giết heo .
” Đú vậy đúng vậy , tiểu khuê nữ nhà ta trước kia mặc đều là quần áo cũ của các tỷ tỷ nàng , năm nay cuối cùng có thừa tiền cấp nàng làm kiện tân áo bông .” Đại thẩm đồng dạng mặt mày hớn hở nói, bộ dáng tiểu nha đầu mặc quần áo mới , không biết sẽ dễ thương đến chừng nào .
Lão gia tử tâm phiền ý loạn vào một cái trà lâu, ngồi xuống sau mới phát hiện đối diện mình là một đôi thanh niên nam tử. Nam tự ngồi đối mặt với mình , bộ dạng thập phần nhu nhược, mà nam tử đưa lưng về phía chính mình liền có vẻ khỏe mạnh hơn.
“Vương ca, Hoàng Thượng chuẩn Vương gia cùng thiếp thân thị vệ của hắn thành thân,chuyện của chúng ta có phải hay không cũng có hi vọng . Về sau chúng ta cũng không cần lén lút ước hội , ngươi, ngươi qua một đoạn thời gian liền đi nhà của ta cầu hôn thử xem đi?” Nhu nhược nam tử vẻ mặt sở sở nói.
“Hảo, ta nhất định đi! Ta nhất định hội đem ngươi thú trở về .” Cường tráng nam tử nói, không thể tưởng được dĩ nhiên là một thanh âm ôn nhu dị thường .
Cha Thanh Vân lập tức ngồi không yên, đi ở trên đường cái liền thấy mấy đôi nam tử tay nắm tay đi dạo phố, vào trà lâu lại bính kiến một đôi, không nghĩ tới kinh thành nam phong lại thịnh hành như vậy .
Nghĩ đến ngày mai chính là ngày đứa con lập gia đình , thật sự là nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên. Trở lại vương phủ, thấy vương phủ bị rất nhiều thứ , bọn người hầu nhất tốc độ nhanh nhất chuẩn bị quần áo , đèn ***g đỏ thẫm được treo lên ,còn hai chữ đỏ chét tùy ý nhìn đâu cũng đều có thể thấy được, quả thực làm nhức mắt mà .
Trở lại khách phòng, liền thấy bạn già cùng Đồng Quế đang ở vừa nói cười một bên tú uyên ương sàng đan, xem ra đã muốn gần hoàn thành . Vào cửa đã bị bạn già bắt lại , cười ha hả cho hắn xem thành quả lao động của chính mình. Nhìn bộ dáng cao hứng của bạn già, Thanh Vân cha không khỏi hoài nghi trí nhớ của mình có phải hay không bị lầm , Thanh Vân mà mình dưỡng hơn hai mươi năm không phải nhi tử của hắn, mà là nữ nhân của hắn a.
Ai, con cháu đều có con cháu phúc, hắn quản không được sẽ không thèm quản .
***
Ngày thứ ba, hôn lễ của Vương gia cùng tiểu thị vệ chính thức cử hành, quan viên lớn nhỏ trong triều đều tiến đến chúc mừng. Vương gia một thân hỉ bào đỏ thẫm, đứng ở đại sảnh đón khách, khuôn mặt ngàn năm băng sơn hôm nay hóa thành xuân thủy, khiến cho nhất bang quan viên bị kinh sợ khủng khiếp , không nghĩ tới Vương gia còn có loại vẻ mặt này mà. Nhìn bọn quan viên đối với khuôn mặt tươi cười của Vương gia ngẩn người , Lưu Xuân ở phía sau Vương gia cười trộm biểu tình phong phú của Vương Gia mà bọn họ chưa thấy qua còn nhiều lắm , nhưng tất cả đều để cho Lâm thị vệ nhìn.
Hi xuân viên, Nhược Hàn đang chăm chú không ngừng nhìn hỉ phục của Lâm Thanh Vân,ánh mắt sáng long lanh tràn đầy đương đương hâm mộ. Từ trước đến nay cùng Nhược Hàn như hình với bóng Thập Vương gia không khỏi có chút ăn dấm chua , Nhược Hàn làm gì chứ như vậy chuyên chú nhìn Lâm Thanh Vân a. Lâm Thanh Vân kiểu gì thì cũng muốn gả cho tứ ca .
Thập Vương gia giữ chặt tay Nhược Hàn , ở bên tai Nhược Hàn nhẹ nhàng nói: “Ngươi đang hâm mộ sao? Nếu không hôm nào ta cũng làm một bộ hỉ phục cho ngươi mặc ?”
Nhược Hàn con ngươi trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng: “Ta mới không hiếm lạ hỉ phục của ngươi mà!” Thập Vương gia giảo hoạt cười, tiếp tục ở bên tai Nhược Hàn nói: “Mặc vào hỉ phục là có thể gả cho ta, ngươi nói ngươi còn không hiếm lạ.”
Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nhược Hàn bỗng chốc thành một đóa đỏ thẫm hoa, lại vụng trộm liếc mắt nhìn hỉ phục đỏ thẫm, giống như nghĩ tới bộ dáng lúc nó mặc ở trên người mình , mặt càng đỏ hơn. Thập Vương gia đắc ý cười cười, mới chỉ nói liền đem Hàn nhi xấu hổ thành như vậy, nếu thực lộng bộ hỉ phục cho hắn mặc, không biết tiểu tử kia hội biến thành bộ dáng gì nữa? Ngẫm lại thật sự là hảo chờ mong nha.
Giờ lành đã đến, ở trong phòng lì lợm nửa ngày ngượng ngùng xuất môn , Thanh Vân vẫn là bị Đồng Quế tống ra cửa. Cũng may hỉ phục mặc trên người chính mình vẫn đang là kiểu nam , cũng không cần phải mang hồng khăn voan. Nếu thực để cho chính mình giống tân nương tử đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai, còn muốn phủ them cái hồng khăn voan đi ra lập gia đình, chính mình còn không bằng giả chết quên đi.
Ngồi trên cỗ kiệu ở vương phủ chảy một vòng, cũng không biết đi tới nơi nào . Cỗ kiệu dừng lại, một trận tiếng bước chân quen thuộc qua đi, một bàn tay thân tiến vào. Thanh Vân đưa tay đệ thượng, lập tức đã bị nắm chặt kéo ra ,độ ấm quen thuộc ấm áp vây quanh chính mình, kinh hoảng lúc ban đầu bân giờ cũng không nhận thấy nữa .Tron phút chốc nhận ra , lát nữa chính mình sẽ danh chính ngôn thuận trở thành bạn đời của Vương gia.
Vương gia dẫn hắn vào đại sảnh, chung quanh đứng đầy quan viên hắn không biết , thấy hắn đi ra đều phát ra thanh âm sợ hãi, không nghĩ tới làm cho đường đường Lộc thân vương ái mộ nam nhân, nhưng lại là một vị dung mạo không sâu sắc. Vốn tưởng rằng cho dù không phải trời sinh vưu vật, ít nhất cũng phải thiên kiều bá mị a .
Những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu làm cho Thanh Vân nhịn không được khẩn trương lên, cùng bàn tay đang nắm tay Vương gia cũng bắt đầu run nhè nhẹ. Vương gia phát hiện Thanh Vân khác thường, an ủi cầm lấy tay Thanh Vân , tấm mắt lạnh như băng ở đại sảnh quét một vòng, rất nhanh, liền đem những ánh mắt tò mò đè ép đi xuống.
Ở trong thanh âm to dõng dạc của quản gia , Thanh Vân tựa như con rối gỗ , một câu chỉ lệnh một động tác, hoàn thành tam bái .
Nhìn đến Vương Gia cao cao tại thượng vẻ mặt tự nhiên quỳ gối trước mặt mình, cha Thanh Vân trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ban đầu nghe người ta nói nữ nhân hoàng tộc, lão nhân của Phò mã gia còn phải cấp công chúa quỳ xuống. Vốn tưởng rằng chính mình cũng phải quỳ xuống , không nghĩ tới Vương gia lại dắt Thanh Vân quỳ gối trước mặt mình , chỉ cbiểu hiện này của Vương gia thôi cũng đã đủ để nghĩ đến Vương gia về sau nhất định sẽ đối xử tử tế Thanh Vân .
Sau khi đưa vào động phòng , trong chốc lát hai người lại đi ra . Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người , Vương gia giải thích: “Vân nhi cũng không phải nữ nhân, không tất yếu phải giống nữ tử thành thân ở trong phòng khổ chờ.” Lúc đó mọi người thế mới biết Lộc thân vương rốt cuộc có bao nhiêu sủng ái tân hôn “Thê tử ” của mình , thế nhưng luyến tiếc lưu hắn ở tân phòng khổ chờ.
Vương gia dắt Thanh Vân còn đang ngượng ngùng , vẻ mặt tự nhiên nhận đủ loại quan lại nâng cốc chúc mừng, khuôn mặt ngày xưa lạnh như băng bây giờ cũng mang thỏa mãn ý cười. Vương gia mới vừa uống xong một chén rượu, đột nhiên nghe được một thanh âm sắc nhọn hô: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Lập tức, đủ loại quan lại lập chén rượu, sửa sang lại dung nhan, lúc nhìn đến phiến minh hoàng kia thì nhất tề quỳ xuống, hô to: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế .”
Hoàng Thượng làm cho chúng thần đứng lên, cha mẹ Thanh Vân vội vàng rời khỏi chủ vị, nhường chỗ cho Hoàng Thượng ngồi. Hoàng Thượng nhìn đều hai người đều là một thân hồng y , cười ha hả nói: “Tứ ca,ngươi không lên tiếng mời nhưng ta cứ tới đây , sẽ không khiến cho các ngươi thêm phiền toái đi?”
“Như thế nào có thể a ? Hoàng Thượng ngươi tới vừa lúc. Ta chính có một việc cần ngươi cùng chúng vị đại nhân làm chứng.”
“Nga? Là chuyện gì?” Hoàng Thượng cảm thấy hứng thú hỏi.
Vương gia thần bí nở nụ cười, lôi kéo Thanh Vân tiêu sái hướng mọi người nói: “Ta Nam Cung Lộc hôm nay ở trước mặtthiên tử cùng các vị đại thần thề, sau khi cùng Vân nhi thành thân, ta kiếp nầy chỉ sủng ái hắn một người, tuyệt không tái nạp thiếp, nếu làm trái lời thề này, thiên lôi đánh xuống!” Nói xong. Cũng không quản triều thần có bao nhiêu sao kinh ngạc, Vương gia khiêu khích hướng tới cha Thanh Vân nhìn thoáng qua, kia ý tứ hình như là nói: như vậy ngài lão nhân gia khả vừa long rồi chứ .
Hoàng Thượng có chút đau đầu lấy tay xoa xoa thái dương , quả nhiên gần đây đều không có chuyện gì tốt. Các vị đại thần lại vạn phần kinh ngạc, không nghĩ tới Vương gia vì một tiểu thị vệ, ngay cả con nối dòng cũng có thể từ bỏ. Thanh Vân còn lại là vẻ mặt kích động nhìn Vương gia, hắn đúng là đã từng nói với mình kiếp nầy sẽ không nạp thiếp, chính mình cũng chỉ nghĩ là hắn chỉ là nói mà thôi, cho dù về sau hắn thật sự nạp thiếp, chính mình cũng sẽ không nói cái gì. Khả không nghĩ tới hắn thế nhưng làm trò trước mặt Hoàng Thượng cùng đủ loại quan lại thề kiếp nầy không nạp thiếp, như thế này thật khiến cho chính mình bị rung động mãnh liệt . Con người vĩ đại này, về sau thật sự cũng chỉ có chính mình, cũng hoàn toàn thuộc về chính mình .
Nước mắt bất tri bất giác thấp hốc mắt, Vương gia là người đầu tiên liền chú ý tới , không e dè ở khóe mắt thấp lạc của Thanh Vân khẽ đặt một chiếc hôn, thanh âm ôn nhu xuyên thấu màng tai chạm khẽ vào tâm linh: “Vân nhi, ta hứa ngươi cả đời, tuyệt không đổi ý.”
Ngày tốt cảnh đẹp, động phòng hoa chúc.
Tẩm lâu Vương gia hôm nay biến thành hỉ phòng, Thanh Vân từ hôm nay trở đi rời khỏi hi xuân viên, chính thức trở thành chủ mẫu của Lộc thân vương phủ.
Đỏ thẫm hoa chúc, Thanh Vân mặt đỏ giơ lên chén rượu, cánh tay cùng Vương gia giao nhau , uống hết chén rượu giao bôi đầy ý nghĩa . Vừa buông chén rượu, Vương gia liền nóng vội ôm lấy Thanh Vân, bạc thần bắt được đôi môi đỏ mọng, kéo thân mình có chút xụi lơ của Thanh Vân hướng tân giường đi đến. Aó gối cùng chăn nệm đỏ thẫm trên mặt có thêu uyên ương hí thủy , đây là thành quả do Thanh Vân nương cùng Đồng Quế mất hết ba ngày để làm , bên trong thẩm thấu mẫu thân thật sâu chúc phúc.
Cởi ra từng tầng từng tầng quần áo, hai người rốt cục lỏa trình bên nhau . Liên tục vài ngày không có thân thiết quá người yêu . bây giờ giống như nhiệt hỏa đốt ngươi , hận không thể đem chính mình nhiệt tình toàn bộ nhiên tẫn.
Giao triền chính là thân thể, phát ra chính là rên rỉ, tích lạc chính là mồ hôi, phóng thích chính là tình cảm mãnh liệt… Hai cái nam nhân yêu nhau tại đêm động phòng hoa chúc của chính mình chính đại quang minh yêu thương đối phương, giống như đối phương là mĩ thực tối ngon nhất trên đời , như thế nào ăn cũng ăn không đủ; là trên đời tối thượng thừa bảo thạch, như thế nào sờ cũng sờ không đủ; là trên đời xinh đẹp nhất phong cảnh, như thế nào xem cũng xem không đủ…
Đêm dần dần qua đi, ở phía chân trời gợn lên một đoàn hồng sắc nhợt nhạt , thanh âm trong tân phòng mới chậm rãi đình chỉ. Một tia như có như không nỉ non mơ hồ truyền đến:
“Vân nhi, ta yêu ngươi!”
“Lộc, ta cũng yêu ngươi!”
…
. . . Hoàn. . .