Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 22: Chương 22: Đùa giỡn






Mỹ Nhân lâu ở kinh thành phồn hoa quả nhiên khác một trời một vực với Tùng thành. Màn trướng sa phủ dù ở phòng hạng thường cũng đã là loại thượng đẳng, ngay cả chén trà cầm lên cũng phải suy ngẫm một chút về xuất xứ của nó. Hồ Thủy Linh ngồi trong căn phòng thượng hạng dành riêng cho nàng, ngó nghiêng đánh giá một hồi mới cảm thán cầm sổ sách hơn nửa tháng qua lên xem xét.

Bất giác màn trướng hơi được nhấc lên, một mỹ nhân mặc lam y kính cẩn khom mình hành lễ.

“Chủ nhân, kẻ đó đã đến.”

Hồ Thủy Linh ậm ừ vài tiếng nho nhỏ, phẩy tay bảo nàng lui ra, sau đó chậm rãi đứng dậy, vươn vai làm vài động tác khởi động rồi ung dung bước xuống lầu.

Bên dưới, một đám đông quần là áo lụa đang trật tự ngồi hướng về phía sân khấu giữa sảnh chính, chăm chú xem kịch. Mấy tiết mục kịch này đã được nàng biến tấu từ mấy bộ truyện từng đọc qua trong thời hiện đại, từ Romeo Juliet cho đến Trà Hoa Nữ rồi nhảy sang cả mấy bộ phim truyền hình lâm ly bi đát hay chiếu trên TV mà những lúc cải trang thi hành nhiệm vụ nàng đã tình cờ xem qua.

Ngồi trong sảnh xem kịch có đủ các loại thành phần được chia ra thành từng khu vực rõ rệt. Giới bình dân ngồi ở vị trí xa nhất trên những băng ghế dài bằng gỗ thường, gần sân khấu là các vị công tử, tiểu thư, mệnh phụ phu nhân, mỗi nhóm ngồi thành một bàn có phục vụ nước uống cùng bánh ngọt. Ngoài ra, trên lầu một là những khoang phòng riêng biệt giống cách thiết kế ở các nhà hát opera dành riêng cho những vị quyền cao chức trọng. Dĩ nhiên đãi ngộ cùng tùy theo giá tiền mà quy định, thời đại nào cũng thế, cái gì cũng có cái giá của nó.

Hồ Thủy Linh bước vào một khoang phòng riêng, mỹ nhân mặc lam y lúc nãy đã đứng chờ sẵn, thấy môn chủ bước vào liền hơi đánh mắt về một bàn gần sân khấu nhất. Hồ Thủy Linh dựa người vào lan can, nhìn nam nhân mặc bộ trang phục màu trắng ngồi cạnh một nữ tử xinh đẹp thì hơi nhíu mày.

“Ngồi cạnh hắn là ai?”

“Bẩm chủ nhân, là thê tử mới cưới của hắn.”

Nàng vừa nói vừa dâng lên một quyển sổ khá mỏng, Hồ Thủy Linh cầm lấy, lật xem vài trang sau đó bỏ xuống.

“Thú vị đấy!”

Nàng đưa tay chạm khẽ lên môi, thâm trầm cười lạnh một tiếng, nghĩ đến nam nhân nhu nhược kia lại chính là nguyên nhân làm Phụng Phi Vũ chịu thống khổ khiến lửa giận trong lòng nàng dâng cao. Nàng càng nhìn lại càng chướng mắt, Phương Tử Nam này là đệ nhất tài tử ở kinh thành, tài năng thì chưa biết, độ ẻo lả thì có thừa. Cũng có thể Hồ Thủy Linh nàng ghét ai ghét cả tông ti họ hàng nên cho dù có là đại mỹ nam đứng trước mặt vẫn chẳng khác nào bịch rác thối, càng nhìn càng bẩn mắt, cuối cùng không chịu được nữa, quay người nói nhỏ gì đó vào tai Y Y, sau đó rời đi.

Vừa nhấc chân được vài bước, lỗ tai thính như mèo của nàng liền bị hấp dẫn bởi tiếng nói rất quen thuộc truyền ra từ một phòng thượng hạng gần đó. Mâu quang chợt lóe lên một tia tinh nghịch, nàng nhón chân chạy như bay về phòng mặc những ánh nhìn kinh ngạc dõi theo đằng sau.

Vân Thuận Đế hôm nay tâm tình khá tốt, sau khi bãi triều liền lôi lôi kéo kéo vị hoàng đệ lúc nào cũng như tảng băng đến Mỹ Nhân lâu ngắm mỹ nhân. Vân Thuận Đế vốn nổi tiếng đào hoa, hậu cung của hắn mỹ nhân nhiều vô số. Chỉ cần nghe nơi nào ở kinh thành có mỹ nhân, hắn sẽ liền xuất hiện.

Phụng Phi Vũ bị lôi đi một cách bất đắc dĩ đành hầm hừ ngồi xuống, bất mãn nhìn ra bên ngoài cửa sổ không nhìn đến các ca kỹ đang nhảy múa trong phòng. Tiếng đàn sáo réo rắt không lay chuyển được hắn, giờ đây trong đầu hắn tràn ngập hình bóng nữ nhân mà hắn yêu, nghĩ đến đây bất giác hắn lại nhếch mép cười. Vân Thuận Đế tiện mắt liếc nhìn cũng bị nụ cười hạnh phúc hiếm thấy của hắn dọa cho đứng hình. Chén rượu nghiêng nghiêng dừng lơ lửng giữa không trung khiến rượu đổ tràn cả ra ngoài, một mỹ nhân ngồi cạnh liền nhanh tay lẹ mắt lau đi. Vân Thuận Đế ẩn ẩn ý cười, cũng không quản người kia mơ nghĩ cái gì, tiếp tục híp mắt nhìn lũ ca kỹ trước mặt.

Một lát sau, cánh cửa phòng khẽ mở, một nha hoàn vận hồng y khép nép bước vào, quỳ phục dưới sàn, cung kính nói.

“Quan nhân, Nguyệt Quế cô nương đã tới.”

Nhãn tình của Vân Thuận Đế ngay lập tức sáng rỡ, bất giác ngồi thẳng lưng nhìn ra cửa. Nghe đồn Nguyệt Quế cô nương không những là một tuyệt thế giai nhân mà còn tài năng xuất chúng, kỹ năng múa khiến người xem như say mà mê luyến.

Một bóng dáng cao gầy mặc váy áo nguyệt sắc đính chỉ vàng yểu điệu bước vào, tay áo rộng khép lại che ngang mặt khiến không ai nhìn rõ được mỹ dung của nàng. Nàng từ tốn quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Nha hoàn mặc hồng y đứng cạnh khom lưng nói.

“Bẩm khách quan, Nguyệt Quế cô nương bẩm sinh đã không nói được, xin thứ cho nàng không thể chào hỏi.”

Vân Thuận Đế hơi giật mình ngạc nhiên, nhìn nữ nhân đang cúi đầu khom lưng trước mặt, tin tức của hắn hình như không nhắc đến chuyện nữ nhân kia không nói được. Nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn đã liền khôi phục vẻ thản nhiên, ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên mặt bàn bằng gỗ thượng đẳng bên cạnh, phóng khoáng lên tiếng.

“Nguyệt Quế cô nương, mời đứng lên.”

Nguyệt Quế hơi nghiêng mình làm một cử chỉ biết ơn rồi từ tốn đứng dậy. Bàn tay cũng từ từ hạ xuống trước cái nhìn đầy háo hức của Vân Thuận Đế, nhưng rất nhanh đã thấy một thứ biểu tình thất vọng trên khuôn mặt hắn.

Nguyệt Quế cô nương là hoa khôi của Mỹ Nhân lâu, rất hạn chế tiếp khách, số lượng người được chứng kiến dung nhan của nàng cũng vô cùng ít nên lời đồn về nàng thực sự vô cùng phong phú. Vân Thuận Đế cứ ngỡ được diện kiến mỹ nhan tuyệt thế, ai ngờ nàng lại dùng một lớp sa mỏng đồng màu với y phục che ngang mắt khiến hắn không nhìn hết được dung nhan của nàng.

“Mỹ Nhân lâu cũng thật keo kiệt, đến hoa khôi của mình mà cũng không để người khác được thưởng thức.”

Hắn bực dọc lên tiếng, nhấc chén ngọc uống cạn một hơi. Nguyệt Quế cô nương chỉ hơi mỉm cười, lại cúi mình như biết lỗi. Vừa lúc đó, cửa lại mở ra, một đám nha hoàn mặc thanh y bước vào mang những kệ cùng trống đủ kích thước, cẩn thận đặt vào những vị trí đã định trước. Vân Thuận Đế ngay lập tức bị một màn trước mặt hấp dẫn, vẻ bực dọc cũng nhanh chóng biến mất, ánh mắt lại ngời sáng đầy tò mò. Phụng Phi Vũ nãy giờ tuy nhìn ra ngoài nhưng động tĩnh bên trong vẫn nghe không sót, hắn chỉ hơi liếc mắt nhìn đám người bận rộn chuẩn bị, lại nhìn Nguyệt Quế cô nương đang cúi đầu đứng giữa phòng giây lát rồi nhàm chán quay về phía cửa sổ.

Tiếng đàn sáo trong giây lát lại réo rắt vang lên. Nguyệt Quế cũng chậm rãi di chuyển theo từng nhịp phách, động tác nhấc tay nhấc chân ma mị đầy quyến rũ, nàng xoay vài vòng trong phòng, sau đó tao nhã vung tay, áo choàng khoác bên ngoài nhanh chóng rơi xuống. Vân Thuận Đế như hít phải luồng khí lạnh, ánh mắt như say như mê đầy thưởng thức.

Bên trong áo choàng là một bộ váy áo bằng sa mỏng đồng màu nhưng lại không có tay. Đôi tay thon dài trắng như bạch ngọc loang loáng vung lên xuống, theo nhịp nhạc mà mỗi lúc một nhanh dần. Hai cánh tay trắng ngần mềm mịn chỉ dùng một dải lụa mỏng choàng quanh, da thịt như ẩn như hiện khiến nhãn tình Vân Thuận Đế càng thêm sáng rực. Nàng xoay thêm vài vòng, lúc này tiết tấu nhạc đã vô cùng dồn dập, cùng lúc dải lụa trên tay nàng mạnh mẽ tung ra về hai phía, đánh lên mấy cái trống để sẵn hai bên phòng, hòa cùng giai điệu tạo cảm giác chẳng khác nào trống trận hành quân.

Vân Thuận Đế rời xa chốn trận mạc đã lâu, nay nghe thấy tiếng trống dồn dập thì cảm giác như sống lại ngày xưa, khí thế bừng bừng nhìn dải lụa như có ma lực, hết đánh bên này lại đánh sang bên kia, cảm thán vỗ tay khen.

“Đẹp, rất đẹp.”

Phụng Phi Vũ một vẻ lạnh nhạt cũng bị tiếng trống kia thu hút. Hắn hơi quay đầu lại nhìn, thấy đôi tay trắng nõn kia thì có chút giật mình. Bất giác, hắn quay hẳn cả người lại, nhìn chăm chú nữ nhân đang nhảy múa trước mắt. Nàng đang xoay người như bông vụ khiến hắn không nhìn rõ được mặt nàng, lại thêm dải lụa che mắt đáng ghét kia, nhưng nàng mỗi lúc càng tiến gần đến chỗ hắn, một mùi hương quen thuộc liền xuất hiện. Khuôn mặt trầm tĩnh của Phụng Phi Vũ thoáng chốc đỏ bừng, vung tay đánh về phía nàng.

Vân Thuận Đế đang say sưa thưởng thức thì bị động tác bất ngờ của Phụng Phi Vũ làm giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền đưa tay chạm vào chuôi kiếm vẫn giấu trong áo choàng đề phòng. Chỉ thấy áo choàng của Phụng Phi Vũ vung lên, rất nhanh quấn chặt lấy Nguyệt Quế, Phụng Phi Vũ ôm chặt nàng vào lòng, muốn dùng thân thể cao lớn của hắn che khuất tầm nhìn của những gã nam nhân ở đây. Cả một đám há hốc mồm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tiếng gầm giận dữ đầy sát khí của hắn dọa cho chạy đến không còn một mống.

“Cút hết khỏi đây cho ta!”

Vân Thuận Đế thấy sự tình trước mắt, dù ngạc nhiên nhưng tâm tình cũng buông lỏng, tay lại nhàn nhã cầm chén ngọc lên thưởng rượu, mặc cho hoàng đệ tự do phát tác, lòng lại tự hỏi không biết nữ nhân kia là ai mà có thể khiến hắn mất bình tĩnh đến thế.

Căn phòng rất nhanh đã khôi phục lại sự tĩnh lặng. Phụng Phi Vũ dùng áo choàng bọc kín lấy nữ nhân nghịch ngợm kia, nhanh tay tháo luôn lớp lụa bịt ngang mặt của nàng. Một đôi mắt màu hổ phách tinh nghịch long lanh nhìn hắn, Hồ Thủy Linh cười lên khe khẽ trước vẻ mặt như muốn giết người của hắn.

“Còn tưởng chàng không chịu quay lại nhìn chứ.”

“Tiểu quỷ, ai cho phép nàng ăn mặc thế này…”

“Ây da da…” Nàng nhanh như chớp ôm lấy khuôn mặt được dịch dung cẩn thận lúc này đang tràn ngập sắc giận của hắn, kéo đến sát mặt nàng làm nũng. “Đừng giận mà, ta chỉ là muốn múa cho chàng xem một chút thôi mà. Đừng giận mà, đừng giận mà, ta biết lỗi rồi.”

Nàng vừa làm một vẻ mặt vô tội vừa dùng tay vuốt lại đường nét dữ tợn trên mặt hắn, còn tiện tay nhéo nhéo má hắn chơi đùa. Phụng Phi Vũ tuy lửa giận ngùn ngụt nhưng lúc nào đối mặt với nàng, lòng hắn cũng đều mềm nhũn, cuối cùng đành kéo tay nàng xuống giấu vào áo choàng, hừ khẽ.

“Tiểu yêu tinh.”

“Này, đệ có thể vui lòng nhớ đến vị đại ca này của đệ hay không a?”

Vân Thuận Đế được một trận rửa mắt thỏa thích, uống hết một bình rượu vẫn thấy hai người kia chả coi hoàng đế hắn ra cái gì, cuối cùng chịu không nổi đành lên tiếng. Phụng Phi Vũ liếc mắt nhìn hắn khinh thường, nếu không nể hắn là hoàng huynh có lẽ giờ này đã bị đem ra móc mắt vì dám nhìn chằm chằm hai cánh tay trần của nàng rồi. Vân Thuận Đế cũng quăng lại một ánh mắt xem thường, nhàn nhạt nhìn Phụng Phi Vũ ngồi lại chỗ cũ, hai tay vẫn ôm chặt lấy nữ nhân của hắn, đặt nàng ngồi an ổn trong lòng, nhìn cảnh đó, Vân Thuận Đế vừa thấy hứng thú dào dạt lại vừa thầm cảm thán cái câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vừa ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng đã liền vứt hết cả tình huynh đệ.

“Đệ có nên nói cho ta biết một chút về nàng hay không?”

Vân Thuận Đế chỉ chỉ nữ nhân trong lòng hoàng đệ, giờ đây nhìn kỹ thì thấy nàng ta có vẻ quen mắt vô cùng. Nhưng Vân Thuận Đế hắn một khi đã nhìn thấy mỹ nhân nào thì nhất quyết không bao giờ quên, tại sao lại không thể nhớ ra nàng này là ai. Hồ Thủy Linh có chút oán giận nhìn Vân Thuận Đế, hơi chu môi trách móc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.