“Chân không nhanh bằng ta, đầu óc cũng có vẻ chậm chạp hơn ta. Hoàng Thượng, ta nghĩ ngài nên tu luyện lại đi.”
Vân Thuận Đế giật mình nhìn nàng, cái giọng điệu coi trời bằng vung quen thuộc kia, hắn cũng đâu có lạ.
“Ngươi… ngươi là… Hồ Hiểu Minh? Làm sao có thể? Không phải ngươi đã đi rồi sao?”
Phụng Phi Vũ nghe hắn nói liền trừng mắt nhìn hắn một cái, lần này trở về mọi thứ liên quan đến nàng đều bị hắn bưng bít hết, ngay cả hoàng huynh của hắn cũng chưa biết gì, vẫn nghĩ hắn gặp cơ duyên mà giải được độc, còn Hồ Hiểu Minh cũng đã đi mất. Hồ Thủy Linh nghe hắn nhắc đến cũng nộ khí xung thiên, bất chấp thân phận cao quý của hắn, trừng mắt nói.
“Hừ, Hoàng thượng thật sự quá tài giỏi, chọn ngay tâm phúc dưới quyền của Thái hậu, nếu không phải ta vô tình tìm được cách giải độc, e là không có cái cảnh này đâu.”
Nói xong, nàng vẫn còn chút bực tức, không chút e dè dùng khẩu hình mắng hắn “Ngu ngốc!”. Phụng Phi Vũ mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, dù sao chuyện tốt hoàng huynh gây ra, hắn còn chưa tính sổ đâu, cứ thế mắt điếc tai ngơ ngồi uống rượu, mặc hai người kia gầm ghè nhìn nhau. Vân Thuận Đế bị mắng đến choáng váng, lại còn có người dám vuốt râu hùm nói hắn “ngu ngốc”, từ trước đến nay e chỉ có một người là nữ nhân trước mặt. Bất quá, hắn thích.
“Ngươi thật là nữ nhân?” Vẻ mặt không chút giận dữ của hắn khiến Hồ Thủy Linh hơi bất ngờ, nàng mím môi.
“Hoàng thượng muốn ta chứng minh sao?”
“Nàng dám.”
Phụng Phi Vũ thấy nàng động đậy định cởi áo choàng xuống thì hai tay liền đè chặt, trừng mắt nhìn nàng. Tiểu nữ nhân trong lòng liền rụt cổ, le lưỡi.
“Không dám.”
Đổi lại là một tràng cười sảng khoái của Vân Thuận Đế. Lần đầu tiên hắn thấy được những vẻ mặt khác nhau trên người Phụng Phi Vũ, quả thật là dịp may hiếm có. Lại còn được nhìn cảnh hoàng đệ của mình tỏ vẻ ghen tuông chiếm hữu, không còn vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập cô đơn cùng thống khổ, lòng hắn cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn. Chỉ mong nữ nhân này chính là hạnh phúc chân chính mà hoàng đệ yêu quý của hắn đã chờ đợi bao lâu nay. Hắn còn đang ý cười đầy mặt lại liền nghe thấy tiếng nói châm chọc của Hồ Thủy Linh.
“Hoàng thượng, thua một nữ tử ngài còn cười được sao?”
Lập tức, gân xanh lại nổi đầy trên trán hắn.
---------------------------------------
Triệu Lệ Chi ngồi thần người trong khuôn viên đơn giản của khu biệt giam. Có lẽ nàng là tội nhân được ưu ái nhất từ trước đến nay của Lạc Thiên quốc. Sau khi hạ độc Phụng Phi Vũ, hắn liền giam giữ nàng tại một tiểu viện bí mật, ngày đêm canh giữ sát sao, đến tự sát cũng thành chuyện bất khả kháng. Cứ thế, Triệu Lệ Chi một mình sống trong tiểu viện ấy đã hơn 3 tháng, mọi tin tức bên ngoài đều hoàn toàn không biết.
Thời gian đầu nàng còn khóc nháo, tìm cách chọc giận đám thủ hạ của Phụng Phi Vũ, suốt ngày chửi mắng chủ tử của chúng, còn bảo mong chờ được thấy bộ dạng sống dở chết dở của hắn. Chỉ có điều đám thủ hạ này dường như bị điếc, mặc nàng mắng nhiếc chửi rủa, vẫn án binh bất động, lông mày cũng không thèm nhếch lấy một cái. Khóc nháo chán, nàng chuyển qua đòi sống đòi chết nhưng đều thất bại. Cuối cùng chỉ có thể yên lặng sống qua ngày, chờ đến lúc được nhìn thấy lũ kia xanh xám mặt mày khi nghe tin chủ tử qua đời để nàng được hả hê. Có điều thời gian lại trôi qua quá chậm chạp, ba tháng mà đằng đẵng như ba năm, nàng bắt đầu sốt ruột cùng chút tuyệt vọng. Tình nhân của nàng đã hứa sẽ cứu nàng, vì sao đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện? Bách Độc trong vòng 2 tháng sẽ giết chết người, tại sao đến giờ vẫn không chút biến động?
Triệu Lệ Chi càng nghĩ thì càng rối loạn, đầu mày thanh tú nhíu khẽ càng khiến mỹ dung thêm băng lãnh mị hoặc. Hay Phụng Phi Vũ định giam giữ cho nàng chết già ở đây? Lại nhớ đến bản thân nàng là đại tiểu thư của Triệu tướng quân uy danh lẫm liệt, lại còn là chính phi được Thái hậu tứ hôn cho nên Phụng Phi Vũ cũng vì thế mà không dám động đến nàng? Nhớ đến hắn, nàng lại cười mỉa mai khinh thường, nam nhân suốt ngày im lìm như đá kia, vẻ mặt lại nghiêm nghị đến đáng sợ, ngay cả băng mỹ nhân như nàng còn chịu không nổi sự lạnh nhạt của hắn. Dù hắn rất sủng nàng, nàng muốn gì hắn đều đáp ứng nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Nàng ghét nam nhân không có chính kiến, chỉ vừa nghe Thái hậu nói đã vội gật đầu đồng ý, còn không cần để ý xem người mình sẽ lấy là ai. Trái ngược với nam nhân kia của nàng.
Nghĩ đến hắn, khuôn mặt lạnh lùng xanh xao hơi biến đổi, một nét nhu hòa đầy tình ý liền hiển hiện. Phương Tử Nam cùng nàng tâm linh tương thông, nàng đối một câu, hắn lại đối một câu, ý tình nồng đượm, cứ ngỡ mọi chuyện đã an bài, nàng chỉ cần chờ hắn đến ngỏ lời sẽ liền làm thê tử của hắn. Thật không ngờ Triệu Thái Hậu, vốn là cô cô họ xa của nàng trong lúc vui miệng liền đem nàng gả cho Định Vương Gia. Một đạo thánh chỉ ban xuống, nàng chỉ có thể căm hận bước về làm thê tử của người khác. Nàng hận, hận cả cái gia đình hoàng thất đem chuyện hôn nhân cả đời của người khác ra làm trò đùa, nhưng nữ tử yếu đuối như nàng thì làm được gì. Cuối cùng, mọi oán hận đành trút lên người Phụng Phi Vũ. Mấy lần nàng hãm hại hắn đều biết nhưng lại không nói khiến nàng càng thêm đắc ý, tự cho Phụng Phi Vũ là một gã nam nhân nhu nhược chỉ biết bám váy mẹ. Cuối cùng nàng cũng gặp được Phương Tử Nam, hắn than thở nhớ thương nàng, sống không có nàng thà chết còn hơn rồi đưa cho nàng Bách Độc, thế thốt chỉ cần nàng dùng cái này hạ độc Phụng Phi Vũ, hắn sẽ có cách cứu nàng ra..
Triệu Lệ Chi mãi nhớ lại chuyện trong quá khứ, không để ý một nam nhân mặc bạch y đã tiến đến đứng cạnh nàng từ lâu. Lúc nàng nhận ra, định há miệng hô lên một tiếng thì nam nhân kia đã vội bịt miệng nàng lại, hạ thấp giọng thầm thì.
“Triệu tiểu thư, Phương công tử nhờ ta đến cứu tiểu thư.”
Triệu Lệ Chi vừa nghe thì ánh mắt liền hiện lên kinh hỉ. Nàng gật đầu nhè nhẹ, chờ bàn tay của hắn rời khỏi mặt mình thì nước mắt đã lưng tròng, xúc động thầm thì.
“Cuối cùng chàng cũng đến. Ta biết chàng không quên ta mà.”
“Triệu tiểu thư, ta sẽ đưa tiểu thư ra khỏi đây, đến một nơi an toàn chờ trước, Phương công tử sẽ đến gặp tiểu thư ngay.”
Triệu Lệ Chi vui mừng nhấc chân định bước thì chợt khựng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân kia, ngập ngừng muốn hỏi. Hắn như hiểu nàng muốn nói gì, nhanh chóng rút ra một khối ngọc bội màu xanh vô cùng quen thuộc.
“Triệu tiểu thư, đây là tín vật Phương công tử nhờ tại hạ chuyển cho tiểu thư.”
Triệu Lệ Chi thấy khối ngọc bội thì liền cầm lấy, nâng niu trong tay không ngớp. Sau đó ngước mắt lên, mỉm cười nói.
“Đi thôi.”
Bạch y nam nhân khẽ cúi mình nói “Thất lễ” rồi ôm nàng khinh công ra khỏi tiểu viện. Gió thổi vù vù bên tai, cảnh vật loang loáng ẩn hiện trước mắt, Triệu Lệ Chi được ôm đến một khách điếm nhỏ nằm ở phía Tây của kinh thành. Bạch y nam nhân sau khi an bài cho nàng xong thì dặn dò.
“Triệu tiểu thư, Phương công tử sẽ sớm đến tìm tiểu thư. Xin tiểu thư ở yên đây, đừng đi đâu cả.”
Triệu Lệ Chi lúc này đã quá vui mừng, cũng không quản căn phòng quá nhỏ bé lại sơ sài, gật đầu vài cái, ngoan ngoãn chờ trong phòng nhìn hắn khinh công mất dạng.
Một ngày dài chờ đợi, Triệu Lệ Chi đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới do bạch y nhân mang tới, trang điểm thật lộng lẫy rồi hồi hộp chờ đợi. Chỉ là nàng chờ mãi chờ mãi, đến khi trời đã nhá nhem tối mà hắn vẫn chưa thấy tăm hơi. Nàng có chút sốt ruột nhưng cũng không dám ra ngoài, sợ bị người của Phụng Phi Vũ bắt được.
Phòng của Triệu Lệ Chi nằm ở tầng hai, đối mặt với mặt hông của Mỹ Nhân lâu nổi tiếng của kinh thành. Từ phòng nàng có thể nhìn thấy được đại sảnh cùng một vài phòng hạng thường, chờ mãi cũng nhàm chán, nàng liền bắt ghế ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ngắm những vị cô nương quần là áo lụa mời mời chào chào những vị khách quan ghé đến Mỹ Nhân lâu. Càng ngày thì nét mặt lại càng thêm khinh thường, lũ tiện nhân kia suốt ngày đon đả chào mời, thật không biết ngượng, làm xấu mặt nữ nhân, chỉ có điều lúc này buồn không có gì làm, nàng cũng chỉ có thể nhìn vơ vẩn để giết thời gian.
Bất giác, màn trướng của một gian phòng được chậm rãi kéo lên thu hút sự chú ý của nàng. Nàng tò mò đưa mắt nhìn vào trong, ngay lập tức tim như bị ai đó bóp nghẹt, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc. Nàng chớp mắt, có chút không tin tưởng vào chính mình, đưa tay lên dụi mắt vài cái, sau đó mở ra, cảnh tượng kia vẫn hiển hiện.
Trong gian phòng kia, Phương Tử Nam ngồi ngã ngớn trên trường kỷ, trái ôm phải ấp hai mỹ nhân đầy mị hoặc, quần áo xốc xếch để lộ cả lồng ngực gầy gò trắng nhợt, mắt nhìn chằm chằm ca kỹ đang nhảy múa trước mặt như muốn lột trần từng mảnh áo trên người nàng ra. Còn đâu mỹ nam tử tài hoa tuyệt thế, hào hoa phong nhã đối đáp văn chương, thưởng trà cùng nàng dưới ánh trăng. Còn đâu nam nhân buồn bả nắm tay nàng thề non hẹn biển. Triệu Lệ Chi càng nghĩ lại càng tức, cũng chưa kịp suy nghĩ đã liền nhấc váy rời khỏi phòng.
Những bông tuyết trắng xóa đầu mùa đông đã bắt đầu rơi từ khi nào. Một số người đi đường dừng lại, đưa tay đón những bông tuyết đầu mùa, cùng lúc, một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, xiêm y lộng lẫy nhưng vẻ mặt lại hầm hè đáng sợ, chân đạp mạnh lên nền đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, thẳng hướng Mỹ Nhân lâu mà đi đến.
Triệu Lệ Chi đi rất nhanh, vừa đến cửa Mỹ Nhân lâu cũng mặc kệ những ánh mắt vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn nàng, xăm xăm bước về phía căn phòng có Phương Tử Nam kia. Nàng không chút chần chừ, dùng khí lực mạnh nhất mà kéo tung hai cánh cửa, giận dữ bước vào.
Phương Tử Nam cơ bản đang mãi ngắm mỹ nhân, cũng không để ý xung quanh, mãi đến khi thấy ca kỹ đang múa thốt lên một tiếng hoảng sợ thì hắn mới quay đầu lại nhìn. Ánh mắt mê ly vừa thấy bóng dáng của Triệu Lệ Chi thì ngay lập tức trợn tròn, miệng mồm há hốc nói không thành câu.
Triệu Lệ Chi chính mắt nhìn thấy toàn cảnh, lòng đau như xát muối, lệ nóng lưng tròng, bước đến một bước nhìn nam nhân mà nàng yêu hai tay vẫn đặt trên người kỹ nữ, đau khổ thốt lên.
“Tại sao?”
“Ngươi… không phải… ngươi đã… đã…”
Phương Tử Nam lắp bắp nói, trong lòng vẫn luôn đinh ninh Triệu Lệ Chi đã chết dưới kiếm của Phụng Phi Vũ từ lâu. Triệu Lệ Chi quỳ sụp xuống trước mặt hắn, khóc đến hoa rơi nước chảy.
“Ta đã vì chàng làm những việc tày đình như thế. Tại sao chàng lại đối với ta tàn nhẫn thế này? Chàng có biết ta đợi chàng mòn mỏi thế nào hay không? Vì sao chàng lại không tới? Chàng không biết tâm ta luôn đặt trên người chàng sao, vì sao chàng lại nỡ đối xử với ta như thế? Tử Nam!”
Phương Tử Nam lúc đầu bị dọa không ít, giây lát đã hồi phục lại tinh thần, khép lại cổ áo, phất tay đứng dậy tránh xa nàng ta ra một chút, vẻ mặt chán ghét.
“Vì sao ư? Vì… vì tàn hoa bại liễu như ngươi ta không cần.”
Triệu Lệ Chi bị lời nói của Phương Tử Nam làm cho ngây ngẩn, sau đó lại càng khóc lớn hơn, nàng dùng cả tứ chi mà bò đến níu chặt lấy gấu quần hắn không buông.
“Ta là tàn hoa bại liễu sao? Chàng biết rõ tất cả, ta không yêu tên vương gia khốn kiếp kia, ta không cho hắn đụng vào người ta, tâm ta giao cho chàng, ngay cả sự trong sạch của ta cũng đã giao cho chàng, ta vì chàng không tiếc hy sinh mạng sống tìm cách hãm hại hắn, tại sao chàng một bước phủi sạch mọi thứ, tại sao?”
Triệu Lệ Chi đau lòng mà khóc ròng lên, Phương Tử Nam giơ chân định đá nàng đi thì đã bị một tiếng “Ồ” vang dội từ bên ngoài đánh vào. Hắn giật mình nhìn ra cửa, mới phát hiện Triệu Lệ Chi giận quá mất khôn lúc vào không hề khép cửa lại, không những thế, chẳng biết có ai đã “tốt bụng” tháo luôn mấy cánh cửa còn lại, biến căn phòng thành một sân khấu nhỏ, khách tại Mỹ Nhân lâu đa phần đều là quý tộc hoặc trung lưu, ai chẳng biết Triệu Lệ Chi và Phương Tử Nam là ai, giờ lại được biết một đống bí mật kinh khủng, không khỏi cảm thán mà cùng ồ lên.
“Thì ra trước giờ lời đồn là có thật.”
Đâu đó trong đám khách nhân đang hóng chuyện đứng chen chật khắp các hành lang, một gã nam tử lên tiếng. “Ta nói Định Vương cũng thật là đáng thương, lấy một người vợ vô liêm sỉ, không những thông dâm mà còn muốn hại chết chồng. Triệu gia thật không biết dạy con.”
“Này, ta nghe bảo Định Vương vô cùng sủng ái nàng, thật không ngờ nàng lại lấy oán trả ơn như thế.”
“Ngươi không biết sao, ta nghe bảo Vương gia yêu chiều nàng vô cùng, biết nàng có ý với người khác vẫn một mực sủng ái. Thật là đáng giận thay.”
“Dạo này có lời đồn Vương gia vì chính phi mà bệnh một trận thập tử nhất sinh, ta nghĩ hoàn toàn là có căn cứ, có khi cũng do tiện nhân kia hãm hại nên ngài mới như thế…”
Một đám người được dịp, ngươi một câu, ta một câu, lời nào cũng đều thấy bất bình thay cho Định Vương, đem Triệu Lệ Chi nói không biết thành ra cái gì rồi. Phương Tử Nam thấy biến, giật tay nàng ra, vội vàng chạy trốn không sủi tăm. Triệu Lệ Chi trong lúc nóng giận, tự bôi tro trát trấu vào mặt, vừa nhục nhã vừa ê chề lại vừa đau lòng tình lang, hai chân đứng cũng không vững, cứ thế ngồi bệt trong phòng ôm mặt khóc rống.
“Vương phi, à không, phải gọi là Triệu đại tiểu thư, tiểu thư muốn khóc thì mời ra ngoài hãy khóc, bổn lâu còn việc làm ăn trước mặt nữa.”
Một âm thanh có phần quen thuộc vang lên, Triệu Lệ Chi ngẩng đầu nhìn bạch y nam nhân từng cứu nàng đi đang đứng trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt cùng hả hê. Nàng tái mặt, nhanh chóng hiểu mình đã bị gài bẫy, chỉ tay về phía hắn, run rẩy nói.
“Ngươi… ngươi…”
“Ây da, Triệu đại tiểu thư còn không mau đi, hay là ngài đứng không vững, ta cho người vác ngài ra ngoài vậy.”
Nhạc Vô Thường tựa tiếu phi tiếu, vỗ tay một cái, hai nha hoàn lực lượng đã xuất hiện áp sát bên cạnh Triệu Lệ Chi. Sắc mặt tuyệt mỹ càng thêm đỏ bừng vì giận dữ, nghiến răng quát khẽ.
“Ta là Định Vương phi, ngươi dám làm gì ta.”
“Ai, Triệu đại tiểu thư bỏ theo tình lang lâu ngày hình như không biết chuyện gì rồi, ta có một người thân làm quan tứ phẩm trong triều, hắn nói sáng nay Định Vương đã dâng hưu thư, hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu rồi. Chắc ngày mai Triệu gia sẽ nhận được hưu thư thôi. Triệu đại tiểu thư không cần gấp gáp. Mời.”
Hai nha hoàn không nói một tiếng, kèm chặt hai bên Triệu Lệ Chi lôi ra cửa sau, mặc cho nàng gào khóc, chửi rủa. Đám đông vẫn nán lại xem kịch hay, lời bàn tán lại càng thêm xôn xao, xôn xao…