Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 14: Chương 14: Hắc y nhân






Học chữ, học chữ a~ thôi giết người luôn đi cho nhanh. Đường đường một đại sát thủ nói rành mạch năm, sáu thứ tiếng quốc tế như nàng lúc này lại cong lưng ngồi học từng chữ một cách khó nhọc. Học chữ cũng không đến nỗi khó, chữ của Lạc Thiên quốc hơi giống kiểu chữ Phạn cổ, lúc trước nàng từng giả làm một nhà khảo cổ nên từng học qua, nhưng giờ đã quên gần hết. Hơn nữa trước kia là học để nhận mặt chữ chứ không bao giờ viết, đến khi cầm bút lông lên mới biết là khó thế nào.

Hồ Hiểu Minh bị Phụng Phi Vũ bắt luyện chữ từ đầu ngày cho đến tận khi hắn phê duyệt xong đống tấu chương bị tồn đọng kia mới được nghỉ tay, bên ngoài sắc trời đã nhuộm một màu đỏ của hoàng hôn từ lâu. Nàng được tha bổng, nhanh chóng quăng bút lông xuống một bên, biếng nhác dựa lưng vào ghế, le lưỡi thở phì phì.

“Trời ạ, giết người!”

Phụng Phi Vũ đang nhấc chân bước ra khỏi thư phòng, nghe một tiếng hô nho nhỏ của nàng sau lưng thì chợt quay ngược lại vào trong, sừng sững đứng trước kẻ đang ngồi ngã ngớn trên ghế. Hồ Hiểu Minh thấy thế liền ngồi bật dậy, nhe răng cười lấy lòng.

“Phượng huynh, còn gì dạy bảo?”

Hắn không thèm nói, đưa mắt nhìn về phía cây bút bị quăng lăn lóc một góc rồi lại nhìn nàng. Nàng giật mình đánh thót một cái, vội vội vàng vàng nhặt nó lên, cẩn thận gác lên khối ngọc dùng để kê bút trên bàn. Lại thấy hắn nhìn đống giấy lộn xộn bị vấy mực cùng đám chữ ngoằn ngoèo không ra hình dạng, nàng liền hấp tấp xếp lại gọn gàng. Xong xuôi đâu đấy nàng lại ngẩng lên cẩn thận quan sát biểu tình của hắn.

“Phượng huynh, còn gì dạy bảo?”

Phụng Phi Vũ không nói tiếng nào, mặt một vẻ hài lòng cất bước ra ngoài. Nàng cố tình đợi hắn đi thật xa mới bĩu môi oán thán, trời ạ, còn hơn hai tháng nữa, trôi qua nhanh giùm cái, ở với cái gã này có ngày nàng bị đau tim nặng chứ không chơi a~

----------------------------------

Vân Thuận Đế đến bất ngờ, đi cũng rất nhanh chóng. Ngay tối hôm đó, Mạc Kỳ Phong cùng Doãn Trực đã hộ tống hắn hồi cung. Trước khi đi, hắn cũng không quên kéo Hồ Hiểu Minh ra một góc, dùng uy quyền của một vị hoàng đế, nghiêm túc yêu cầu nàng phải dốc sức trị độc cho bào đệ, đệ hắn mất một cọng tóc thì cứ đem đầu nàng chặt xuống cho hắn gác chân, khí thế đầy uy hiếp chẳng khác nào quỷ dữ đòi mạng. Hồ Hiểu Minh cũng vô cùng nghiêm túc, đem mạng mình ra thề sống thề chết, mãi một lúc sau Vân Thuận Đế mới hài lòng rời đi.

Thoắt cái đã một tháng trôi qua, độc trong người của Phụng Phi Vũ đã giải được 1/3, khí sắc của hắn ngày một hồng hào khỏe mạnh, tinh thần cùng sảng khoái dễ chịu hơn lúc trước dù mỗi đêm hắn phải chịu đựng những cơn đau như ngàn kiếm xuyên tim, nhiều khi còn chưa kịp hô lên đã hôn mê bất tỉnh. Vết độc trên bụng đã thu lại, chỉ còn nhỏ bằng đầu ngón tay cái, màu sắc cũng chuyển sang xám nhạt.

Bù lại, bàn tay cùng cổ tay của Hồ Hiểu Minh lúc nào cũng băng kín mít. Nàng dùng lần lượt từng đầu ngón tay chích lấy máu, sau đó lại dùng đến cổ tay, đợi vết thương cũ lành lại vạch chồng lên một đường, cho nên hai tay nàng lúc nào cũng đầy thương thế, chưa kể vùng cánh tay cùng vùng hông lúc nào cũng bầm tím vì mỗi lần đau đớn Phụng Phi Vũ cũng ôm ghì lấy nàng. Vì thế, càng về sau, dáng đi của Hồ Hiểu Minh càng kỳ quái, lúc trước là linh hoạt nhanh nhẹn, bây giờ lại cẩn thận, rón rén, chỉ cần một chút không cẩn thận động đến vết bầm trên người là nàng lại giật thót mình rên rỉ. Mấy lần chứng kiến cảnh đó đều khiến Phụng Phi Vũ cảm thấy có lỗi cùng đau lòng. Các thuộc hạ thân tín của hắn cũng dần cung kính với nàng hơn so với ban đầu.

Một buổi tối nọ, sau khi đã trị độc cho Phụng Phi Vũ xong xuôi, chờ hắn an ổn chìm vào giấc ngủ, Hồ Hiểu Minh mới yên tâm đứng dậy bước về phòng nghỉ ngơi. Vừa bước vào phòng, nàng liền cảm nhận được một luồng sát khí rất nhẹ lẩn khuất đâu đây. Nàng đảo đôi đồng tử màu nâu nhạt trong bóng tối, chân vẫn chậm rã lê từng bước đầy vẻ mệt mỏi về giường. Tất cả có khoảng 5 tên đang phục mình trong phòng cũng như ngoài hoa viên. Nàng vừa thầm đếm vừa kéo chăn, che miệng ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.

Bóng đêm dày đặc trong cái lạnh mùa thu lại càng thêm cô đọng, nặng nề đến khó thở. Lũ hắc y im lặng phục trong bóng tối quan sát gã tiểu tử đang nằm trên giường, chờ đến khi hơi thở của hắn dần đều đều, biết hắn đã ngủ say thì liền nhanh như chớp ra tay hạ sát.

Bóng kiếm loang loáng bổ xuống nhanh như sấm vang chớp giật, chỉ là đột nhiên giữa căn phòng vắng lặng lại xuất hiện hai bóng dáng mặc đồ võ màu xanh lam đứng chắn ngay trước giường của Hồ Hiểu Minh. Năm thanh trường kiếm ngay tức thì bị đánh bật ra ngoài, tiếng kiếm va chạm dội lên đinh tai nhức óc giữa không gian yên tĩnh.

Lũ hắc y nhân hơi hoảng sợ không hiểu hai người kia từ đâu xuất hiện, võ công cực kỳ thâm sâu khó dò, rõ ràng đã có mặt trong phòng từ trước nhưng lại chẳng ai hay biết.

Đám hắc y bị đánh bật ra ngoài sân, nhờ ánh trăng non yếu ớt cũng loáng thoáng thấy được mặt của hai cao thủ kia đang chậm rãi bước ra ngoài. Hai người kia dáng người thấp đậm, mặt mày dữ dằn chẳng khác gì thổ phỉ lại còn giống nhau như tạc, kể cả vết sẹo cắt ngang trán, tay cầm một thanh trường kiếm to lớn khác thường, lừng lững bước ra sân, một người ồm ồm lên tiếng, giọng nói đầy uy hiếp.

“Người đến là ai? Mau hô danh tánh, bổn đại gia sẽ cho ngươi chết được toàn thây.”

“Hừ, sát thủ Tuyệt Mệnh môn, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Ngũ Kiếm.”

“Ra là Ngũ Kiếm nổi danh thiên hạ. Được, còn không mau nhào vào để Song Hổ bọn ta vận động một chút.”

Hóa ra người đến là hai thuộc hạ thân tín khác trong đội Tứ Hổ của Phụng Phi Vũ, có tên là Song Hổ. Cả hai vốn là anh em song sinh được Phụng Phi Vũ cưu mang từ nhỏ, vì bộ dáng dữ dằn rất dọa người nên ít khi xuất đầu lộ diện. Sau khi Mạc Kỳ Phong hộ tống Vân Thuận Đế hồi cung, cặp Song Hổ này liền nhanh chóng đến Tùng thành, đảm nhiệm trọng trách bí mật bảo vệ sự an nguy cho Hồ Hiểu Minh.

Ngũ Kiếm là một nhóm năm cao thủ chuyên sử dụng kiếm của Tuyệt Mệnh môn nổi tiếng giang hồ. Tuyệt Mệnh môn này cực kỳ bí ẩn, không ai biết người đứng sau tổ chức này là ai, chỉ biết Tuyệt Mệnh môn đã tồn tại trên giang hồ hơn trăm năm qua, nửa chính nửa tà, nhận tiền giết người, cách thức vô cùng tàn khốc. Cách đây một năm, giang hồ đồn thổi Tuyệt Mệnh môn xảy ra tranh chấp nội bộ, đã tự sinh tự diệt từ lâu, không ngờ hôm nay lại xuất hiện tại Tùng thành.

Song Hổ vừa nghe đối thủ xưng tên họ, bán tín bán nghi, có cảm giác lũ này là mượn danh kẻ khác dọa dẫm hai huynh đệ, liền tức giận bừng bừng, hét lên một tiếng thị uy rồi cùng xông vào đánh.

Ngũ Kiếm cũng vung cao trường kiếm, định triển khai thế trận, đánh cho hai huynh đệ kia một trận thua thê thảm thì chợt thấy trong căn phòng tối đen như mực kia lóe lên một ánh sáng đỏ nhàn nhạt sau đó một khối ánh sáng hơi dài màu xanh lóa mắt chợt bừng lên trong giây lát rồi vụt tắt. Cả năm người vừa thấy cảnh tượng đó, sắc mặt đại biến, không nói một lời nhanh như chớp phi thân biến mất vào màn đêm.

Song Hổ đang bừng bừng khí thế lại bị tạt một gàu nước lạnh, tức giận nhìn mấy cái bóng đen khuất vào đêm tối, gầm gừ chửi đổng trong cổ họng. Cả hai quay lưng lại nên không thấy trong phòng, một đôi mắt đỏ hơi lóe sáng rồi vụt tắt, bóng tối lại nhanh chóng ngự trị, tiểu viện lại im ắng như chưa từng có việc gì xảy ra.

-------------------------------

Sáng hôm sau, lúc Hồ Hiểu Minh tỉnh giấc liền được hạ nhân báo lại, Vương Gia đã ra ngoài có việc từ sớm, hôm nay nàng không cần đến thư phòng. Một lời như cởi tất lòng, nàng hưng trí bừng bừng, thay một bộ nam trang còn mới cóng, rửa mặt ăn sáng rồi vui vẻ ra ngoài dạo chơi. Nàng đi đông đi tây, nhìn này ngó nọ gần một canh giờ, đến khi thấy trời có chút dấu hiệu chuyển mưa thì liền tạt vào một tửu lâu gần đó.

Mỹ Nhân lâu ban ngày là tửu lâu, buổi tối là thanh lâu, là nơi nổi tiếng nhất ở Tùng thành. Các cô nương xinh đẹp lại ca hay múa giỏi, còn rất biết chiều lòng khách khiến dù sáng hay tối thì Mỹ Nhân lâu cũng luôn nườm nượp khách ra vào. Hồ Hiểu Minh làm một vẻ mặt vừa tò mò vừa thích thú, ung dung bước vào quán. Tiểu nhị nhìn bộ trang phục gấm hoa quý giá thì liền bước ra mời chào, thần thái trầm tĩnh không chút xu nịnh hay hách dịch.

“Khách quan, ngài đã đặt trước chưa hay đi cùng bằng hữu?”

“Đã đặt từ hơn tháng trước. Phòng thượng hạng số năm.”

Tiểu nhị vừa nghe nói đến, sắc mặt hơi biến đổi rồi rất nhanh đã chuyển sang đon đả, cúi người đưa tay.

“Khách quan, xin mời ngài ngồi đợi giây lát. Tiểu nhân cho người đi dọn dẹp chuẩn bị ngay. Trong lúc chờ đợi, xin mời ngài dùng chút điểm tâm. Ở đây có món bánh ngọt tên là Ô Thước và Phượng Hoàng rất nổi tiếng. Ngài muốn dùng món gì?”

“Phượng Hoàng cao quý không đến tay thường dân như ta. Ô Thước là được rồi.”

Sắc mặt tiểu nhị vừa nghe xong liền tái xanh tái xám, hắn cố nặn một nụ cười hòa nhã rồi ba chân bốn cẳng chạy vào bếp. Chưa đầy một khắc sau, một nam tử trung niên dáng người quắc thước có vẻ là ông chủ của Mỹ Nhân lâu hấp tấp bước ra, vừa thấy tiểu thiếu niên ung dung ngồi uống trà trước mắt thì suýt nữa đứng không vững, cũng may có tiểu nhị đứng sau chống đỡ, hắn mới đứng vững mà bước lại gần tiểu thiếu niên kia, hai tay chắp trước ngực run run cáo lỗi.

“Khách quan, thất lễ rồi, xin mời.”

“Ông chủ, hôm nay bổn đại gia rất vui, có cô nương nào xinh đẹp cứ gọi ra đây, bổn đại gia sẽ trọng thưởng.”

Hồ Hiểu Minh há miệng cười lớn, hào phóng nói thật to như cố tình để mọi người nghe thấy, mặc kệ luôn những ánh mắt khinh thường từ tứ phía quăng về phía nàng. Cái thứ tiểu tử thối lại đi tìm vui giữa ban ngày ban mặt, thật sự đáng khinh, Song Hổ vẫn im lặng theo sau bảo vệ liếc mắt nhìn nhau rồi lại liếc nhìn về phía Hồ Hiểu Minh đang ung dung bước lên lầu, bộ dạng cứ như sắp chịu không nổi đến nơi, trong mắt cả hai vừa có chút ngạc nhiên lại vừa khó chịu. Thật không ngờ, tiểu tử kia lại háo sắc đến thế, cũng nhờ hôm nay Vương gia đi vắng hắn mới lòi đuôi chuột, bao nhiêu ngưỡng mộ cùng khâm phục cứ thế trôi tuốt tuồn tuột. Cả hai chán nản cũng không ham theo đuôi rình coi, chọn một góc khuất nhất ngồi uống trà chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.