Mỹ Nhân lâu không hề có phòng thượng hạng số 5. Trên tầng cao nhất chỉ có đúng 4 phòng thượng hạng dành cho khách quý, chỉ những người trong nội bộ mới hiểu phòng thượng hạng số 5 là gì. Lại còn bánh Ô Thước cùng Phượng Hoàng cũng là mật ngữ, ai bước chân vào cũng chỉ thích ăn bánh Phượng Hoàng vừa ngon lại vừa có cảm giác như mình được hóa thành cao sang quý phái. Cho nên người ăn bánh Ô Thước cũng chỉ những người trong nội bộ mới hiểu.
Hồ Hiểu Minh im lặng đứng trong một căn phòng rộng lớn được trang trí xa hoa tráng lệ chẳng khác gì cung điện nguy nga. Rèm trướng được làm từ những hạt trân châu lóng lánh khẽ đung đưa va chạm vào nhau tạo nên những tiếng vang thanh thúy. Nàng đứng giữa phòng, chậm rãi nhìn quanh, một bức bích họa cũ kỹ treo khuất sau chiếc ghế thái sư bằng ngọc nguyên khối xanh biếc đã thu hút ánh mắt của nàng. Hồ Hiểu Minh bước vội đến, nhìn chằm chằm vào hình nữ tử mặc đồ Thanh Miêu được vẽ trên tranh. Chẳng phải đó là mẹ nàng hay sao?
Hồ Hiểu Minh đưa tay vuốt ve khuôn mặt trong tranh, nữ tử trong tranh hay còn trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt long lanh đầy sức sống, đôi tay vung cao như đang múa giữa đồng cỏ xanh mướt một màu. Càng nhìn nàng lại càng thêm đau lòng, cũng vì cái gia tộc chết tiệt kia, mà nữ tử đáng yêu đó đã vĩnh viễn biến mất, ngày nàng gặp lại mẹ, chỉ thấy một mảnh đau thương đến quặn lòng trong mắt bà, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt vì bị nhốt trong bóng tối quá lâu, đến cả cánh tay cũng gầy ốm trơ xương. Nếu những người thân yêu của bà ở đây thấy được cảnh đó, không biết họ còn đau lòng đến dường nào.
“Thuộc hạ tham kiến môn chủ.”
Từ lúc nào, trong phòng đã chật kín toàn người là người. Tất cả cùng đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu cung kính, hướng nàng thi lễ. Hồ Hiểu Minh chậm rãi quay lại, vẻ mặt không còn ngây thơ đơn thuần nữa, ánh mắt nghiêm nghị cùng băng lãnh chẳng khác gì Phụng Phi Vũ chậm rãi nhìn đám người đang phủ phục bên dưới. Nàng ngồi xuống ghế ngọc, nghiêng người dựa vào lưng ghế, một tay gác, một tay chống cằm, hai chân bắt chéo, bộ dáng uy quyền tột bậc, đợi một lúc lâu mới từ tốn nói.
“Đứng dậy đi.”
Một nam nhân khoảng ba mươi mấy có vẻ là lão bản của Mỹ Nhân lâu cầm đầu đứng dậy trước, ánh mắt nhìn nàng vừa tôn sùng lại có chút bi thương, chắp tay cung kính nói.
“Môn chủ, chúng thuộc hạ đã nhận được tin về ngài cách đây hơn một tháng, thật không ngờ ngài lại ở trong Phượng phủ, tối qua suýt nữa đã phạm phải tội lỗi tày trời, xin ngài cứ trách phạt.”
Hắn vừa nói vừa quỳ sụp xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo, sau lưng còn có bốn người khác quỳ theo, vẻ mặt ăn năn hối hận vô cùng. Hồ Hiểu Minh mân mê chiếc gai nhọn được lấy từ trên thân của sâu chúa Thanh Miêu vốn luôn giấu trong lớp áo dày trên tay, rèm mi buông rủ nhìn bâng quơ lớp hoa văn xinh đẹp trên lớp đá dưới chân, lãnh đạm lên tiếng.
“Không biết không có tội. Đứng dậy đi!”
“Tạ ơn môn chủ!”
Ngũ Kiếm lén thở phào một hơi, nhanh chóng đứng dậy, còn chưa yên ổn đã lại nghe thấy tiếng nói lãnh đạm của nàng vang lên.
“Lệnh hạ sát ta, là ai yêu cầu?”
“Bẩm môn chủ… mọi thứ đều ghi rõ trong này.”
Nhạc Vô Thường, người đứng đầu Ngũ Kiếm cũng là quân sư của Tuyệt Mệnh môn, cung kính nâng một quyển tập dày cui lên ngang mày đưa cho nàng. Hồ Hiểu Minh nhìn cũng không thèm nhìn, tay khẽ động một cái, một ngọn roi bạc nhanh như chớp phóng ra cuốn lấy quyển tập dày cui kia, vứt sang một bên, giọng nói muôn phần âm lãnh.
“Nói.”
Nhạc Vô Thường bị khí thế của nàng hù đến sợ cứng người, so với vị ngoại tổ của nàng chính là hơn đến mười phần, vội vàng quỳ xuống nói.
“Bẩm môn chủ, là thuộc hạ của Thái hậu yêu cầu.”
“Cái gì? Thái hậu? Là mẫu thân của Phụng Phi Thiên cùng Phụng Phi Vũ.”
Nhạc Vô Thường nghe Hồ Hiểu Minh thản nhiên nhắc đến tên của đương kim thánh thượng cùng vị Định Vương cao quý kia thì mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, cả một đám cũng bị nàng dọa đến run rẩy, không ngờ tân môn chủ lại to gan đến thế.
“Bẩm môn chủ, đúng… đúng là vậy.”
Hồ Hiểu Minh cũng không buồn để ý sắc mặt đại biến của những người đang có mặt trong phòng, hơi nhíu mày suy nghĩ. Hoàng cung đúng là nơi giết chết tình thân, đến cả mẹ mà còn muốn tuyệt đường sống của con, thật đúng là lòng người khó dò. Không biết cả vị hoàng đế có vẻ yêu thương bào đệ kia còn có tâm cơ gì không?
Hồ Hiểu Minh chỉ suy nghĩ đôi chút liền bắt đầu hỏi rõ ràng tình hình của Tuyệt Mệnh môn. Lúc gặp lại ngoại tổ, nàng đã được giao trọng trách coi quản Tuyệt Mệnh môn này. Tuyệt Mệnh môn thực ra là một cơ quan tình báo ngầm của tộc Thanh Miêu, ngoài mặt là một tổ chức sát thủ bí ẩn, bên trong lại thu thập tin tình báo từ các nước lân cận nhằm loại trừ nguy cơ có kẻ âm hiểm muốn thôn tính bộ tộc. Đứng đầu Tuyệt Mệnh môn thường là tộc trưởng tộc Thanh Miêu, hoặc con của tộc trưởng. Hai mươi năm trước, trước khi mẹ của Hồ Thủy Linh biến mất, Tuyệt Mệnh môn do cựu phụ của nàng là Hồ Ngụy cai quản. Cựu Cựu Hồ Ngụy này cực kỳ yêu thương mẹ của nàng, khi nghe mẹ nàng mất tích đã rất đau buồn, lúc đó ông lại đang bị thương nặng, cứ thế lay lắt được vài năm thì qua đời. Con trai trưởng của Hồ Ngụy lên nắm quyền nhưng lại không có thực lực nên đã gây ra một trận nồi da nấu thịt trong nội bộ Tuyệt Mệnh môn. Cuối cùng, ngoại tổ của nàng phải ra tay trấn áp mới yên chuyện, các cựu phụ khác của nàng tính tình khá hiền lành, cũng không ham quyền lực nên chẳng ai chịu tiếp nhận Tuyệt Mệnh môn, cứ thế Tuyệt Mệnh môn lay lắt suốt hơn một năm qua. Cuối cùng thì nàng xuất hiện, việc nàng không thể ở lại Thanh Miêu tộc khiến ngoại tổ của nàng vô cùng lo lắng, lúc đó ngài liền nhớ đến Tuyệt Mệnh môn kia, vừa có thể là chỗ dựa cho cháu gái lại vừa đúng lúc cần một người lãnh đạo tài giỏi để vực dậy, thật là nhất cử lưỡng tiện. Cho nên trước khi nàng rời đi đã kể cho nàng nghe về Tuyệt Mệnh môn, trao cho nàng chiếc gai độc của sâu chúa Thanh Miêu, đồng thời truyền tin đến vị quân sư Nhạc Vô Thường vẫn đang mòn mỏi đợi chờ trên Lạc Thiên quốc khiến hắn vui mừng đến khóc rống lên. Chỉ có điều cả bọn chờ đến dài cả cổ, cuối cùng môn chủ kia mới chịu xuất hiện, lại còn suýt nữa giết chết môn chủ, cái tội tày trời đó quả thật chỉ cần nghĩ đến hậu quả cũng đủ khiến một đám người rét run.
Hồ Hiểu Minh còn đang cắm cúi nghiên cứu những phi vụ làm ăn gần đây của Tuyệt Mệnh môn thì tên tiểu nhị Lưu Khang đã vội vàng chạy vào, vẻ mặt xanh xám hoảng sợ.
“Môn… môn chủ, Vương… vương gia đến tìm ngài.”
“Tìm môn chủ hay tìm Hồ công tử?”
Nàng lúc này đang mặc một thân hồng y hoa lệ bằng sa mỏng mềm mại, khuôn mặt cũng đã hồi phục lại như cũ, không còn vết sẹo gớm ghiếc, làn da trắng nõn mịn màng càng thêm sáng trong như bạch ngọc dưới lớp tơ lụa màu đỏ. Nhạc Vô Thường đứng hầu bên cạnh hơi nhíu mày, cất tiếng hỏi giùm suy nghĩ vừa bật lên trong đầu nàng. Lưu Khang nuốt vội một ngụm nước bọt, khó khăn đáp.
“Làm cái gì mà ngươi sợ đến thế? Hắn ăn thịt ngươi sao?”
“Môn chủ, Vương gia không tìm được Hồ công tử, đang muốn phá tung cả Mỹ Nhân lâu rồi.”
Lưu Khang nói như muốn khóc, nhớ lại sắc mặt âm lãnh đến dọa người của vị vương gia kia thì càng rét run. Tiếng đồn không sai a~ đúng là chẳng khác nào Diêm vương đòi mạng.
Hồ Hiểu Minh nhướng mày, một chút chủ ý nghịch ngợm chợt lóe, nàng kéo Nhạc Vô Thường lại nói nhỏ với hắn vài câu rồi lại bình tĩnh cầm sổ sách lên đọc. Lưu Khang thấy môn chủ nhàn nhạt như không, lại nghe Nhạc quân sư nói nhỏ, hồn vía suýt lên mây, nhưng thấy ánh mắt dọa người của Nhạc quân sư thì liền cúi đầu nhanh chóng biến mất.
Phụng Phi Vũ vừa về đến Phượng phủ liền nhận ra không có bóng dáng của Hồ Hiểu Minh. Hỏi hạ nhân mới biết hắn đã xuất phủ từ sớm, đi mãi đến giờ chưa về. Phụng Phi Vũ nghĩ đã có Song Hổ theo bảo vệ cũng yên tâm đôi phần, liền về thư phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ đến lúc trời đã gần tối mà người thì vẫn chưa thấy bóng dáng. Hắn liền sai Bạch Hổ đi tìm Song Hổ, đến khi nghe Bạch Hổ bẩm báo lại vị trí của Hồ Hiểu Minh, hắn liền xanh xám hết mặt mày, không nói hai lời đùng đùng kéo đến Mỹ Nhân lâu để đòi người.
Thực ra trong lòng Phụng Phi Vũ, Hồ Hiểu Minh từ lúc nào đã có một vị trí rất quan trọng. Không hiểu vì sao những khi hắn bất an, chỉ cần có Hồ Hiểu Minh ở cạnh hắn đã thấy bản thân rất thoải mái, nhất là mùi hương kỳ lạ thoang thoảng phát ra từ người của tiểu tử kia. Cho nên hắn luôn để ý nhất cử nhất động của tiểu tử kia, thậm chí còn muốn giữ tiểu tử đó bên mình cả đời dù biết ý nghĩ của mình vô cùng kỳ quái.
Trong mắt hắn, Hồ Hiểu Minh vẫn là một tiểu tử chưa hiểu chuyện đời, chuyện mà Hồ Hiểu Minh thích gái đẹp hoặc đi tìm vui chốn thanh lâu, hắn không để ý là mấy. Nhưng đường hoàng đi vào giữa ban ngày, lại oang oang thông báo cho thiên hạ biết như hắn thì thật hết biết. Dù ở Tùng thành không ai biết Định Vương gia đang có mặt nhưng cũng biết một ông chủ Phượng Vũ giàu có nhất thành lại quen nhiều biết rộng, thế lực đằng sau không hề nhỏ, cũng biết luôn cái gã tiểu tử mặt mày xấu xí, tóc ngắn kỳ lạ kia là gia quyến của hắn. Nếu đã như thế, ít nhất Hồ Hiểu Minh cũng nên giữ chút mặt mũi, đằng này lại là một thái độ rất ngông cuồng ngu ngốc khiến Phụng Phi Vũ càng nghĩ càng giận, suýt chút nữa đã đem Mỹ Nhân lâu phá cho tan tành.
Cũng may Nhạc Vô Thường xuất hiện rất đúng lúc, cung cung kính kính mời Phượng lão gia đến phòng thượng hạng, mời trà ngon cực phẩm trong lúc chờ Hồ công tử chỉnh trang áo sống ra gặp mặt. Phụng Phi Vũ ngồi trong căn phòng sang trọng được đốt một loại nến thơm rất dễ chịu, cơn giận vẫn còn đang ngùn ngụt thì cửa phòng được một bàn tay trắng nõn mở ra, một mỹ nhân như hoa như ngọc mặc hồng y chậm rãi bưng một khay điểm tâm thơm ngon bước vào. Nàng cung kính cúi người hành lễ, sau đó uyển chuyển đi từng bước nhỏ đến trước mặt Phụng Phi Vũ, đôi mắt trong veo đầy vẻ nhu thuận, da thịt trong mịn màng càng thêm bắt mắt dưới lớp y trang màu đỏ.
Từ khi mỹ nhân bước vào phòng, mặt của Phụng Phi Vũ đã đen hơn đít nồi, Phi Hổ đứng hầu phía sau cũng rất nhanh hiểu được suy nghĩ của chủ nhân, liếc nhìn mỹ nhân xinh đẹp mềm mại như nước kia, lòng thầm thương tiếc người ngọc, chỉ mong chủ nhân hạ thủ lưu tình mà thôi.
Mỹ nhân quỳ phục trước mặt Phụng Phi Vũ, cười một tiếng thanh thúy đến mê hoặc.
“Lão gia, để nô tỳ hầu hạ ngài.”
Nàng vừa nói vừa đặt khay điểm tâm lên chiếc bàn nhỏ tinh xảo bên cạnh, sau đó không chờ Phụng Phi Vũ cho phép, hơi nhích người đến gần định dùng chiếc khăn lụa mềm mại lau tay cho hắn. Thật không ngờ Phụng Phi Vũ vung tay, một thanh chủy thủ sắc lạnh ngay tức khắc kề sát chiếc cổ thanh mảnh của nàng, giọng hắn âm lãnh đến rét run.
“Muốn sống thì biến.”
Mỹ nhân bị dọa sợ đến ngồi bệt xuống lớp thảm dày, tay chân run đến lợi hại, đôi mắt nhu tình như nước thoáng chốc tràn ngập vẻ kinh hoàng. Thấy nàng ta vẫn còn chần chừ, Phụng Phi Vũ không chút thương hương tiếc ngọc, ấn mạnh chủy thủ một cái, một đường tơ máu xuất hiện, nổi bần bật trên lớp da trắng nõn mê người. Mỹ nhân bị cơn đau thức tỉnh, nhìn nam nhân tuấn mỹ kia chẳng khác gì ác quỷ, dùng hai chân hai tay mà lui ra khỏi phòng, nước mắt rơi lã chã mà miệng đông cứng không hô nổi một tiếng.
Căn phòng rộng lớn vì tâm trạng không vui của Phụng Phi Vũ mà trở nên lạnh lẽo phi thường. Phi Hổ đứng sau nhìn một màn trước mặt chỉ đành nén tiếng thở dài vào lòng, chưa bao giờ hy vọng Hồ Hiểu Minh mau mau xuất hiện đến thế.
“Phượng huynh, cô nương vừa rồi…”
Tiếng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, Hồ Hiểu Minh, mặt biến sắc bước vào, nàng không nghĩ mỹ nhân kia lại bị Phụng Phi Vũ đối xử thô bạo đến thế, lại nghĩ hắn yêu thương đệ nhất mỹ nhân của mình nhiều như thế nên không muốn phản bội nàng ấy. Càng nghĩ tâm lại càng trầm sâu, một nỗi buồn cùng chút thất vọng vô cớ dấy lại trên tâm khảm.
Phụng Phi Vũ nhìn Hồ Hiểu Minh trầm tư đi vào, sắc mặt có chút hòa hoãn nhưng vẫn âm lãnh khác thường.
“Ngươi, vui chơi đủ chưa?”
“À… cũng tạm.”
Hồ Hiểu Minh mãi suy nghĩ nên không để ý hắn hỏi, bâng quơ mở miệng, chợt thấy không khí như chìm xuống, áp lực nặng nề đến khó thở mới vội ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa nhìn khuôn mặt đen thui đầy sấm sét kia, tâm nàng liền rơi lộp bộp vài cái, cái kiểu nhìn như đâm xuyên thế này báo hiệu một cơn bão dữ đằng trước, đôi đồng tử màu hổ phách thoáng xoay chuyển, nàng nhếch môi cười ha ha một cách ngượng ngùng.
“Phượng huynh, về… về phủ thôi. Cũng sắp đến giờ rồi.”