Phụng Phi Vũ đưa tay cầm lấy đôi tay giá lạnh của nàng, dựa đầu vào trán nàng khép mắt suy tư. Hồi lâu im lặng, hắn hít sâu một hơi, gật đầu dứt khoác.
“Được.”
Hắn nói xong liền đỡ nàng cùng đứng dậy, vừa chăm chú vừa phủi lớp tuyết bám trên váy áo của nàng vừa nghiến răng lạnh lùng lên tiếng.
“Ta đã chấp thuận rồi, còn không mau ra.”
Lúc hắn bình tĩnh lại liền nhận ra bên trong tiểu viện còn có một người nữa đang lặng lẽ núp bên trong, không cần nghĩ hắn cũng biết là ai. Tinh Linh Thái hậu một thân bạch y đơn giản chậm rãi xuất hiện, đôi mắt đau đáu nhìn về phía hắn, môi run run lúc khép lúc mở nói không nên lời.
Hồ Thủy Linh ý nhị định lui ra, không ngờ Phụng Phi Vũ đã nắm chặt tay nàng kéo lại.
“Ở lại cùng ta.” Hắn thâm tình nói rồi quay sang Tinh Linh Thái hậu, một vẻ lạnh lùng xa cách. “Mau nói.”
“Vũ Nhi, không phải ta bỏ con đâu, ta đã rất đau khổ khi rời xa các con nên đã được phụ hoàng của con an bài làm một nhũ mẫu trong cung Hoàng hậu, ngày đêm lặng lẽ bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho các con. Bài hát ru ấy… con còn nhớ đúng không? Ta đã hát ru con rất nhiều lần. Con là đứa trẻ đáng yêu nhất trong ba đứa, lúc nào cũng quấn quýt bên ta, con hay khóc nhưng cũng rất kiên cường. Mấy lần bị ả đàn bà kia hành hạ con vẫn một mực tin tưởng, yêu thương bà ta. Con có biết tâm ta đau đến thế nào không?”
Tinh Linh bước đến gần Phụng Phi Vũ, hơi đưa tay định chạm vào hắn lại thấy ánh mắt băng lãnh khó dò của hắn chiếu về phía mình thì buồn bã rụt tay lại.
“Vũ Nhi, lần Triệu Thái hậu đến tiểu viện bắt gặp con đang nghịch đất không? Bà ta đã đánh con rất đau, ta đã chạy ra đỡ mấy roi, con nhớ không? Mẫu tử chúng ta đều bị đánh cho xây xước hết cả người nhưng khi bôi thuốc con không khóc lấy một tiếng. Con xem, tay ta đến giờ vẫn còn vết sẹo ngày đó.”
Nàng vừa nói vừa vén tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn mềm mại, một vết sẹo dài khoảng một gang tay dần lộ ra. Sắc mặt Phụng Phi Vũ khi thấy nhìn vết sẹo ấy thì đại biến. Hắn cũng vội vã vén tay áo lên đưa đến gần tay của nàng, trên cánh tay cường tráng săn chắc có một vết sẹo giống như thế nhưng ngắn hơn. Tinh Linh cảm động nhìn hắn, nghẹn ngào nói tiếp.
“Sau đó, phụ hoàng mang con lên Hoằng Sơn bái sư, ta cũng theo lên cùng con. Ta đóng giả làm một lão nô ở bên con. Con còn nhớ không?”
“Bà… là… Minh lão bá?”
“Phải, phải, là ta. Ta dịch dung làm Minh lão bá ở bên cạnh con mấy năm, cho đến khi phụ hoàng đến đưa tay qua về hoàng cung mới thôi. Vũ Nhi, ta không bỏ rơi con, ta không bỏ rơi bất cứ ai trong các con. Nếu không phải vì phụ hoàng của các con, ta cũng không làm những chuyện khiến con đau khổ như thế.”
Phụng Phi Vũ nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt mình, ký ức về quãng thời gian khổ sở trên Hoằng Sơn lại hiện về. Sư phụ rèn dạy hắn vô cùng khắc nghiệt, một đứa bé mới sáu tuổi ngày ngày dậy từ khi mặt trời còn chưa lên, gánh nước, chẻ củi, lau dọn nhà cửa chẳng khác gì một đứa trẻ con nhà nông. Thời gian đó, Minh lão bá hiền từ luôn ở cạnh hắn, động viên khích lệ hắn, lâu lâu lại kể hắn nghe những câu chuyện đầy thú vị về giang hồ nghĩa sĩ. Quãng thời gian ở Hoằng Sơn tuy vất vả nhưng nhờ có Minh lão bá mà hắn đã rất vui. Đến khi Minh lão bá bất ngờ biến mất, hắn đã buồn đến một tháng, mãi mới vực dậy được tinh thần. Thật không ngờ, đó lại chính là mẫu thân của hắn. Thì ra hắn không phải đứa trẻ bị vứt bỏ, bị chán ghét. Đúng như Linh Nhi của hắn đã nói, hắn là đứa trẻ được yêu thương, sinh ra để được yêu thương.
Phụng Phi Vũ bất thần quỳ sụp xuống tuyết, cúi đầu hành lễ, thảng thốt hô lên.
“Mẫu thân, nhi thần bất hiếu.”
“Vũ Nhi, ngoan, Vũ Nhi của ta.”
Tinh Linh thái hậu cũng quỳ xuống, xúc động nghẹn ngào ôm lấy Phụng Phi Vũ vào lòng. Cuối cùng sau bao nhiêu năm mong chờ, bà cũng đã được ôm đứa con bất hạnh của mình, được nghe con gọi một tiếng “Mẫu thân”, quả thật vô cùng thỏa nguyện. Hồ Thủy Linh cũng quỳ xuống hành lễ theo hắn.
“Mẫu thân, Hồ Thủy Linh xin ra mắt người.”
Tinh Linh Thái hậu cảm động một tay ôm con trai, một tay vươn ra cầm lấy tay nàng đầy vẻ biết ơn, nước mắt hạnh phúc chảy dài trên khuôn mặt diễm lệ.
“Linh Nhi, cảm ơn con, cảm ơn con đã luôn ở bên cạnh Vũ Nhi của ta.”
---------------------------------------
Phụng Phi Vũ chịu nhận ra mẫu thân, mọi chuyện đều kết thúc viên mãn. Chỉ có mỗi Lão Bất Tử suốt ngày hậm hực ngồi ăn vạ ở ngự thư phòng đòi thê tử của mình, chỉ tiếc Tinh Linh Thái hậu được ở cạnh các con thì vui đến quên cả phu quân, Lão Bất Tử chờ đến nổi điên, gào thét xông thẳng vào Viên Linh cung, náo loạn một hồi khiến hoàng cung chó bay gà sủa mất cả ngày. Kinh thành lại nháo nhào một tin đồn vô cùng… hú hồn, thích khách ngay giữa ban ngày xông vào cung hành thích Hoàng thượng cùng Thái hậu, cuối cùng chết không toàn thây trong cung Thái hậu. Về số phận của thích khách đó thì không ai biết, nhưng ai cũng bảo đó là thích khách ngốc nhất thiên hạ, ngay giữa ban ngày ban mặt lại động thủ ầm ĩ như thế, nói đi tự sát nghe còn hợp lý hơn. (Cat: Đúng lão ấy chết không toàn thây trong cung Thái hậu vì bị Thái hậu “ăn” hay là ngược lại nhỉ! hehe ))
Hôn lễ của Định Vương gia cùng Hồ Thủy Linh cách giao thừa vài ngày khiến cho không khí trong kinh thành càng thêm phần gấp gáp, khẩn trương. Tộc trưởng Thanh Miêu đích thân mang của hồi môn đến kinh thành cùng các cựu cựu của nàng, quang cảnh ngày ấy vô cùng náo nhiệt. Đoàn người đưa của hồi môn kéo dài từ cổng Định Vương phủ đến tận ngoài cổng thành. Giữa màu trắng xóa của tuyết, lớp vải nhiễu đỏ rực phủ của hồi môn của cô dâu trông càng thêm phần bắt mắt. Dân chúng bỏ cả mấy công việc đang làm dở, đứng hai bên đường trầm trồ chỉ trỏ. Lâu lâu vài ngọn gió thổi qua khiến lớp vải đỏ hơi bay lên để lộ mấy thứ trân bảo bên dưới liền làm rộ lên một tràng âm thanh cảm thán của hít thở không thông.
Đến Vân Thuận Đế khi nhìn tặng vật của tộc Thanh Miêu cũng cười đến không khép nổi miệng. Trong lòng cảm thán không thôi, cuộc hôn nhân này đúng là mang lại rất nhiều lợi ích cho Lạc Thiên quốc.
Tộc Thanh Miêu lâu nay luôn sống khép mình, giờ vì Hồ Thủy Linh mới chịu xuất đầu lộ diện liền khiến người khác được dịp mở mang tầm mắt. Bao quan niệm về tộc Thanh Miêu xấu xí, cao lớn, thô lỗ, nghèo nàn đều bị đánh bật không còn chút vết tích. Cứ lấy tộc trưởng Thanh Miêu làm ví dụ mà xem, dù đã hơn 70 tuổi nhưng dáng người vẫn vô cùng mạnh khỏe, gương mặt cương nghị với những đường nét hài hòa nam tính, rõ ràng là một nam nhân tuấn mỹ thời còn trẻ. Chưa kể các cựu cựu của nàng cũng thừa hưởng nét đẹp từ phụ thân, ai ai cũng đều anh tuấn bất phàm. Dân chúng lại bắt đầu bàn tán xôn xao về tin đồn ngày trước về Hồ Thủy Linh, một bàn cá cược nhanh chóng được mở ra, cá xem cô dâu mới của Định Vương phủ là người có vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy, dịu dàng ôn nhu như nước, hay mềm mại yếu đuối như cành liễu ven hồ. Không khí càng lúc càng thêm nhộn nhịp, náo động.
Cuối cùng, hôn lễ cũng đến. Vân Thuận Đế ban cho nàng một phủ đệ các Định Vương phủ không xa, nàng sẽ từ đó xuất giá. Từ sáng sớm, Hồ Thủy Linh đã thức dậy, Y Y cùng Y Yên hầu hạ nàng tắm rửa, thay quần áo rồi ăn chút điểm tâm. Hải Nguyệt cùng Tinh Linh Thái hậu dịch dung thành hai nha hoàn đi cùng mấy nữ quan đến thăm nàng trước khi xuất giá. Hải Nguyệt ngắm mỹ nhân xinh đẹp trong bộ giá y đỏ rực thêu hình phượng bằng chỉ vàng, trầm trồ thán phục không thôi. Tinh Linh Thái hậu cùng các nữ quan làm lễ chải tóc cho cô dâu mới, xong xuôi đâu đấy, bà nhanh nhẹn lấy từ ống tay áo ra một chiếc hộp ngọc được chạm trổ vô cùng tinh xảo, bên trong là một đôi bông tai hình giọt lệ bằng kim cương đỏ vô cùng quý hiếm. Trong lúc nàng còn ngỡ ngàng, Tinh Linh thái hậu đã chậm rãi đeo lên tai cho nàng.
“Linh Nhi, những gì con làm cho Vũ Nhi của ta, ta sẽ không bao giờ quên. Đôi hoa tai này là của mẫu thân của ta truyền lại cho ta, nay ta tặng lại cho con.”
“Linh Nhi đa tạ Thái hậu.”
Hồ Thủy Linh hơi cúi người nói, trên người là lớp lễ phục nặng nề khiến cử động của nàng có chút khó khăn. Tinh Linh Thái hậu vội đỡ tay nàng nâng lên, lắc lắc đầu ra hiệu không cần đa lễ sau đó liền rời đi.
Hải Nguyệt vẫn còn nán lại vui đùa cùng nàng chờ đến giờ lành. Nói qua nói lại, cuối cùng, Hồ Thủy Linh cũng đá đến chuyện “cần phải nói”.
“Hải Nguyệt, nghe Nhạc quân sư nói gần đây ngươi rất chăm chỉ ở lại Tuyệt Mệnh môn, một bước cũng không rời khỏi kinh thành, mau nói, có chuyện gì rồi?”
Hải Nguyệt bị tấn công bất ngờ thì hơi giật mình, nàng quay lưng lại giấu vẻ bối rối của mình, lấp lửng chối.
“Làm… làm gì có. Chỉ là mùa đông lạnh, tuyết rơi nhiều, đi lại khó khăn nên muội ở lại thôi mà.”
“Ồ, ra là đi lại khó khăn.” Hồ Thủy Linh gật gù ra vẻ hiểu. “Vậy mà ta nghe báo lại Hải Nguyệt thần y mấy ngày trước còn vui vẻ cưỡi ngựa ra ngoài thành chơi cùng một thuộc hạ của Định Vương gia…”
“Làm gì có. Tỷ tỷ, tỷ đừng nghe mấy lời đồn bậy bạ.” Hải Nguyệt liên tục lắc đầu, chối bay chối biến, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ vô cùng mắc cười.
“Vậy sao? Vậy mà ta đang mừng thầm. Dù sao Song Hổ cùng Y Y, Y Yên sắp thành hôn rồi, ta cũng muốn nhân cơ hội nói Vũ tìm một thê tử cho Phi Hổ. Dù sao trong Tứ Hổ hắn vẫn là người lớn tuổi nhất mà vẫn chưa có ai cả, haizzz, nếu không phải là ngươi, vậy thì để ta tìm ai đó…”
“Gì? Ta không cho phép.” Hải Nguyệt nghe thế liền hung hăng trừng mắt gạt phăng ý tưởng của Hồ Thủy Linh, bộ dạng chẳng khác nào một nữ nhân đang ghen tuông. “Hắn mà dám có nữ nhân nào, ta… ta… ta thiến…”
Hải Nguyệt kéo dài từ cuối cùng một cách hung dữ, giọng nàng lanh lảnh vang lên khắp phòng, vừa lúc Phi Hổ cũng từ đâu xuất hiện trước cửa phòng nãy giờ vẫn rộng mở. Khuôn mặt băng giá ngàn năm có chút bối rối lại hơi hồng hồng, hắn húng hắng ho vài tiếng.
“Vương phi, Vương Gia cử thuộc hạ đến đưa đồ cho Vương phi.”
Hồ Thủy Linh nén cười nhận lấy hộp gỗ từ tay Phi Hổ, len lén nhìn Hải Nguyệt đang xấu hổ đến muốn độn thổ ngắc ngứ lùi ra một góc không dám nhìn về phía Phi Hổ. Nàng chính là một kẻ tùy hứng, Phi Hổ lại khá khuôn phép, từ khi nhận thức nhau, nàng đã thu liễm bớt, tính bộp chộp cùng hung hăng khi xưa cũng tiết chế không ít. Nào ngờ cuối cùng lại bị dính bẫy của Hồ Thủy Linh, nàng ai oán liếc mắt về phía Hồ Thủy Linh thấy nàng ta một mặt làm ngơ, nhìn Phi Hổ thì hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng cố hữu đứng im ở cạnh cửa chờ lệnh, dường như không để ý lắm lời nói của nàng thì cơn giận liền bốc lên ngùn ngụt. Hải Nguyệt yêu một tảng băng ngàn năm chính hiệu cũng vô cùng khổ sở, tâm ý của hắn nàng chẳng hiểu hết, hắn thích gì nàng đều biết, nàng thích gì hắn đều không biết, giờ đây nghe nàng nói hươu nói vượn hắn cũng chẳng chút phản ứng, Hải Nguyệt giận đến nội thương, nói không được, phát tác không xong, cuối cùng dậm chân bỏ chạy. Phi Hổ thấy nàng chạy mất thì thoáng bối rối, nhưng Vương gia có lệnh không thể cãi, hắn đành đứng im nhìn theo bóng nàng. Hồ Thủy Linh hiểu chuyện liền nói.
“Đi đi, mau đuổi theo nàng, Hải Nguyệt phải nhờ vào ngươi.”
“Tạ ơn Vương phi.”
Hồ Thủy Linh nhìn bóng hắn khuất dần thì môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mãn nguyện. Vừa lúc Y Y mang đến một chén súp còn nóng hổi.
“Môn chủ, ngài dùng một ít để lấy sức, hôm nay sẽ rất mệt mỏi.”
--------------------------------------
Giờ lành đã đến, Phụng Phi Vũ cũng vừa lúc xuất hiện trước cổng. Hắn hành lễ cùng gia gia và các cựu cựu rồi được đưa đến phòng của nàng. Hồ Thủy Linh chờ hồi lâu đã có chút sốt ruột, vừa thấy bóng hắn thì hai mắt liền sáng lên, vui vẻ reo to.
“Vũ.”
Phụng Phi Vũ một thân hỉ phục đỏ rực nhanh chóng bước vào phòng, lại một màn nhiêu khê các loại lễ tiết phải làm khi rước dâu trôi qua, hắn cuối cùng cũng bế bổng nàng trên đôi tay rắn chắc của mình, vững vàng đưa nàng ra khỏi cổng. Hắn nhìn khuôn mặt hơi xanh xao của nàng, lo lắng hỏi khẽ.
“Linh Nhi, sao vậy? Trông nàng có vẻ mệt.”
“Hứ, cũng tại chàng.” Hồ Thủy Linh nằm gọn trong vòng tay hắn, nhăn mũi hừ hắn một cái rồi lại cười vui vẻ. “Tại chàng đến trễ a~, bộ đồ này nặng chết người.”
Phụng Phi Vũ yêu chiều hôn nhẹ lên trán an ủi nàng, mặc kệ hàng chục con mắt đang đổ dồn về phía bọn họ. Tộc Thanh Miêu vốn không nặng nề mấy chuyện lễ tiết, nhìn cảnh cháu gái cùng cháu rể ân ái mặn nồng thì ai nấy cũng cười đến híp cả mắt, gật gù đầy vẻ hài lòng.
Phụng Phi Vũ một đường ôm nàng ra cổng, cẩn thận đặt nàng ngồi vững vàng trên lưng ngựa, rồi hắn cũng phóng người lên ngồi sau lưng nàng, hai tay ôm trụ lấy thân hình mảnh khảnh đáng yêu của nàng. Tục rước dâu của Lạc Thiên quốc hơi khác biệt, tân nương không cần che mặt hay ngồi kiệu, có thể ngồi ngựa riêng hoặc cưỡi ngựa cùng tân lang về nhà chồng. Nữ tử được ngồi cùng ngựa với tân lang vô cùng hiếm, chỉ có người chồng vô cùng yêu chiều, sủng ái vợ mới ngồi cùng ngựa mà thôi, nó thể hiện sự ngang hàng ngang bậc giữa hai người. Tân lang cưỡi con ngựa lớn đi trước dắt theo một con ngựa nhỏ do tân nương cưỡi chính là để nhấn mạnh quyền lực của phu quân tương lai. Tân nương cả đời chỉ có thể đi theo sau tân lang, cả đời phục tùng nhà chồng.
Đám đông hai bên đường nhìn Định Vương Gia yêu chiều cưỡi chung ngựa cùng tân nương thì vô cùng ngưỡng mộ, tiếng hò reo hòa cùng tiếng kèn nhạc vui nhộn khiến không khí vô cùng sôi động. Hồ Thủy Linh dựa vào ngực Phụng Phi Vũ, tay khẽ níu nhẹ lấy tay áo hắn, phóng mắt nhìn về phía trước. Con đường này hằng ngày nàng vẫn đi từ phủ của nàng về Định Vương phủ giờ lại có chút xa lạ. Tim nàng bất giác đập nhanh đôi chút, giờ phút này nàng cảm nhận được rõ rệt ý nghĩa thiêng liêng của hôn lễ giữa một người nam và một người nữ. Nó chính là sự khẳng định đầy chắc chắn mối liên hệ gắn kết chặt chẽ không thể tách rời giữa nàng và hắn, hai cuộc đời, hai con người khác nhau cùng kết hợp, chia sẻ mọi ngọt bùi cay đắng, cùng nắm tay đi về phía trước xây dựng một gia đình của riêng mình. Nàng xúc động ngước mắt lên nhìn hắn thì liền giật mình thấy mặt nạ vàng quen thuộc đã bị hắn tháo xuống từ lúc nào.
“Vũ, chàng không đeo mặt nạ sao?”
“Linh Nhi, mặt nạ là để che giấu giùm ta sự yếu đuối bên trong, giờ đây ta đã có nàng chính là được truyền thêm sức mạnh, ta không còn yếu đuối, sợ sệt, có nàng ta sẵn sàng đối đầu với mọi thứ, có nàng ta không có gì để che dấu nữa.”
Tiếng hò reo cũng tiếng nhạc ồn ã xung quanh dường như chẳng tác động được đến cả hai. Trong mắt nàng có hắn, trong mắt hắn có nàng, yêu thương và tin cậy. Hồ Thủy Linh vươn tay chạm vào mặt hắn, vuốt ve những đường nét tinh tế mà nàng đã vô cùng quen thuộc, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc cùng xúc động, nàng vít cổ hắn xuống, hôn thật say lên môi hắn.
“Vũ, chàng chính là điều tuyệt vời nhất ta có được.”
Phụng Phi Vũ cũng không thèm quản hàng ngàn con mắt đang trợn trừng nhìn vị Vương Gia bí hiểm lần đầu lộ mặt đang ôn nhu hôn Vương Phi của hắn, nét cười hiện ra đẹp đến ngây ngất, thì ra Vương Gia khi cười hạnh phúc lại yêu mị quyến rũ đến thế. Đoàn rước dâu vẫn tiếp tục hướng về phía Định Vương phủ, Định Vương gia ôm chặt lấy Định Vương phi ngồi trên lưng ngựa đi về hướng của hạnh phúc, nơi có gia đình tương lai đầy ấm áp của hai người bọn họ, nơi chỉ tràn ngập tiếng cười và không có chỗ cho sự đau khổ.
Lúc Phụng Phi Vũ còn đang say trong men hạnh phúc, Hồ Thủy Linh liền kéo đầu hắn đến gần thầm thì.
“Vũ, thực ra có chuyện này ta chưa nói với chàng…”
“Chuyện gì?” Phụng Phi Vũ nhìn sắc mặt nàng có chút nghiêm trọng mà khẽ biến, tay vô thức xiết chặt đôi chút.
“Đừng lo lắng, là chuyện vui.” Hồ Thủy Linh khẽ vỗ lên ngực hắn trấn an, hai má phiếm hồng lại càng thêm phần kiều diễm. Nàng cầm tay hắn đặt lên bụng mình, nói rõ ràng từng chữ. “Chàng sắp được làm cha rồi.”
Phụng Phi Vũ bị câu nói kia dọa đến ngây người, mãi một lúc mới kéo hồn về lại, vuốt vuốt bụng nàng, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Thật sao? Ta sắp được làm cha rồi sao? Nàng chắc chứ? Bao lâu rồi?”
Phụng Phi Vũ thầm thì tính toán. Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt không dứt từ bốn phía dội về, trên lưng con ngựa cao lớn, Định Vương Gia mấy phút trước còn cười đến động lòng người mặt chợt tái xanh, giận dữ rống lên át cả tiếng kèn trống.
“Hồ Thủy Linh, nàng dám mang con của bổn vương ra chiến trường. Xem bổn vương thu phục nàng như thế nào!”
Nơi nào đó có một người đang rung đùi ngồi chờ trên cao chợt hắt xì mấy tiếng, trên mình mặc hoàng bào cùng áo choàng ấm áp mà chẳng hiểu sao hắn lại thấy lạnh đến run rẩy, bất giác có dự cảm không lành, hình như hắn lại vừa gây họa…