Tứ vương phủ so với Lục vương phủ hơn hẳn vài phần huyền bí.
Hiểu Hiểu xuống xe ngựa, hiếu kỳ mở to hai mắt, theo Đoạn Tiêu Kỳ đi vào trong.
Một vị khí chất nho nhã là thị vệ cấm vệ quân đang chờ ở cổng thấy vậy liền tiến lên phía trước: “Vương gia, người đã trở về”
“ Nghiêm Tam, chuẩn bị một gian phòng”.
“Dạ”
Thị vệ cấm vệ quân Nghiêm Tam liếc mắt qua Hiểu Hiểu, lên tiếng trả lời rồi lui ra.
Gia đinh và nha hoàn trong vương phủ cũng không nhiều lắm, chủ yếu đều là thị vệ cấm vệ quân canh gác.
“Tham kiến Vương gia”.
Hiểu Hiểu bị những người này càng làm cho hoảng sợ, cảm giác sao mà ở đây thật giống với chỗ ở của xã hội đen thời hiện đại quá đi.
Trong khi Hiểu Hiểu còn đang liên tưởng tới 1 “xã hội đen cổ đại” thì Đoạn Tiêu Kì cũng không để ý mà thản nhiên quan tâm tới nàng, “ Đói bụng chưa?”
Vẻ ngoài lãnh khốc nhưng giọng nói thân thiết của hắn liền làm cho bọn thủ hạ đều hít một ngụm khí lạnh.
Suy nghĩ không ra a, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy lãnh khốc Vương gia cười, cư nhiên cũng sẽ có lúc giống người bình thường.
( Miu: *cười mập mờ* chẳng nhẽ chủ tử các ngươi là dị nhân X-men hay seo mà “có lúc giống người bình thường”??)
“Nga”. Hiểu Hiểu rất không khách khí gật đầu, từ sáng sớm đến bây giờ, nàng chưa được uống ngụm nước, đã thế còn bị kéo đi kéo lại đến hết cả hơi a.
Đoạn Tiêu Kỳ quay đầu lại: “Nghiêm Tứ ”.
Không cần hắn ra lệnh, Nghiêm Tứ lanh lẹ nói: “Thuộc hạ đã sai người đi chuẩn bị”.
Không lâu sau, nhiều đồ ăn ngon miệng bắt đầu được bày ra. Bất đồng với Lục vương phủ là sơn hào hải vị, những thứ như này thế Hiểu Hiểu chưa từng được nghe nói qua đây đều là những món ăn thôn quê hảo hạng.
Hiểu Hiểu mở to hai mắt nhìn, liên tục nuốt nước bọt. Đoạn Tiêu Kỳ ngồi ở bên cạnh, đảo mắt liền có ngay một bữa tiệc. Hắn tự mình đưa cho nàng một đôi đũa: “Đói bụng thì ăn đi”.
“ Nga nga nga”. Hiểu Hiểu mong sao hắn nói những lời này, tiếp nhận đôi đũa, một điểm cũng không khách khí, nhìn về hướng món ăn ngon nhanh chóng hạ thủ múa vuốt . Hai bên trái phải là mấy thị vệ cấm vệ quân, đều khinh thường nhìn Hiểu Hiểu, thật sự là không rõ, Vương gia làm sao lại nhặt được tên ăn mày trở về, coi người này, tựa như ba bốn ngày chưa ăn. (H: tỷ nhìn thấy món ăn liền k nương tay nha!……Hiểu Hiểu : nương tay với món ăn thì cái bụng ta tính sao hờ hờ!… Miu: Thêm mấy canh giờ nữa chắc là vớt từ dưới hố lên cho ăn =)))
Hiểu Hiểu đâu thèm để ý người khác trong bụng nghĩ gì, một mình đắc ý ăn vui vẻ.
Thẳng đến khi nàng cảm thấy thỏa mãn đánh một tiếng ợ sau khi ăn no, mới buông đôi đũa, lau miệng, hướng Đoạn Tiêu Kỳ cảm kích cười: “Cảm tạ ngươi, Tứ vương gia”.
“ Không cần phải nói cảm ơn” Đoạn Tiêu Kỳ không để tâm nhướng mày nói: “Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, từ giờ trở đi, ngươi chính là Tứ vương phi”.
“ Cái gì?”.
Mọi người đồng thời kinh hô, tuy nhiên không phải Hiểu Hiểu, mà là ba gã thị vệ cấm vệ quân đứng ở hai bên.
Nghiêm Ngũ tính cách ôn hòa cũng bị kích động không thể tin được nói: “Vương gia, người nhất định là nói giỡn có đúng hay không?” Trời ạ, hắn là Vương gia lãnh khốc, như thế nào lại cưới nữ nhân này làm Vương phi chứ?
Nghiêm Tứ cũng bất ngờ nói: “Vương gia, ngươi có thật là muốn lập phi?”.
Nghiêm Tam yên lặng nhất, hắn nhếch mi, thận trọng hỏi: “Vương gia, có thật là Hoàng thượng đã hạ chỉ không?”.
Hiểu Hiểu nhìn nhìn ba người bọn họ, không vừa lòng nhếch mi: “Để làm gì? Cưới ta có cái gì sai sao? Nói cho cùng thì chẳng lẽ ta không xứng với Vương gia nhà các ngươi sao? ”.Tuy là nói như vậy, nhưng nàng vẻ mặt đau khổ hướng Đoạn Tiêu Kỳ nói: “Tứ vương gia, ta biết ngươi là muốn cứu ta mới phải làm như vậy, thế nhưng cũng không nhất định phải để ta làm Vương phi của ngươi a”.
Đoạn Tiêu Kỳ cũng không để ý tới ba người kia, đối diện với Hiểu Hiểu nói: “Ngươi cho rằng, Hoàng thượng hạ thánh chỉ là nói giỡn sao?”
Hiểu Hiểu kinh hãi.
“ Thế nhưng…”
“ Không có thế nhưng”. Đoạn Tiêu Kỳ khoát khoát tay, không muốn nhiều lời, đứng dậy đi ra ngoài.
“ Tứ vương gia, chờ một chút”. Hiểu Hiểu lập tức đuổi theo: “Ta không rõ, Hoàng thượng vì sao lại phải hạ chỉ như vậy? Cha ta, nương ta bây giờ còn ở tại địa lao, ta thân là con gái của tội thần, may mắn tránh được tai ương lao ngục đã là ân điển, làm sao có khả năng trở thành vương phi chứ? Đây khẳng định là có gì đó nhầm lẫn. Vậy…”
Đoạn Tiêu Kỳ phút chốc dừng lại, Hiểu Hiểu suýt chút nữa đụng phải.
Hắn nắm chặt hai đấm, trong ngực kịch liệt phập phồng, xoay người mạnh, hai tay dừng lại ở hai vai của nàng: “Muốn biết lý do sao? Hảo, ta đây nói cho ngươi”.
( Miu: Gì gì đó….mau nói cho ta…. mau nói đi! …*hồi hộp bóp nát hộp sữa*..)