Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 31: Chương 31: Điều Ta Muốn Không Phải Là Cảm Ơn




Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn hắn: “Tứ vương gia…”

Đôi mắt lành lạnh của hắn lúc này như được phủ bởi một tầng hơi mỏng mây mù, xuyên thấu bên trong chính là 1 sự chân thật. Không hề lạnh nhạt, không hề cao ngạo, chỉ có nồng đậm, thâm tình.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả biến mất như chỉ là ảo giác.

Hắn cười nhạt, chăm chú nhìn nàng, chậm rãi mở miệng: “Nếu như không phải dùng một quân lệnh trạng trao đổi, Hoàng thượng như thế nào lại có khả năng đồng ý đường đường Tứ vương gia lại đi lấy con gái của tội thần”. Lời nói ra,, lộ vẻ châm chọc.

“Quân lệnh trạng”. Hiểu Hiểu kinh ngạc khẩn trương hỏi: “Quân lệnh trạng là cái gì?”.

“Một tháng tới, dẹp yên chiến sự ở biên quan. Bằng không…”. Hắn thần sắc khó lường xoay người, ánh mắt lạc hướng phương bắc, không nói gì thêm nữa.

Hiểu Hiểu đương nhiên biết quân lệnh trạng đại biểu cái gì, trong truyền hình đều có diễn. Nhưng nàng không nghĩ ra chính là, Đoạn Tiêu Kỳ đương nhiên vì Lâm Mặc Doanh có thể làm được như vậy.

“Vì sao?”. Hai tròng mắt của nàng rũ xuống, nhịn không được mở miệng hỏi: “Làm như vậy đáng giá sao?”.

“Ha ha”. Hắn cười lạnh, trong tiếng cười nói không lên lời, có mất mát: “Ngươi xem ra thực sự là đã quên”.

Hiểu Hiểu nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng thông minh không hỏi gì thêm nữa, nàng đối với Lâm Mặc Doanh rất không quen.

“Một năm trước ở đại hội thơ ca, Nguyệt công tử tuổi còn trẻ nhưng khí thế mạnh mẽ đã làm một trận láo động lớn”. Đoạn Tiêu Kỳ lặng lẽ kể rõ, hồi ức mang hắn về thời gian lần đầu tiên gặp gỡ cùng nàng.

“Hắn từ trước tới nay ngạo mạn quần hùng, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, sẽ không đem bất luận kẻ nào đặt ở trong mắt. Thế nhưng, ngay lúc hắn cho là đã thắng. Cư nhiên xuất hiện một vị tiểu cô nương, bất quá mười hai mười ba tuổi, nhưng lại xuất khẩu thành thơ… Một lần như vậy, Nguyệt công tử luôn tự kiêu lại trước mắt mọi người lần đầu thua. Song, hắn cũng nhớ kỹ tên của nàng, Lâm Mặc Doanh”.

Chính là ba chữ này, thật sâu in lại trong đầu hắn. Hắn lẳng lặng chờ nàng lớn lên, duy nhất trong mắt chỉ có nàng, những thi từ ca phú của Nguyệt công tử hắn đều là dành cho nàng, nói về nàng, sự ôn nhu trong hắn duy nhất chỉ dành cho nàng.

Hiểu Hiểu thủy chung không lên tiếng, phần cuối của câu chuyện xưa, nàng đã đoán được.

Nàng mím môi: “Namnhân đêm đó xuất hiện trong phòng ta, là ngươi đúng không?”.

Đoạn Tiêu Kỳ tự giễu cười: “Ngươi thật là đem tất cả mọi thứ hoàn toàn quên hết sao?”.

Hiểu Hiểu nhếch mi, âm thầm suy nghĩ, nàng dù sao cũng không phải là Lâm Mặc Doanh thật, không rõ nàng thích người nào. Thế nhưng, có thể hiểu rõ ràng, nam nhân trước mắt thích chính là “nàng” ấy, chứ không phải “nàng” hiện tại

Nếu như vậy, nàng càng không có lý do gì ở lại chỗ này, lợi dụng thân phân Lâm Mặc Doanh, chiếm vị trí Vương phi vốn thuộc về nàng ấy. Nàng cũng sẽ không ngốc mà vào lúc này nói cho hắn biết, nàng là từ địa phủ xuyên qua đây. Người Lâm gia còn đang ở trong nhà lao, nàng nếu như trở thành yêu quái, vậy ai sẽ cứu bọn họ a?

“ Hai ngày sau, ta sẽ đi biên quan”. Đoạn Tiêu Kỳ nhìn lại nàng, giữa hai mắt bắt đầu lộ ra tình tứ, làm nàng không dám nhìn thẳng : ” Ngươi với thân phận là Tứ vương phi sẽ ở lại trong phủ, Lục đệ sẽ không dám bắt ngươi. Ta trước khi đi, ta sẽ đem người Lâm gia cứu ra, ngươi không cần lo lắng “.

Hiểu Hiểu cắn môi, nghiêng người nhìn chằm chằm hắn : ” Cám ơn “.

Nam nhên bề ngoài lãnh khốc này, tất cả đều an bài thỏa đáng, nhưng không có làm khó nàng, còn hơn cái tên Đoạn Dịch Trầm kia, nhớ tới hắn, trong lòng chính là một trận co rút đau đớn. Vì hắn do dự ngay lúc đó, vì hắn không tin tưởng nàng !

Đoạn Tiêu Kỳ từng bước đến gần, cúi đầu, hơi thở ấm áp chậm rãi tới gần : ” Ngươi biết, ta muốn, cũng không phải lời cảm ơn của ngươi “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.