Hiểu Hiểu tỉnh lại, ước chừng đã qua 2 ngày kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Chính nàng cũng không biết tại sao mình lại có thể ngủ lâu như vậy. Ngồi dậy hoạt động cho đỡ đau nhức toàn thân, nàng liền nhìn thấy 1 nam tử lạ hoắc đang đứng cạnh cửa sổ.
Phải chăng ánh sáng hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm đỏ không gian mập mờ trong phòng đã khiến cho vị nam tử ấy trông thật cô đơn. Nhưng cũng có thể là do 1 thân trường bào, bên hông không đai lưng đã tạo nên vẻ siêu thoát ấy, không hề giống với người phàm.
“Ta tại sao lại ở chỗ này?” Hiểu Hiểu lắc nhẹ cái đầu đang nửa tỉnh nửa mê của mình. Đến khi phát hiện ra trên người mình là 1 bộ y phục hoàn toàn mới, nàng mới cả kinh, “ Ai…ai đã giúp ta đổi y phục thế này?”
Thoáng chốc, kí ức mơ hồ với những hình ảnh trong quá khứ hiện lên. Đầu tiên là nàng bị bắt đi, rồi sau đó ở 1 ngôi miếu cổ nát gặp phải 3 tên khất cái muốn hiếp nàng. Oai hùng nhất là trong lúc nguy cấp, Đoạn Tử Phi gì gì đó xuất hiện, cứu nàng đi rồi sau đó là cái gì đó rất rất…..
Thôi rồi, nàng không thể nhớ được.
Hiểu Hiểu đấm đầu mình mấy cái, “ Kỳ quái, làm sao mà cái gì cũng không nhớ ra vậy?” Sau rồi phát hiện ra mình đang ở nơi lạ hoắc, nàng mới tò mò, “ Đây là nơi nào nhỉ?”
Namtử đang đứng ở cửa sổ liền quay người lại, trầm tĩnh nhìn nàng, “ Ngươi cần phải trở về.”
Không giải thích gì mà cũng không hẳn là trả lời câu hỏi nàng đặt ra, chỉ đúng 1 câu “ Ngươi cần phải trở về”, có lẽ là nói thêm câu nữa sẽ chết thật a? Lại còn cái vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm hoàn toàn lạnh lùng kia nữa, Hiểu Hiểu đến tức điên lên mất.
“ Bất quá, ngươi cũng nên nói cho ta biết là y phục này ai đổi cho ta a?” Hiểu Hiểu quả thật vẫn còn đang loay hoay ở cái vấn đề này, chỉ e rằng hắn là ân nhân cứu mạng, không khéo nàng lại trần như nhộng bày ra trước mặt hắn đi. ( Miu: =.=’’’ tận hưởng rồi ạ.)
“ Nha hoàn ở đây.” Đoạn Tử Phi đáp.
“ Đây là nơi nào?”
“…”
“ Wey wey wey, làm sao mà ngươi lại không trả lời ta?”
“ LàNamPhong Quán.”
“ Nam Phong Quán,” Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền cả kinh hét lên, “ Kỹ viện….à không…là..là ..là Nam Kỹ??”
Đoạn Tử Phi vẫn như cũ, không phản ứng gì, im lặng tuyệt đối.
“ Ha ha ha!” Đột nhiên xuất hiện 1 tiếng cười man rợ làm cho hắn ngẩn ra.
“ Không thể nghĩ rằng ta đây lại may mắn đến vậy. Đến cổ đại này lại có thể tham quan một tiểu quan quán!”
Hiểu Hiểu cười tươi, thái đọ rất vui vẻ. Tuy nàng chẳng biết hưng phấn từ đâu mà đến, nhưng không khó để nhận ta sự thay đổi khác thường trên gương mặt tuấn mĩ của Đoạn Tử Phi.
Có thể nói Hiểu Hiểu là 1 người thuộc trường phái vui vẻ. Đau buồn hay lo âu đối với nàng đều nhanh chóng qua đi, chỉ có thể chiếm 1 góc nhỏ trong lòng. Nàng còn tuyệt đối không để cho ký ức không vui quấy rầy đến sự vui vẻ của nàng.
Đạp cửa phòng đi ra, Hiểu Hiểu duỗi lưng 1 cái, không hề để ý đến những nam nhân khác đang nhìn nàng 1 cách quái dị. Tất nhiên rồi, ở cái nơi này, thấy được nữ nhân đã là 1 chuyện hiếm có rồi.
Đột nhiên, từ đỉnh đầu xuống dưới chân liền bị 1 trường sam trùm lấy.
“Uy! Để làm chi? Ta không thể thấy rõ đường được!” Hiểu Hiểu kháng nghị quyết liệt.
Đột nhiên tay nàng liền bị 1 người khác nhẹ nhàng cầm lấy. Hiểu Hiểu ngẩn ra, cúi đầu nhìn bàn tay tái nhợt, lạnh như băng đang cầm tay mình. (Miu: T___T húa húa….ta cũng muốn mà!!)
Đoạn Tử Phi năm lấy tay nàng, không những thế lại đi chậm hơn bình thường. Thế nhưng vừa ra khỏi đại môn, hắn lập tức buông tay nàng ra như gặp phải dịch bệnh.
Hiểu Hiểu cởi bỏ trường sam trên người, cười tủm tỉm, ra vẻ oán trách, “ Thật vất vả tới 1 nơi thú vị như này à, vội vã làm chi chứ, sao không để cho nhân gia đi thăm quan?”
Đoạn Tử Phi không thèm để ý tới nàng. Vừa lúc ấy, một con tuấn mã trắng tuyết thoải mái nhàn nhã đi tới, dừng ở ngay trước mặt hắn, thân mật dùng đầu chà chà hắn.
“ Oa! Đây là bạch mã của ngươi sao? Thật là đáng yêu nha!” Hiểu Hiểu thích thú tiến lến sờ sờ, bạch mã thấy vậy liền chán ghét, nghiêng đầu tránh nàng.