Bộ dạng né tránh của nó đã chọc cho Hiểu Hiểu cười to, nàng không cần biết nó có chán ghét hay không, tự nhiên dang cánh tay, ôm lấy bạch mã
“ Ngươi thật là đáng yêu a, ngươi tên là gì? Gọi là Tiểu Bạch sao?”
Bạch mã dùng sức nghiêng đầu tránh khỏi ma trảo của HIểu Hiểu, mũi thở mạnh đầy bất mãn. Thế nhưng Hiểu Hiểu lại không có vẻ gì thay đổi, ngược lại còn ôm ấp, vỗ về bộ lông của nó rất thân thiết. “ Trời ạ, đẹp thật đó.”
Sóng mâu ngàn năm lãnh đạm không thay đổi của Đoạn Tử Phi dường như đã xẹt qua 1 vẻ ngoài ý muốn.
Ngạo Tuyết là 1 con ngựa đến từ Thiên Sơn Mật Tông, vô cùng thông minh, tính tính của nó vốn dĩ đã cao ngạo, chỉ nhận đúng 1 người là chủ nhân, không bao giờ tỏ ra thân cận với người lạ. Mặc dù biểu hiện của nó hiện tại là vô cùng chán ghét hành động của Hiểu Hiểu, thế nhưng nó cũng không làm thương hại nàng, chuyện này quả thật rất lạ.
Hắn không khỏi nhìn Hiểu Hiểu. Nàng giống y như 1 đứa bé thích thú với 1 món đồ mới lạ, mà điển hình chính là đang ôm cổ Ngạo Tuyết mãi không buông cho dù nó đang nhiệt tình trốn tránh nàng. Hắn chậm rãi thở dài, đi lên trước, 1 tay ôm hông Hiểu Hiểu, đặt nàng lên yên ngựa còn mình ngồi đằng sau .. (Ốc : tư thế này rất chi là roman à nha =.=’’)
Hiểu Hiểu sợ hết hồn, vỗ vỗ trái tim của mình, “ Sao ngươi không thèm báo trước 1 tiếng? Đại ca à, đại ca dọa tôi sợ hết hồn đấy!”
Đoạn Tử Phi ngoảnh mặt làm ngơ, hai tay từ từ vòng qua thân thể nàng, kéo lấy dây cương , 2 chân thúc vào bụng ngựa. Ngạo Tuyết hí lên 1 tiếng, vó trước tung lên, hướng phía trước phóng đi nhanh như lốc cuốn.
“A!” Hiểu Hiểu trở tay không kịp, thân thể lung lay, nhanh chóng bám sát vào người hắn. Nàng không chút nghĩ ngợi nhiều, ôm lấy cánh tay hán, kêu to, “ Ngươi nói trước một tiếng không được sao? Cái mạng này của ta rất nhỏ đó nha!”
Đoạn Tử Phi không hề khó chịu vì câu trách của Hiểu Hiểu, hắn khẽ liếc qua cánh tay đang bị ôm chặt của mình, nghĩ thầm: nếu như lúc này hắn rút tay ra, nàng có thể hay không rơi khỏi ngựa?
Khẽ nhíu mày đăm chiêu….giả thiết này, coi như không hiện thực.
Ngạo Tuyết bốn vó như bay lên không, chạy như gió bay điện xẹt qua đường phố.
Vì ngựa chạy quá nhanh, bên tai Hiểu Hiểu như nghe được tiếng gào thét của gió, trên mặt bị gió tạt mạnh vào như dao gặm đâm phải. Nàng quay đầu, đem mặt vùi vào trong ngực Tử Phi, cuối cùng tìm được chỗ tránh gió, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Tử Phi toàn thân cứng đờ, ngó ngó người trong ngực, nghĩ thầm: nếu như lúc này, hắn đẩy nàng ra, liệu nàng có ngã xuống ngực hay không?
Để cho nàng thoải máu dựa vào, hắn không tự chủ mà buông lỏng thân thể.
Gỉa thiết này…coi như không thành lập.
Nhìn hắn ăn mặc cũ rách như vậy, thế nhưng trên người lại tản ra hương thơm vô cùng trong sạch, thanh khiết khiến cho người khác bình tâm, thích thú. Hiểu Hiểu hít 1 hơi dài, nhưng ngay sau đó cứ như là lên cơn nghiện, liều mạng hít lấy hít để.
Bộ ngực bị Hiểu Hiểu làm cho lúc thì lạnh tê tê, lúc thì nóng hừng hực khiến Đoạn Tử Phi không khỏi co giật khóe miệng.
Ngạo Tuyết thông minh thấy chủ nhân dị thường, tựa hồ hưng phấn hơn, gồng mình chạy nhanh hơn. Hiểu Hiểu không quen ngồi trên ngựa, sớm bị tê mông đau điếng, khó chịu ngẩng đầu nhỏ giọng oán trách. Thấy vậy, Đoạn Tử Phi liền nhẹ nhàng xiết lấy dây cương, làm cho Ngạo Tuyết giảm hẳn tốc độ. Hiểu Hiểu liền thích thú tiếp tục công việc vùi đầu và hít lấy hít để hương thơm trong ngực hắn.
Không lâu sau, Ngạo Tuyết đã dừng ở cửa phủ Tứ vương gia. (Miu: tên này quen à nha ^^)
Hiểu Hiểu vẫn còn trong tình trạng đam mê cái mùi hương từ lồng ngực của Tử Phi thì đột nhiên bị hắn cầm lấy cổ áo, thả xuống ngựa không thương tiếc. Nàng không khỏi nhăn mũi, kêu than mấy tiếng.
Nghiêm Ba nghe được hồi báo, vội vàng xuất phủ tới đón, thấy 2 người liền thở phào nhẹ nhõm, “ Vương gia đang đợi ngài.”
Hiểu Hiểu ngẩng mặt nhìn đại môn của Vương phủ, cắn cắn môi, thấy Đoạn Tử Phi đang chuẩn bị đi liền kéo lấy tay áo hắn.
Hắn không dừng lại.
“ Tử Phi, ngươi có thể giúp ta rời đi được không?”
Thanh âm nàng rất nhỉ, nhưng hắn vẫn nghe thấy được.
Từ từ xoay người, lần đầu tiên nhìn thẳng nàng, thế nhưng lại là vô tình đẩy tay nàng ra.